Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 113: Chuyện của Triệu chẳng qua là phần nổi của tảng băng 1

Tô Cẩm nhìn tà vật đang giãy dụa muốn chạy trốn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ lạnh lùng, lại dám giở trò ngay dưới mí mắt của cô sao?
Vậy thì để cô có nó tan thành mây khói đi!
Một lá bùa đánh tới, tà vật màu đỏ thẫm kia phát ra một tiếng kêu chói tai rồi nhanh chóng biến thành tro bụi cùng với lá bùa, gió thổi qua, lập tức tiêu tán.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Ngay sau khi tà vật hoàn toàn biến mất, chỉ thấy từ trong miệng Triệu Mạn tràn ra máu tươi.
Tô Cẩm hờ hững nhìn cảnh tượng này, cô gỡ lá bùa trên người Triệu Mạn ra, Triệu Mạn giống như mất hết sinh cơ, lập tức ngã xuống đất.
Triệu Mạn trước đó tinh thần phấn chấn, giờ phút này lại trở nên vô cùng tiều tụy.
Triệu Mạn định nhào tới tấn công Tô Cẩm, đáng tiếc, cô ta thậm chí còn chẳng có sức để đứng dậy.
Tô Cẩm: “Cái mà cô cung phụng chính là tà vật, tà vật xưa nay chưa hề nương tay với nô lệ của mình. Nếu tôi không đoán sai, cô đã cầu xin hai nguyện vọng với tà vật của mình. Thứ nhất là muốn làm cho Lục Chi Ninh yêu cô, thứ hai chính là khi tôi mang người xuất hiện ở đây, cô hy vọng tà vật giúp cô che giấu Lục Chi Ninh!”
Ánh mắt Triệu Mạn ánh mắt lấp lóe, không hề phản bác, tất cả những lời Tô Cẩm nói đều đúng cả.
Cô ta không biết tại sao Tô Cẩm có đạo pháp lợi hại như vậy, cô ta chỉ biết rằng, chính Tô Cẩm đã phá hủy hết tất cả mọi thứ của cô ta.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ trả thù Tô Cẩm!
Tô Cẩm nhìn lướt qua Triệu Mạn rồi nói tiếp: “Cô không có cơ hội trả thù tôi đâu, cô đã liên tiếp cầu xin hai nguyện vọng như vậy, lại muốn nhanh chóng đạt thành nên cái giá phải trả không chỉ là máu tươi!”
Trước đó, cô ta muốn trở nên xinh đẹp ưu tú đều là dùng thời gian từng giờ từng phút tích lũy mà thành.
Mà lần này, rõ ràng là Triệu Mạn quá vội vàng, muốn nhanh chóng đạt thành tâm nguyện.
Trong tình huống như thế, sợ là Triệu Mạn còn đáp ứng với tà vật bằng thứ khác.
Ví dụ như: Linh hồn.
Trong lòng Triệu Mạn đột nhiên run lên, cô ta khó khăn ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm.
Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm nhìn thấy rõ ràng tướng mạo ban đầu của Triệu Mạn. Sau khi tà vật bị hủy, gương mặt kia của Triệu Mạn không còn giữ lại được nữa.
Từ tướng mạo mà xem, cả đời này của Triệu Mạn đã bị phế rồi.
Thờ phụng tà vật, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da.
Tô Cẩm không nhanh không chậm lấy từ trong phòng Triệu Mạn ra một tấm gương soi, sau đó đưa tới trước mặt Triệu Mạn: “Cô tự xem đi, đây mới chính là dung mạo thật sự của cô.”
Không tính là quá kinh diễm, nhưng dáng dấp cũng không xấu.
Thế mà vẫn cứ bởi vì dung mạo mà lại làm ra loại chuyện này.
Triệu Mạn liếc nhìn gương mặt mình ở trong gương, lập tức giãy dụa giống như phát điên: “Cất đi, cất đi, đây không phải gương mặt của tôi, không phải!”
Nhan sắc cô ta kinh diễm, vẻ ngoài xuất sắc, gương mặt bình thương không có gì lạ kia sao có thể là khuôn mặt của cô ta cho được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận