Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 163: Mấy tháng trước đã trở thành vong hồn 1

Trước tiên quản lý Vương nở nụ cười áy náy nói với Tô Cẩm: “Lần trước suýt nữa tôi đã khiến cho Tô tiểu thư không thoải mái, là lỗi của tôi.”
Tô Cẩm: “Không sao đâu.”
Dù sao cũng là ông ta đến đưa tiền, không cần thiết phải so đo chuyện lúc trước.
“Trước tiên nói cho tôi biết tình hình gần đây của khách sạn đi.” Tô Cẩm nói, lần trước lúc cô tới khách sạn đã phát hiện khách sạn này có gì đó không ổn rồi.
“Chuyện mà Tô tiểu thư nói trước đó đều đúng cả. Từ khi tôi tiếp quản đến nay, khách sạn này đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ. Vốn đã im lặng được một đoạn thời gian, không ngờ mấy ngày gần đây lại xuất hiện vấn đề.”
Người quản lý vừa nói vừa thở dài, mấy ngày nay ông ta trở nên tiều tụy hẳn.
“Ti vi trong phòng khách sạn không hiểu sao thường xuyên bất thình lình bật lên, còn có tình trạng các cửa phòng bị khóa lại…Nếu chỉ có một hai người phản ánh như vậy cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác rất nhiều người cùng phản ánh tình huống này, còn khách sạn của chúng tôi cũng tìm hiểu mà không thể đưa ra được lời giải thích hợp lý.
Tất cả các trang thiết bị trong phòng khách sạn đều được bảo trì kiểm tra thường xuyên, không phát hiện bất kỳ một sai sót nào.
Trước đó tình huống này chỉ xuất hiện ở tầng bốn, yên tĩnh được một thời gian thì mấy ngày gần đây không chỉ tầng bốn xảy ra chuyện mà ngay cả thang máy trong khách sạn thỉnh thoảng cũng có vấn đề.
Sáng hôm qua có một vị khách suýt nữa xảy ra chuyện trong thang máy, không có cách nào khác nên thang máy bị buộc phải ngừng sử dụng. Nếu lại xảy ra chuyện khác nữa thì chúng tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm. Nhưng chúng tôi kinh doanh khách sạn, nếu cứ tiếp tục như thế này thì việc làm ăn cũng không cần làm nữa…”
Người quản lý nói rõ tình huống xong, bước chân Tô Cẩm cũng ngừng lại.
Người quản lý ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai người đã đến ký túc xá của nhân viên khách sạn rồi.
Tô Cẩm nói: “Tôi vào xem được không?”
Người quản lý ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối: “Được.” Ký túc xá ở bên này là nam nữ tách ra ở riêng.
Ông ta vừa định nhắc nhở đã thấy Tô Cẩm đi thẳng về phía ký túc xá của nhân viên nữ.
Người quản lý cuống quýt chạy theo: “Chẳng lẽ khách sạn xảy ra chuyện là do nhân viên khách sạn gây nên à? Chẳng lẽ bọn họ bất mãn với tôi nên cố ý gây ra chuyện này?” Thì ra đó không phải là chuyện linh dị mà là do con người sao?
Thấy người quản lý bắt đầu suy diễn lung tung, Tô Cẩm liếc nhìn ông ta rồi nói: “Suy đoán trước đó của ông là đúng, còn suy đoán hiện giờ là sai.”
Suy đoán trước đó?
Dưới chân người quản lý mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.
Ông ta vô thức quay đầu nhìn, rồi lại liếc nhìn bốn phía, sau đó vội vàng đuổi theo bước chân Tô Cẩm.
Bởi vì hôm nay khách sạn tạm thời đóng cửa nên lúc này trong ký túc xá có không ít nhân viên đang nghỉ ngơi.
Người quản lý cho nhiều người được nghỉ nửa ngày.
Tô Cẩm đi ngang qua phòng này đến phòng khác trong ký túc xá, rồi lại nhanh chóng dừng lại trước cửa một căn phòng ký túc xá.
“Căn phòng này không có ai ở sao?”
Người quản lý vặn óc suy nghĩ một chút, ông ta thực sự không biết nhiều lắm về ký túc xá này: “Để tôi tìm người hỏi xem thử.”
Ông ta bước tới gõ cửa căn phòng ở bên cạnh.
Một lát sau, có hai nữ nhân viên đi ra: “Quản lý?”
Người quản lý hỏi: “Căn phòng này là thế nào vậy?”
Hai nữ nhân viên kia nhìn nhau, ấp úng nói: “Căn phòng này…không sạch sẽ.”
Người quản lý lập tức hoảng sợ, xích lại gần bên người Tô Cẩm.
“!”
Tô Cẩm hứng thú, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ vô hại: “Trong căn phòng này đã từng xảy ra chuyện gì à?”
Một nhân viên nữ trong đó do dự một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Trước khi quản lý tới đây nhậm chức thì trong phòng này vẫn có người ở. Chỉ có điều cô gái ở trong căn phòng này tính tình không tốt lắm, thường cãi nhau với nhiều người, một tới hai đi, sau thành ra không ai muốn ở cùng cô ta nữa, vậy nên cuối cùng liền biến thành cô ta sống một mình ở trong này.”
“Vậy sao bây giờ lại không có ai hết?” Người quản lý vội vàng hỏi.
Trên mặt nữ nhân viên kia hiện lên một tia sợ hãi: “Bởi vì cô ta xảy ra chuyện, sau khi cô ta gặp tai nạn thì trong phòng này thỉnh thoảng có tiếng động, người biết chuyện cũng không dám ở đây. Ngay cả khi có nhân viên mới vào không biết tình huống, vô tình ở lại trong phòng này, không quá mấy ngày cũng sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề. Nhiều lần liên tiếp nên căn phòng này cũng bị bỏ hoang.”
Quản lý Vương dừng một chút, trầm ngâm một lát, đột nhiên bắt được một điểm mấu chốt: “Người quản lý trước đây có biết chuyện này không?”
“...Biết.” Sắc mặt nữ nhân viên biến đổi, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Thực ra trước khi ông đến nhậm chức, người quản lý tiền nhiệm cũng đã tìm đại sư đến trừ tà.”
Có điều…giống như không có hiệu quả gì hết.
Không lâu sau, người quản lý kia tìm cách chuyển sang làm việc ở thành phố khác, sau đó, vị quản lý Vương cái gì cũng không biết này đến nhậm chức.
Quản lý Vương im lặng vỗ trán, khá lắm, mình giống như thành cõng nồi rồi.
Ông ta buồn bã nhìn Tô Cẩm: “Tô tiểu thư, cô xem chuyện này…”
Ánh mắt Tô Cẩm bình tĩnh nhìn qua cánh cửa khóa chặt: “Cô ta tên là gì?”
“Trương Nguyệt.”
Tô Cẩm: “Cô có ảnh của cô ta không?”
“Không, quan hệ của cô ta với chúng tôi không tốt lắm…” Một lúc sau, dường như nữ nhân viên kia nhớ ra cái gì đó: “Trong hồ sơ của cô ta hẳn là sẽ có ảnh chụp.”
Nghe vậy, người quản lý lập tức bảo người tìm hồ sơ của Trương Nguyệt.
Tô Cẩm tiến lên trước một bước, đẩy cánh cửa ra. Trong chớp mắt khi cánh cửa mở ra, hơi lạnh dường như từ bên trong tràn ra ngoài.
Người quản lý đang đứng rất gần với Tô Cẩm, lập tức rùng mình một cái.
“Lạnh quá…”
Một giây tiếp theo, người quản lý liền nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông ta trợn tròn mắt, hai chân nặng như chì: “!” Được rồi, quá đáng sợ!
Chỉ thấy trong căn phòng bỏ hoang, ngoại trừ mạng nhện ra thì khắp các bức tường dán đầy lá bùa, nhìn thấy mà giật mình.
Gió thổi qua, lá bùa bị thổi rơi xuống, bay lơ lửng trong căn phòng, trông càng đáng sợ hơn.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, khó trách đại sư mà người quản lý tiền nhiệm mời đến không thể giải quyết được việc này, mấy lá bùa dán trên mấy bức tường vừa nhìn đã biết là đồ giả.
Bùa giả thì làm sao mà có tác dụng cho được?
Cô bình tĩnh bước vào trong.
Trong căn phòng này vẫn còn lưu lại oán khí, xem ra cô gái tên là Trương Nguyệt kia sau khi xảy ra chuyện có quay về lại căn phòng này.
Lúc này điện thoại của người quản lý vang lên, ông ta nhận được hồ sơ của Trương Nguyệt.
Vừa bấm vào, người quản lý đã thốt lên: “Mẹ kiếp!”
Người tên Trương Nguyệt này trước đây chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh ở tầng bốn!!!
Thảo nào tầng bốn lại phát sinh đủ chuyện lạ như vậy!
Thấy vậy, người quản lý lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhất định là cô Trương Nguyệt này sau khi chết âm hồn bất tán.
Người quản lý cầm điện thoại đứng ở cửa phòng không dám bước vào, ông ta thận trọng gọi Tô Cẩm: “Tô tiểu thư, cô có muốn xem hồ sơ của Trương Nguyệt không?”
Tô Cẩm quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên tấm ảnh Trương Nguyệt.
Rất tốt, danh tính cô bạn gái bí ẩn của Tô Giang Nguyên đã tìm ra rồi!
Bởi vì là ảnh giới thiệu nhân viên nên bức ảnh này được chụp rất chân thực, không hề trải qua chỉnh sửa trau chuốt, rất khác với bức ảnh mà Tô Cẩm nhìn thấy ở chỗ Tô Giang Nguyên.
Gương mặt này rất bình thường đại chúng, không có gì nổi bật, càng không dính dáng gì đến hai chữ xinh xắn ngọt ngào.
Đương nhiên, những cái này đều không phải mấu chốt.
Mấu chốt ở đây chính là, Trương Nguyệt này đã trở thành vong hồn từ mấy tháng trước.
Nhưng nếu như vậy, vậy tại sao cô ta lại trở thành bạn gái của Tô Giang Nguyên? Mà trên người Tô Giang Nguyên rõ ràng không dính chút âm khí hay oán khí nào trên người.
Người đã chết mấy tháng, Tô Giang Nguyên còn có thể lên Wechat nói chuyện phiếm yêu đương với người yêu?
Chuyện này nếu không phải gặp quỷ, đó mới thật sự là có quỷ!
Dù sao, những tên lừa đảo tình cảm bình thường cũng không làm ra chuyện quỷ dị như vậy.
Tô Cẩm lấy điện thoại di động ra trực tiếp nói với quản lý: “Thêm Wechat của tôi, gửi tư liệu của cô ấy cho tôi.”
“Được.” Quản lý Vương liên tục gật đầu.
Sau đó, Tô Cẩm giải thích đại khái tình hình một chút: “Vong hồn của Trương Nguyệt quả thực đã trở lại, trên người cô ấy có âm khí, lại ra vào phòng ký túc xá và bốn tầng lầu của khách sạn, cho nên ở đây có mấy nơi mới có thể làm ra những náo động kỳ quái.
Chờ lát nữa tôi sẽ thanh trừ tất cả âm khí trong khách sạn, rồi dùng bùa trấn áp, có thể bảo đảm trong khoảng thời gian này khách sạn có thể kinh doanh bình thường.
Chi phí lần anh giao một khoản tiền đặt cọc trước, sau đó, đợi tôi giam giữ được hồn phách của Trương Nguyệt xong rồi trả nốt số tiền còn lại.”
Dứt lời, Tô Cẩm quay đầu lại, nghiêm chỉnh đứng ở cửa căn phòng ký túc xá, cô vung tay lên, những lá bùa trên tường của ký túc xá đều rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, cô lại vung ra một lá bùa khác.
Quản lý thấy rõ ràng tấm bùa kia hiện ra màu vàng nhàn nhạt, lá bùa sau khi bay đến trên tường, thì dần dần biến mất, dường như đang ẩn nấp ở trong bức tường.
Quản lý : “! ! !” Đại đại đại đại sư!
Đây mới thật sự là đại sư!
Lá bùa rơi ra trực tiếp biến mất ở trên mặt tường!
Không chỉ như thế, chỉ trong chớp mắt, quản lý cảm giác được căn phòng ký túc xá này bỗng nhiên ấm áp hơn không ít, tất cả âm khí trong phút chốc bị đuổi tản ra ngoài.
Trong đáy mắt quản lý hiện lên ánh sáng: “Tô Đại sư, tiền cọc là bao nhiêu! Tôi chuyển cho cô.”
Thấy được sự lợi hại của Tô Cẩm, thái độ của quản lý cũng thay đổi không ít.
Tô Cẩm nghe thấy cách xưng hô này, nhắc nhở nói: “Gọi tôi là Tô quán chủ, đừng gọi tôi là đại sư.” Bây giờ đại sư giả danh lừa bịp quá nhiều, vẫn nên tiếp tục gọi cô là Tô quán chủ đi.
“Được rồi, Tô quán chủ.” Trên khuôn mặt của quản lý lộ ra nụ cười vui mừng khấp khởi.
Tô Cẩm: “Tiền cọc 13 vạn, số còn lại hai mươi vạn.”
Quản lý đang cười, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng đờ.
33 vạn?
Quản lý có chút đau lòng, anh ta bưng lấy trái tim nhỏ, đau lòng một lúc, thật đắt, nhưng Tô quán chủ lại thật sự có năng lực, cái giá này… Cái giá này… Đại khái cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Đột nhiên, ánh mắt của quản lý lóe lên.
Chờ chút.
33 vạn? Mức này đúng là tất cả tiền lương mà anh ta cầm được từ lúc nhận chức quản lý khách sạn cho đến bây giờ!
Quản lý khiếp sợ nhìn sang Tô Cẩm: “Tô quán chủ thật giống như thần vậy…”
Anh ta luống cuống tay chân đưa tiền đặt cọc cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhận tiền, thái độ ôn hòa: “Quản lý Vương yên tâm, sau chuyện của Trương Nguyệt, khách sạn của các anh chắc chắn sẽ kinh doanh càng ngày càng tốt.”
Quản lý Vương gật đầu phụ họa, bỏ qua sự lo lắng, cười như hoa nở.
Sau đó, Tô Cẩm lại lên tầng bốn một chuyến, sau khi thanh trừ âm khí ở tầng bốn, Tô Cẩm nghĩ đến trước đó quản lý Vương nói thang máy cũng xảy ra vấn đề.
Tô Cẩm khẽ nói: “Trong thang máy không có âm khí, anh vẫn nên tìm người cẩn thận kiểm tra một chút đi.”
Quản lý Vương giật mình: “Được.”
Lúc Tô Cẩm rời đi, còn đưa cho quản lý Vương một tấm bùa hộ thân: “Đeo trên người, tránh được tai hoạ trừ tà.”
Quản lý Vương nhận tấm bùa, vẻ mặt tươi cười tiễn Tô Cẩm ra khỏi khách sạn.
Chuyện lần này, xem như rất thuận lợi, vừa nghĩ tới sau này chuyện kinh doanh ở khách sạn sẽ càng ngày càng tốt, quản lý Vương vui vẻ sờ lên tấm bùa hộ thân kia!
Tiền này, tiêu rất đáng giá!
*
Tô Cẩm vừa về tới Tô gia, Diêu Nguyệt đã đi tới.
“A Cẩm, Lục tiên sinh nói là muốn mời chúng ta ăn cơm, chủ yếu là để cảm tạ com, con có thời gian không?”
Tô Cẩm: “Con đương nhiên có thời gian.”
Về phần Tô Giang Nguyên? Cứ tiếp tục bất tỉnh đi.
Cho dù tỉnh cũng khiến Diêu Nguyệt lo lắng, cứ như bây giờ, rất tốt.
Bất tỉnh thì tối thiểu sẽ không làm chuyện kỳ quái gì.
Diêu Nguyệt tiếp tục nói: “Lục tiên sinh để cho tiện, trực tiếp đã hẹn ở biệt thự của Tam gia ở đối diện.” Không chỉ có cách nhau gần, vừa đi vừa về cũng thuận tiện.
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Được.”
“Yên tâm, anh ấy chưa tỉnh được, bùa của con, thời gian duy trì rất lâu.” Trừ phi gỡ lá bùa kia ra.
Nhưng trước đó lúc cô ra tay, vì để đề phòng ngộ nhỡ, cố ý tăng thêm một cái chú, ngoại trừ cô ra, không ai có thể gỡ được tấm bùa kia ra.
Sau khi Tô Cẩm giải thích xong, Diêu Nguyệt cùng đi theo cô đến nhà đối diện.
Hai người cùng nhau không thèm để ý đến Tô Chính Quang.
Nguyên Thất vừa nhìn thấy Tô Cẩm, đã có thái độ cung kính lên tiếng chào: “Tô quán chủ.”
Tô Cẩm: “Ừm, gần đây vận thế cũng được đó.”
Nguyên Thất: “!” Đây là lời anh ta không trả tiền mà có thể nghe được sao? !
Tô Cẩm quen thuộc đi tới phòng khách, sau đó ngồi trên ghế sofa, Lục Chi Ninh nghe thấy tiếng động, lập tức bu lại.
“Tô quán chủ!” Dáng vẻ anh ta nhìn Tô Cẩm, giống như lúc trước Sở Lâm nhìn cô, giống y như đúc, đáy mắt mang theo ánh sáng.
Trong chốc lát, Tô Cẩm yên lặng kéo giãn khoảng cách với Lục Chi Ninh.
Tô Cẩm nhắc nhở nói: “Gia sản của Lục gia cũng không ít.”
Lục Chi Ninh gật đầu rất nhanh: “Tài sản quả thực không ít! Chuyện này có vấn đề gì không?”
Tô Cẩm nói tiếp: “Tài sản không ít, cho nên anh có trách nhiệm trên người, cần phải cố gắng phát triển Lục gia.”
Lục Chi Ninh rất không hiểu, cho nên mấy câu nói đó có liên quan gì sao?
“Tôi khuyên Lục thiếu gia nên cắt đứt suy nghĩ gia nhập Huyền Thanh quán sớm đi, chuyện này, vẫn là đừng nghĩ nữa.” Tô Cẩm từ chối khéo léo mười phần.
Trực tiếp chặt đứt suy nghĩ còn chưa nói ra của Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh: “...”
Anh ta thở dài thật sâu: “Tô quán chủ cô… quả thực lợi hại, tôi chỉ là vừa xuất hiện suy nghĩ thế này, còn chưa nghĩ xong, Tô quán chủ cô đã trực tiếp nhìn ra…”
Anh ta không giống Sở Lâm, có thể thích làm gì thì làm.
Anh ta có sự nghiệp của mình, nhưng mấy ngày nay, anh ta quả thực cũng suy tính không ít, nếu như có thể, anh ta vẫn rất muốn làm một đệ tử trên danh nghĩa ở Huyền Thanh quán.
Đáng tiếc, anh ta còn chưa nói ra suy nghĩ đã bị Tô quán chủ từ chối vô tình.
Thôi được rồi, có thể là do anh ta quá ưu tú!
Dù sao Sở Lâm cũng có thể trở thành đại đệ tử thực tập, nếu như mình ưu tú như vậy, quả thực nên đi đường khác, tiếp tục gánh vác Lục gia!
Đáy mắt Lục Chi Ninh có chút tiếc hận.
Tô Cẩm: “...” Ngại quá, chẳng qua là tôi cảm thấy kiếp nạn của anh llnhiều lắm, làm đồ đệ không dễ vặt lông…
Đang nói chuyện, Nguyên Cảnh đi tới.
Ánh mắt Tô Cẩm, trong lúc lơ đãng rơi vào trên người Nguyên Cảnh, cô nhìn Nguyên Cảnh, phải nói là càng nhìn càng thấy hài lòng.
Cô đứng dậy, đi xung quanh Nguyên Cảnh một vòng.
Nguyên Cảnh hơi kinh ngạc: “A Cẩm? Sao vậy?”
Trên khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm viết đầy hai chữ nghiêm túc: “Nguyên Cảnh, anh có hứng thú với Huyền Thanh quán không?”
Nguyên Cảnh khẽ cười: “Quả thực có một chút cảm giác hứng thú.”
Tô Cẩm chớp mắt mấy cái, vui sướng hỏi anh: “Vậy anh có muốn làm đệ tử của Huyền Thanh quán hay không? !”
Nguyên Cảnh: “Hả?”
Tô Cẩm: “Chính là vào Huyền Thanh quán làm đồ đệ của tôi, nếu anh đồng ý, tôi sẽ thương lượng với Sở Lâm một chút, để cho anh tới làm đại đệ tử đứng đầu!”
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng khách yên tĩnh một cách kỳ dị.
Dù là Lục Chi Ninh, cũng bị câu nói kia của Tô Cẩm làm cho kinh hãi.
Bảo Nguyên Cảnh làm đồ đệ của cô?
Anh ta cảm thấy Nguyên Cảnh có thể sẽ tức đến hôn mê.
Anh ta lặng lẽ nhìn sắc mặt Nguyên Cảnh một chút, quả nhiên, sắc mặt của Nguyên Cảnh chìm xuống.
Nguyên Cảnh chật vật nở nụ cười: “Thôi được rồi, tôi không có duyên với Huyền Môn.”
Cố chống đỡ xong câu nói đó, Nguyên Cảnh bước nhanh rời khỏi phòng khách, để lại Tô Cẩm đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt kinh ngạc.
“Ai, cũng không suy nghĩ một chút sao?” Đại đệ tử của Huyền Thanh quán đó!
Tô Cẩm có chút tiếc nuối, mặc dù nói Nguyên Cảnh cũng có cái kiếp, nhưng Nguyên Cảnh rất có tuệ căn, trong mấy con quỷ xui xẻo này, coi như là đứa mà cô coi trọng nhất!
Nguyên Cảnh đi vào thư phòng, sắc mặt không phân biệt hỉ nộ, dường như bất đắc dĩ, lại như đau lòng.
Anh muốn nói chuyện tình cảm với cô.
Vậy mà cô lại muốn nhận anh làm đồ đệ?
Nguyên Cảnh: “...” Hôm nay bị tức đến tự bế một ngày.
...
Cũng may tâm tính của Nguyên Cảnh tốt, tự bế trong chốc lát, đã xuống lầu tiếp tục chuyện chính hôm nay.
Mấy người Lục Chiêu Hoà sáng sớm ngày mai sẽ quay lại Kinh Thành.
Thế nên, nhân dịp tối nay, mời người của Tô gia ăn bữa cơm.
Vốn dĩ muốn đi ra ngoài nhà hàng để ăn, nhưng cân nhắc đến việc Tô Cẩm ra ngoài làm việc, nếu như đi một chuyến nữa đến nhà hàng để ăn thì quá vất vả, mấy người lập tức định địa chỉ ở chỗ Nguyên Cảnh.
Cơm nước xong xuôi Tô Cẩm có thể đi thẳng về nghỉ ngơi, thuận tiện bớt việc.
Chỉ là, lúc mấy người tụ họp lại trên bàn ăn, Lục Chi Ninh đột nhiên phát hiện thiếu người.
“Tô quán chủ, xin hỏi Tô tiên sinh đâu?”
Tô Cẩm: “Ai?”
Diêu Nguyệt: “... Không cần phải để ý đến ông ấy.”
Đầu óc kia của ông ấy, nếu tới tham gia bữa tiệc, không chừng lại nói hươu nói vượn.
Diêu Nguyệt không ở nhà, Tô Cẩm cũng không ở nhà, ngay cả bóng dáng Sở Lâm ông ấy cũng không thấy.
Việc này khiến ông ấy rất mờ mịt.
Hơn nữa người giúp việc trong nhà cũng không chuẩn bị cơm tối.
Tô Chính Quang hỏi một chút, thế mới biết hai mẹ con đều được mời đến biệt thự của Nguyên Tam gia ăn cơm.
Tô Chính Quang: “... ?” Vậy vì sao không mời ông ấy chứ?
Ông ấy ra khỏi Tô gia, có chút buồn bực đi qua đi lại trước cửa căn biệt thự đối diện, không đến một phút, Nguyên Thất đã đi ra.
“Tô tiên sinh, mời ngài.”
Ngay sau đó, Nguyên Thất kể lại đơn giản tình hình một chút.
“Hai vị tiên sinh của Lục gia, còn có Lục phu nhân vì để cảm tạ ơn cứu mạng của Tô quán chủ, cố ý chuẩn bị…”
“Cậu nói cái gì?” Tô Chính Quang kinh ngạc cắt ngang anh ta: “Lục gia cảm tạ ơn cứu mạng của A Cẩm? ? ?”
Chờ chút, không phải A Cẩm nhà ông ấy chỉ ra ngoài du hí giải sầu một chút hay sao?
Làm sao còn nhắc đến ơn cứu mạng?
Nguyên Thất: “... Đúng. Tô quán chủ quả thực đã cứu được Lục tiên sinh và Lục Nhị tiên sinh, lần này nếu không phải có Tô quán chủ, Lục gia chỉ sợ là thật sự xong đời rồi.”
Tô Chính Quang giấu sự nghi ngờ trong lòng đi vào.
Chẳng lẽ… A Cẩm lại khiến người của Lục gia lệch lạc rồi? ? ?
Nhưng chuyện này. . . Chuyện này hình như không đúng lắm?
Một người, hai người, ba người lệch lạc… Sao có thể khiến cho lệch lạc nhiều người như vậy?
Tô Chính Quang càng nghĩ càng thấy có vấn đề, Lục thiếu gia trẻ tuổi, bị làm cho lệch lạc còn chưa tính.
Nhưng vị Lục tiên sinh kia làm sao có thể bị làm cho lệch lạc chứ?
Địa vị của Lục gia ở Kinh Thành, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều, nếu như hiện tại vị này của Lục gia cầm quyền thật sự dễ dàng bị làm cho lệch lạc như vậy, đoán chừng Lục gia đã bị ăn ngay cả chút vụn cũng chẳng còn từ lâu rồi.
Tô Chính Quang lấy hết dũng khí đi tới.
Đẩy cửa ra chớp mắt một cái, Tô Chính Quang ngây ngốc một lát.
Chỉ thấy mấy vị lão đại nổi danh cùng nhau nhìn về phía ông ấy.
Lục Chiêu Hoà, Lục Chiêu Dật, còn có Nguyên Tam gia.
Ba vị này đều là nhân vật cực kỳ lợi hại, tùy tiện đặt một người ở Thanh Thành, dậm chân một cái đã có không ít người muốn run rẩy theo.
Nhưng tối nay, ông ấy đúng là nhìn thấy những người này ở đây ngồi ăn cơm cùng với A Cẩm nhà ông ấy…
Tô Chính Quang rất bối rối rất mờ mịt.
Mãi cho đến khi giọng nói của Diêu Nguyệt vang lên, Tô Chính Quang mới lấy lại tinh thần.
Tô Chính Quang ngồi xuống bên cạnh Diêu Nguyệt.
Lục Chiêu Hoà lập tức đứng dậy rót rượu cho Tô Chính Quang.
Tô Chính Quang: “! ! !” Khá lắm! Ông ấy xứng để Lục tiên sinh tự mình rót rượu sao?
Ông ấy xứng sao? !
Ngay sau đó, Tô Chính Quang lại nhìn thấy Lục Chi Ninh rót chén nước nóng cho Tô Cẩm.
Lục phu nhân rót nước trái cây cho Diêu Nguyệt.
Tô Chính Quang vẻ mặt mê muội nhận lấy chén rượu mà Lục Chiêu Hoà đưa tới.
“? ? ?” Người của Lục gia đều hiền lành như thế sao?
Không chỉ hiền lành, thái độ đối với ông ấy còn vô cùng tốt.
Trong thoáng chốc, Tô Chính Quang ý thức được một vấn đề.
Thì ra những lão đại này đều bình dị gần gũi như vậy? Ông ấy vô ý thức nhìn Nguyên Tam gia một chút, ấy, Nguyên Tam gia cũng không giống như lời đồn.
Tô Chính Quang vui vẻ cười, có lẽ, cũng không nhất định là con gái khiến bọn họ lệch lạc, cũng có thể là các lão đại có lòng tốt.
Các lão đại có lòng tốt nhìn thấy Tô Chính Quang vui vẻ, sau đó bọn họ cười càng vui hơn.
Thật tốt, rút ngắn quan hệ với mấy vị ở Tô gia, về sau Tô quán chủ cũng có thể trông coi liếc bọn họ nhiều hơn một chút.
Diêu Nguyệt nhìn thấy Tô Chính Quang ngây ngốc, lại nhìn vẻ mặt đó của ông ấy, không nhịn được cảm khái lần nữa: Thật sự là cuộc đời của kẻ chiến thắng, chiến thắng một cách hoàn mỹ.
Người ngu xuẩn như vậy, làm sao lại sinh ra cô con gái ưu tú như thế chứ?
Diêu Nguyệt có chút chua xót.
Yên lặng uống ly nước trái cây, sau đó bà ấy càng thấy chua xót, bởi vì Lục Chi Ninh rót cho bà ấy nước chanh… !
Một bữa tiệc, Tô Chính Quang bị rót cho chóng mặt, thậm chí lúc cách bàn còn sát cánh xưng huynh gọi đệ với Lục Chiêu Hoà, liên đới đến trước đó muốn hỏi chuyện ân nhân cứu mạng, cũng quên hỏi.
Lục Chiêu Hoà: “Tô huynh mới quen đã thân, nói chuyện hợp ý nhau như thế, là vinh hạnh của tôi.”
Tô Chính Quang: “Không dám không dám, rõ ràng là Lục huynh đệ bình dị gần gũi…”
Đầu óc Tô Chính Quang loạn thành một đoàn, thông tin trong đầu cũng rất lộn xộn.
Ông ấy khẽ lắc đầu, nói: “Nếu ông đã thích con gái tôi như vậy! Tôi có một ý kiến hay!”
Diêu Nguyệt vừa không chú ý, đã nghe thấy Tô Chính Quang nói tiếp: “Như này đi, hôm nay hai ta kết nghĩa kim lan, về sau con của ông chính là con trai của tôi, con gái của tôi cũng là con gái của ông!”
Lục Chiêu Hoà tỉnh táo hơn một chút so với Tô Chính Quang.
Ông ấy nhìn Tô Chính Quang, lại nhìn Tô Cẩm đang đi tới, sau đó ông ấy đột nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc tu tu.
Tô Chính Quang: “?”
Lục Chiêu Hoà: “Hu hu tôi không xứng! Tôi không xứng! Tô quán chủ đạo pháp cao thâm, trảm yêu trừ ma, đánh đâu thắng đó, cô ấy làm tổ tông của tôi còn tạm được!”
Diêu Nguyệt: “...”
Lục phu nhân: “...” Thật là mất mặt.
Lục Chi Ninh yên lặng cầm điện thoại di động, nụ cười trên mặt phải gọi là ngăn không được! Đây tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen của cha ruột anh ta!
Tô Cẩm ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh đi ngang qua Tô Chính Quang và Lục Chiêu Hoà.
Thật ngại quá.
Con gái, cô không muốn làm.
Tổ tông, cô cũng không muốn làm.
Cô chính là cô, một người bình thường vì kiếm tiền mà nỗ lực làm công!
Tất cả vì tiền, người nói chuyện tình cảm với cô, đều là lưu manh đùa nghịch!
Tô Cẩm nắm chặt tay, nói chuyện tình cảm, là làm tổn hại đến tiền!
Ai dám vì tiền mà nói chuyện tình cảm với cô, nắm đấm của cô sẽ đánh xuống, một đấm đánh ngã một người!
Diêu Nguyệt còn có Lục phu nhân im lặng tách hai người say rượu này ra, mỗi người dẫn người của mình về.
Đến đây, cũng coi như là giải tán.
*
Tô Cẩm ở trong phòng khách dưới lầu đợi trong chốc lát, không bao lâu đã chờ được Sở Lâm.
Sở Lâm dẫn theo tiểu quỷ chơi một ngày, lúc này có chút mỏi mệt, nhưng đạp mạnh đi vào Tô gia, nhìn thấy Tô Cẩm, anh ta lập tức lại tỉnh táo tinh thần.
Anh ta vội vã đi qua tranh công: “Sư phụ, hôm nay tôi dẫn nó đi rất nhiều nơi! Nhưng, còn có mấy nơi chưa đi, sáng sớm ngày mai tôi lại dẫn nó đi dạo một vòng.”
Mặc dù dẫn theo trẻ con rất mệt mỏi, nhưng đứa nhỏ này nhu thuận nghe lời, ngoại trừ đối với tất cả sự vật đều có cảm giác mới mẻ rất mạnh, cũng không có khuyết điểm gì khác.
Tô Cẩm tránh câu nói kia của Sở Lâm, cô nói: “Hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Cô đứng dậy đi vào trong sân của đạo quán nhỏ, Sở Lâm đi theo, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là đi báo cáo tình hình với Tổ Sư Gia.
Đầu tiên Tô Cẩm thắp ba nén nhang, sau đó nhìn về phía Sở Lâm mỏi mệt nhưng tâm trạng rất vui vẻ, tay cô vung lên, tiểu quỷ xuất hiện bên cạnh Sở Lâm.
Trong giọng nói của tiểu quỷ mang theo nỗi buồn lưu luyến.
“Cảm ơn chị đã cho em cơ hội này, cảm ơn anh đã đi chơi với em một ngày.”
Sở Lâm có chút kinh ngạc: “Sao lúc này đã bắt đầu nói lời cảm ơn rồi hả?”
Tô Cẩm: “Nó cần phải đi.”
“Đi đâu chứ?” Sở Lâm không hiểu.
Tô Cẩm: “Nó là vong hồn, vong hồn không thể ở lại nhân gian lâu.” Nó đã bị thôn Khê Đàm vây nhốt nhiều năm, bây giờ oán khí ở thôn Khê Đàm đã mất, nếu như nó còn không đi đầu thai nữa, thì sẽ xảy ra vấn đề.
Ánh mắt tiểu quỷ chăm chú nhìn Tô Cẩm: “Chị ơi, cám ơn chị đã hỗ trợ hoàn thành nguyện vọng của em, gặp được chị em rất vui vẻ, nếu như em có thể gặp chị sớm một chút thì tốt.” Nói không chừng, toàn bộ thôn Khê Đàm sẽ còn được cứu…
Đáng tiếc, chung quy là nó không có cái số ấy.
Tô Cẩm đi qua xoa đầu nó: “Ngoan, mong cho đời sau của em bình an vui sướng.”
Lúc tiểu quỷ sắp biến mất, quay đầu vẫy tay với Sở Lâm: “Anh ơi, tạm biệt.”
Không, không thấy nữa.
Chúng nó cũng không có cơ hội gặp nhau nữa.
Sở Lâm mờ mịt chớp mắt mấy cái, có một tia khổ sở vọt lên đầu: “Sư phụ, nguyện vọng của nó là gì?”
Tô Cẩm nhìn về nơi phương xa: “Nguyện vọng của nó rất đơn giản, nó muốn nhìn thế giới bên ngoài thôn Khê Đàm một chút.”
Sở Lâm chỉ cảm thấy trái tim thật giống như bị cái gì đó mạnh mẽ đâm vào, anh ta há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì được.
Tô Cẩm đưa tay ra vỗ vai anh ta, xem như trấn an: “Về sau anh sẽ được nhìn thấy hết muôn hình vạn trạng của thế gian, đây chỉ mới là bắt đầu.”
Tâm trạng của Sở Lâm không nén được sa sút: “...” Anh ta nói không ra được nguyên nhân, nhưng chính là rất khó chịu rất khó chịu.
Tô Cẩm nghĩ một chút, lại nói: “Điều chỉnh lại tâm trạng một chút, ngày mai chúng ta phải đến một nơi, điều tra một chút bạn gái thần bí của con quỷ xui xẻo số bốn.”
Sở Lâm: Quỷ số bốn xui xẻo? Ai? ? ?
Chẳng qua việc này nếu như đổi một góc nhìn khác, vậy thì đồng nghĩa với việc Huyền Thanh quán lại có sinh ý rồi.
Tâm trạng phiền muộn của Sở Lâm bị chuyện này tách ra không ít.
Nếu như ngày mai phải ra ngoài, vậy bây giờ anh ta trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trước.
*
Buổi tối.
Tô Chính Quang say rượu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Diêu Nguyệt có tâm sự, căn bản cũng không ngủ, bà ấy thản nhiên nhìn ông ấy: “Lại làm sao nữa?”
Tô Chính Quang không trả lời Diêu Nguyệt, đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau mấy phút, Tô Chính Quang trở lại trên giường, dáng vẻ ông ấy mệt mỏi nsoi: “Vừa rồi tôi nằm mơ, mơ thấy tôi kết bái huynh đệ với người khác.”
Diêu Nguyệt: “. . .”
Tô Chính Quang thở dài, nói tiếp: “Tôi còn mơ thấy mấy lão đại đối với tôi rất hòa thuận.”
Diêu Nguyệt nhắm lại mắt, cố nén xúc động đưa tay ra đánh, bà ấy cầm di động mở album ảnh ra, đưa cho Tô Chính Quang: “Tự ông xem đi.”
Tô Chính Quang kinh ngạc nhìn vào trong video.
A hiểu rồi! Người kề vai sát cánh muốn kết bái thành anh em với lão đại, không phải chính là ông ấy hay sao?
Tô Chính Quang vô ý thức sờ lên mặt: “Tôi chắc cũng không ưu tú như vậy chứ…”
Diêu Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Ông chính là cái giếng.”
Tô Chính Quang mờ mịt: “Có ý gì?”
“Ngang cũng hai mà dọc cũng hai.” Diêu Nguyệt cướp lấy điện thoại di động, im lặng liếc mắt.
“Còn không lấy gương mà nhìn chính mình xem, cần mặt mũi thì không có mặt mũi, cần thực lực thì không có thực lực, đầu óc cũng không dùng được, lão đại người ta dựa vào cái gì để đối xử với ông bằng vẻ mặt ôn hoà?” Ngay cả nguyên nhân trong này, cũng không biết suy nghĩ sâu xa, Tô gia đến bây giờ cũng chưa phá sản, chính là kỳ tích.
Thảo nào Giang Nguyên phải chạy ra ngoài đi mở công ty, con gái bà ấy vất vả nuôi dưỡng cũng phải đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp!
Nói không chừng chính là nhìn ra đầu óc của Tô Chính Quang không dùng được, sợ về sau phá sản trong nhà không có tiền, hai đứa này mới đi kiếm tiền thật sớm!
Vừa nghĩ tới chuyện của Giang Nguyên hiện tại còn chưa có kết luận, Diêu Nguyệt nhìn Tô Chính Quang, tức giận đạp cho ông ấy một cái, trực tiếp đạp người xuống khỏi giường: “Ông lăn đến thư phòng mà ngủ đi!”
Tô Chính Quang bị mắng, lại bị đạp, cả người có chút mờ mịt.
Ông ấy ngồi dưới đất, sửng sốt một lúc lâu, có lẽ là bởi vì đau đớn, đầu ông ấy đột nhiên tỉnh táo thêm một chút, ông ấy chậm rãi bò sang nhỏ giọng hỏi: “Phải rồi, người làm của Tam gia nói cái gì mà A Cẩm có ơn cứu mạng Lục gia?”
Vấn đề này, ông ấy quên hỏi ở trên bàn cơm, sau khi uống rượu say, càng đã quên hết đi.
Bởi vì ấy à, ông ấy luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Loại chuyện ơn cứu mạng này, địa vị của Lục gia như thế, sẽ không tùy ý nói ra.
Đây chính là Lục tiên sinh, người cầm quyền của Lục gia, ông ấy có phản ứng chậm nữa, cũng hiểu bốn chữ ân nhân cứu mạng có ý như thế nào.
Diêu Nguyệt hít sâu một hơi, bà ấy nhìn chằm chằm Tô Chính Quang: “Ông cho rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình ông là thông minh nhất sao? ? Tôi cũng đã nói với ông từ lâu là đầu óc A Cẩm không có vấn đề, ông lại cứ không tin!”
“Nguyên Tam gia, Sở Lâm, Lục Chi Ninh, còn có Lục phu nhân, hai vị Lục tiên sinh, những người này, ai là người dễ bị lừa? Tôi chỉ hỏi ông, nếu để cho ông đi lừa, ông có thể lừa được người nào?
Ông cho rằng vì sao ông có thể ngồi cùng bàn với bọn họ, ông cho rằng vì sao Lục tiên sinh lại rót rượu cho ông?
Đó là để mắt đến ông sao? Đó là bọn họ đang nịnh bợ Tô Cẩm! Toàn bộ đều nhờ Tô Cẩm, ông mới có thể kề vai sát cánh với lão đại!
Phi! Ngu ngốc!”
Diêu Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Chính Quang, bà ấy vô cùng tức giận, bây giờ mắng một trận, phát tiết hết sự giận dữ trong lòng ra ngoài, tâm trạng coi như xuôi hơn không ít.
Tô Chính Quang ngồi ở đó, từ từ bình thường lại, trong đầu nhanh chóng suy tư hết hình ảnh này đến hình ảnh khác.
Không biết qua bao lâu, ông ấy lại nhìn về phía Diêu Nguyệt: “Vậy lần trước bà cho tôi xem ảo thuật. . .”
“. . .” Diêu Nguyệt nghiêm mặt đứng dậy, tìm cái túi của mình, biểu diễn tại chỗ cho Tô Chính Quang xem lại một lần, lại để cho Tô Chính Quang tự mình bỏ đồ vào trong túi, để ông ấy tự mình trải nghiệm một chút sức hấp dẫn của bùa Không Gian.
Giày vò nhiều ngày như vậy, thì ra, thằng hề lại là chính mình?
Ông ấy đã nói mà, con gái của ông ấy sao có thể ưu tú như vậy? Gặp một người lại kéo lệch lạc một người!
Hoá ra đây mới là nguyên nhân thật sự?
Lần này ngược lại khiến cho tất cả mọi chuyện đều chống lại nhau.
Tô Chính Quang phiền muộn rồi.
Tô Chính Quang tự bế rồi.
Tô Chính Quang nghịch bùa Không Gian không buông tay rồi. . .
Diêu Nguyệt tức giận suýt chút nữa thì ngất đi: “Ông ông ông, ông là muốn tức chết tôi à!”
Bà ấy giành lại cái túi, ném sang một bên: “Chơi cái gì mà chơi? Con trai của ông gặp chuyện không may rồi, ông còn có tâm tư chơi?”
Tô Chính Quang còn chưa tiếp nhận xong sự thật bản thân mình đầu óc không rõ ràng, lại bối rối?
“Không phải đêm qua Giang Nguyên trở về rồi sao? Tại sao lại xảy ra chuyện rồi hả?”
Diêu Nguyệt đưa tay ấn mi tâm, sau đó kể lại chuyện của Tô Giang Nguyên.
Đêm nay.
Tô Chính Quang thành công mất ngủ.
Thật vất vả mới tiếp nhận được chuyện của Tô Cẩm, nào ngờ tới, con mình lại trở nên không bình thường.
Làm sao cứ quanh đi quẩn lại, chung quy lại cứ có một đứa không bình thường?
Ngày hôm sau.
Tô Chính Quang đôi mắt quầng thâm đứng trước mặt Tổ Sư Gia.
Ông ấy nhỏ giọng nói: “Tổ Sư Gia? Con trai của con không có chuyện gì chứ?”
Tổ Sư Gia không để ý đến ông ấy, ông ấy tiếp tục lẩm bẩm: “Con gái của con có phải thật sự rất lợi hại như vậy hay không?”
Tổ Sư Gia: “. . .” Ngươi nhìn ta có thể nói chuyện được sao?
Tô Chính Quang lẩm bẩm trong chốc lát, Sở Lâm đã xuất hiện, hiện tại mỗi ngày anh ta đều phải dậy sớm, sau khi rửa mặt, chuyện đầu tiên chính là đến quét dọn Huyền Thanh quán.
Phải để cho phòng của Tổ Sư Gia sạch sẽ.
Nhìn thấy Tô Chính Quang đứng đó, Sở Lâm kinh ngạc đi qua, thấy vẻ mặt ông ấy không đúng lắm, Sở Lâm nghĩ một chút, lên tiếng an ủi: “Tô tiên sinh, đừng quá lo lắng, sư phụ tôi rất lợi hại, chuyện của Tô thiếu gia, khẳng định có thể giải quyết tốt đẹp.”
Tô Chính Quang giương mắt nhìn về phía Sở Lâm: “Cậu quen biết với A Cẩm thế nào vậy?”
Sở Lâm: “Người mẹ kế độc ác kia của cháu hạ độc thủ với cháu, may mà vận khí của cháu tốt, gặp được sư phụ, sư phụ đã cứu cháu một mạng!”
Tô Chính Quang: “. . .” Đừng nói nữa, trong lòng đang đau xót.
Thảo nào mấy đồng bạn hợp tác với ông ấy đều nói ông ấy có phúc lớn.
Thì ra, ông ấy thật sự tốt số!
Con gái ông ấy lợi hại như thế, những ngày gần đây, ông ấy lại coi cô là bệnh nhân đầu óc có vấn đề. . . Vừa nghĩ tới những hành vi kia của mình, Tô Chính Quang lại bắt đầu đau lòng.
Ông ấy thở dài, lại hỏi: “Chuyện của Giang Nguyên. . .”
Sở Lâm trầm tư chớp mắt một cái: “Tình hình cụ thể không tiện tiết lộ, chú vẫn nên hỏi sư phụ cháu đi.” Ngộ nhỡ có điều không nên nói, nếu anh ta lỡ miệng xảy ra sự cố, chẳng phải là sẽ thêm phiền phức cho sư phụ hay sao?
Tô Chính Quang đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Chuyện này không phải là ngại hỏi Tô Cẩm sao? Trước đó đã làm sai nhiều như vậy. . . Ông ấy da mặt mỏng, không biết nên hỏi thế nào.
Vào lúc ông ấy do dự, Tô Cẩm cũng đi ra từ bên trong.
Sở Lâm nhắc nhở: “Tô tiên sinh, sư phụ cháu đi ra rồi.”
Dứt lời, Sở Lâm cúi đầu quét dọn đạo quán nhỏ.
Tô Chính Quang nhìn sang Tô Cẩm, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ: “. . .” Ông ấy hẳn là nên đi nói lời xin lỗi trước chứ? Hay là nói lời xin lỗi?
Tô Chính Quang thở dài thật sâu, sau đó kiên trì đi vài bước về phía Tô Cẩm: “A Cẩm, chuyện lúc trước là do cha hiểu lầm, là cha có lỗi với con, chưa làm rõ tình hình, còn thiếu chút tạo thành không ít phiền phức cho con.”
Tô Cẩm hoảng hốt, hôm nay Tô tiên sinh có vẻ không quá bình thường.
Cô lui lại một bước, hỏi: “Chuyện của Tô Giang Nguyên cha biết rồi à?”
Tô Chính Quang khẽ gật đầu: “Tối hôm qua đã biết rồi.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt khuôn mặt của Tô Cẩm căng lên: “Tô tiên sinh! Đừng chơi bài tình cảm với con!”
Tô Chính Quang: “?”
Tô Cẩm: “Bất kể cha nói cái gì, con cũng khó có khả năng giảm giá cho cha! Chi phí cho chuyện của Tô Giang Nguyên, chắc chắn là một chút cũng không thể bớt.”
Tô Chính Quang nổi lên cảm xúc hồi lâu: “...”
Tô Cẩm vứt xuống câu nói này, nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua Tổ Sư Gia, Tô Cẩm dừng bước một chút, lại quay đầu thắp ba nén hương.
Nhìn thấy hương khói bụi đứt quãng, Tô Cẩm khẽ nhíu mày.
Xem ra chuyện lần này, không đơn giản.
Sở Lâm hơi nghi ngờ một chút hỏi: “Sư phụ? Người đang chờ ai sao?”
“Ừm, chờ Nguyên Cảnh.” Tô Cẩm trả lời.
Nghe vậy, Sở Lâm càng không hiểu: “Nhưng mà sư phụ. . . Chúng ta không phải đi giải quyết chuyện của Tô thiếu gia hay sao? Vì sao còn phải dẫn theo cả Nguyên Tam gia?”
Tô Cẩm thấp giọng nói: “Bởi vì anh ta phải thấy chút việc đời.”
Sở Lâm: “. . .” Ta cảm thấy ngươi đang lừa dối ta.
Gương mặt Tô Cẩm thâm sâu khó dò, tình hình của Nguyên Cảnh liên lụy quá nhiều, dĩ nhiên không thể tùy tiện nói ra.
Còn nữa. . . Nguyên Cảnh đi cùng với cô, chẳng khác nào có một tài xế miễn phí là Nguyên Thất có thể sử dụng.
Rất nhanh, Nguyên Cảnh đã đi ra, Nguyên Thất quen thuộc lái xe dừng trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ, mời lên xe.”
Thấy Tô Cẩm lên xe, Sở Lâm cũng muốn đi theo ngồi ở phía sau, vừa bước ra một bước, anh ta đã bị Nguyên Cảnh túm lấy.
Sở Lâm: “?”
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh tiến lên một bước, ngồi ở phía sau cùng với Tô Cẩm.
Sở Lâm gãi đầu, yên lặng đi lên tay lái phụ.
Nguyên Cảnh sáng mắt lên, thật vất vả mới tìm được cơ hội thân cận với Tô Cẩm, anh ta sao có thể trơ mắt nhìn cơ hội chạy mất?
“A Cẩm, chuyện lần này, phiền phức không?”
Tô Cẩm: “Không phiền phức, tôi có thể giải quyết.”
Chỉ là cần đi một chuyến, một lần đi, cũng cần gần một ngày.
Trương Nguyệt là người Thanh Thành, chỉ có điều, nhà ở Thanh Thành ở chỗ tương đối rất xa.
Tô Cẩm báo địa chỉ của Trương Nguyệt cho Nguyên Thất.
Tính toán lộ trình, mất gần ba tiếng.
Nguyên Cảnh suy nghĩ, mình nên chủ động tìm đề tài, nếu không bầu không khí có chút xấu hổ: “A Cẩm, anh trai cô hiện tại thế nào.”
Tô Cẩm: “Chắc là rất tốt, tôi đã khiến anh ấy ngất đi rồi.”
Cho dù cô ở bên ngoài một ngày, anh ấy cũng sẽ không tỉnh lại.
Nguyên Cảnh: “. . .” Không biết vì sao, ngày này đột nhiên trò chuyện không nổi nữa.
Ngược lại là Sở Lâm, mảy may không cảm thấy không khí kỳ quái, ngược lại bắt đầu hỏi các loại vấn đề, anh ta dựa vào sức mình, khiến cho bầu không khí trên xe cứ thế từ lạnh nhạt trở nên náo nhiệt.
Nói xong lời cuối cùng, Sở Lâm lại hỏi Tô Cẩm: “Sư phụ, người nói xem Tô Giang Nguyên là bị nữ quỷ vừa mắt? Hay là trúng tà?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Khó mà nói, trên người anh ấy không có oán khí cũng không có âm khí.”
“Tính cách anh ấy thay đổi lớn như vậy. . . Không khỏi khiến cho tôi nghĩ đến một người.” Ánh mắt Tô Cẩm chứa đựng mấy phần thâm ý.
Sở Lâm nhất thời hứng thú: “Ai cơ? Sư phụ người nói một câu! Cũng dễ cho tôi giải thích!”
Lúc Tô Cẩm nhìn về phía Sở Lâm, ánh mắt bắt đầu trở nên ý vị thâm trường: “Anh còn nhớ rõ người anh họ xui xẻo Lục Chi Ninh kia của anh không?”
Sở Lâm sững sờ: “Anh ấy quả thực rất xui xẻo. . . Nhưng việc này có liên quan gì đến Lục Chi Ninh?” Anh ta càng thêm nghi ngờ.
“Tự anh từ từ suy nghĩ đi chứ sao.” Tô Cẩm không nói thẳng ra suy đoán của chính mình: “Cứ xem như vi sư khảo nghiệm anh đi, để xem đầu óc của anh có đủ linh hoạt nhạy bén hay không.”
Sở Lâm: “...”
“Sư phụ, tôi mới nhập môn chưa được mấy ngày đâu, chuyện nguy hiểm như vậy, sao tôi có thể đoán ra?” Phong cách của Sở Lâm thay đổi, ánh mắt mong đợi nhìn Tô Cẩm.
Thậm chí, Sở Lâm còn mở to mắt nhìn.
Tô Cẩm bị biểu cảm nhỏ của anh ta khiến cho toàn thân nổi da gà: “Anh tốt nhất là nói chuyện cho đàng hoàng, đừng chớp mắt!”
Hết lần này tới lần khác, Sở Lâm còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi đây là đang làm nũng với sư phụ đó!”
Tô Cẩm: “. . .” Có khả năng anh có sự hiểu lầm đối với từ nũng nịu này.
Tô Cẩm yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Sở Lâm nữa.
Sở Lâm bị mất mặt, lại nhìn về phía Nguyên Cảnh, muốn hỏi Nguyên Cảnh một chút xem có đoán được tình hình là như thế nào hay không, đáng tiếc, Nguyên Cảnh ngay cả một ánh mắt cũng không vứt cho anh ta.
Sở Lâm thở dài thật sâu, trong đầu bắt đầu suy tư những chuyện xảy ra mấy ngày này.
Lục Chi Ninh?
Việc này có thể liên quan gì đến Lục Chi Ninh chứ?
Sở Lâm nghĩ mãi không ra, cũng nghĩ không thông.
Cuối cùng, nghĩ đi nghĩ lại đã ngủ mất. . .
Đợi khi Sở Lâm tỉnh lại, đã là một tiếng sau.
Mơ mơ màng màng, anh ta nghe thấy Tô Cẩm đang cảm khái: “Nguyên Cảnh anh thật sự không suy tính một chút gia nhập Huyền Thanh quán sao? Đầu óc anh thật sự rất nhạy bén.”
Sở Lâm nhất thời giật nảy cả mình!
Cái gì?
Sư phụ muốn Nguyên Cảnh gia nhập Huyền Thanh quán?
Không không không, chuyện này không thể được! Nếu như Nguyên Cảnh vào Huyền Thanh quán, vậy thân phận đại đệ tử cao nhất của mình còn có thể giữ được sao?
Vì thân phận đại đệ tử cao nhất, anh ta phải liều mạng!
Tô Cẩm đành phải thôi, cô thuận miệng nhắc một câu đến Lục Chi Ninh, sau đó suy nghĩ của anh đúng là không mưu mà hợp với cô.
Không vào Huyền Thanh quán thật là đáng tiếc.
Ai, nhưng loại chuyện này, cô cũng không thể cưỡng cầu.
“Sư phụ, tới rồi sao?” Sở Lâm nhìn nhà cửa cư dân cách đó không xa, lên tiếng hỏi.
Tô Cẩm lên trước nhìn thoáng qua: “Nguyên Thất anh tìm một chỗ đỗ xe đi.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại nói với Nguyên Cảnh: “Đợi lát nữa tôi và Sở Lâm đi vào nghe ngóng tình hình, anh ở lại đây với Nguyên Thất là được.”
Nguyên Cảnh chớp mắt: “Tôi không thể đi chung với cô sao?”
Tô Cẩm có chút buồn bã: “Anh quá đẹp, khí chất cũng quá xuất chúng.” Không thích hợp đi tra tình hình của Trương Nguyệt với cô, rất dễ dàng dẫn tới ánh mắt của một số người.
Nguyên Cảnh: “. . .” Lời giải thích này của A Cẩm, anh thật sự không có cách nào phản bác.
Sau khi Tô Cẩm xuống xe rời đi, Nguyên Cảnh suy nghĩ, lần sau mình có nên thay quần áo khác, khiêm tốn một chút hay không? Như vậy sẽ có cơ hội đi điều tra cùng với A Cẩm.
*
Mặc dù địa chỉ trên tư liệu về Trương Nguyệt chi tiết, nhưng không có số nhà cụ thể.
Tô Cẩm và Sở Lâm đi về phía khu dân cư một đoạn, rất nhanh đã phát hiện sự kỳ lạ.
Rõ ràng là ban ngày, lại không có hơi người, trên đường lớn rộng rãi, vậy mà ngay cả người cũng không có.
Sở Lâm suy đoán: “Có khi nào đều đã đi làm rồi hay không, cho nên ban ngày không có ai.”
Tô Cẩm không trả lời, cô mắt sắc thấy được một người.
Người kia vẻ mặt vội vàng, nhìn khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, Tô Cẩm cười đi qua, thái độ hiền lành nói: “Chú ơi, cho cháu hỏi thăm một vài chuyện với.”
Người đàn ông thấy Tô Cẩm và Sở Lâm đều rất xa lạ, xem ra cũng không phải là người nơi này.
Liên tục lui về phía sau mấy bước, vừa lui lại vừa xua tay: “Cái gì tôi cũng không biết, đừng tìm tôi.”
Sở Lâm: “? Chú ơi, chúng cháu chỉ hỏi thăm người, chú đừng lo lắng.”
Ông chú trung niên kéo giãn khoảng cách với anh ta: “Hai người muốn hỏi ai?”
Tô Cẩm: “Trương Nguyệt là người ở chỗ các chú phải không, cô ấy. . .”
Lời còn chưa nói hết, ông chú vừa nghe đến cái tên Trương Nguyệt, sắc mặt nhất thời thay đổi, ông ấy quay đầu chạy mất, dáng vẻ kia, dường như có quỷ đang truy đuổi.
Tô Cẩm: “. . .” Xem ra chỗ này, quả thực có chuyện!
Sở Lâm có chút bối rối: “Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thật vất vả mới gặp được một ông chú, kết quả người ta nghe đến cái tên Trương Nguyệt đã co cẳng bỏ chạy!
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm: “Chờ ông ấy quay lại.”
Sở Lâm: “?”
Tô Cẩm nhìn xung quanh một chút, sau đó tìm một chỗ không cản đường, cô chậm rãi lấy từ trong túi của mình ra một cái ghế nhỏ.
Sở Lâm trơ mắt nhìn Tô Cẩm bỏ ghế nhỏ ra, sau đó ngồi xuống.
Anh ta cười híp mắt tiến tới: “Sư phụ, còn ghế nhỏ không?”
Tô Cẩm: “Không, chỉ có một cái.”
Sở Lâm: “. . . Được rồi, vậy mình quay về cũng tự mang theo một cái.”
Hai thầy trò một ngồi, một ngồi xổm, khoảng chừng năm phút, chỉ thấy ông chú vừa rồi chạy trối chết quay lại hướng của bọn họ.
Ông chú nhìn thấy hai người Tô Cẩm, lúc này mới dừng lại, ông ấy khom người thở phì phò: “Làm ta sợ muốn chết!”
Tô Cẩm lấy ra một tấm bùa hộ mệnh đưa tới: “Bùa hộ mệnh này mua không? Đuổi được tai hoạ trừ được tà bảo đảm bình an.”
Ông chú nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm một chút, lại nhìn tấm bùa trong tay cô: “Bao nhiêu tiền?”
Tô Cẩm: “500 tệ.”
Nghe thấy giá tiền, ông chú sửng sốt một chút: “Chỉ mới 500 tệ? Người ở chỗ chúng tôi mua bùa đều là mấy ngàn một tấm, bùa ngàn vạn còn không có tác dụng gì, 500 tệ chắc chắn cũng vô dụng, tôi không mua!”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm viết đầy sự lạnh lùng: “. . .” Bây giờ những đại sư giả này thật sự là gian thương, phá giá thị trường, rao giá trên trời! Còn liên lụy đến cô một người nhỏ bé đáng thương bị người ta nghi ngờ.
Tô Cẩm không giải thích, yên lặng vung lá bùa lên trên người ông chú.
Ngay lúc ông ấy sắp quay người rời đi, ông ấy lại cảm thấy ấm áp vô hạn.
“!”
Ông ấy khiếp sợ nhìn về phía Tô Cẩm: “Cô, lá bùa này. . .”
“Chú à chú cứ yên tâm đi, bùa của sư phụ cháu, chú mua tuyệt đối không thiệt thòi! Chú ấy à, vận khí tốt, mới có thể được sư phụ cháu chọn.”
Ông chú cầm lấy lá bùa, cảm giác được rõ ràng lá bùa truyền cho ông ấy sự ấm áp, ngay cả sự lạnh lẽo trên người mấy ngày nay, cũng đều bị xua tan đi rồi.
Có lẽ là loại cảm giác này lộ ra rất rõ ràng, thái độ của ông ấy cũng tốt hơn nhiều: “Đại sư, ngài thật sự là đại sư. . .”
“Xin hãy gọi sư phụ cháu là Tô quán chủ, đừng gom sư phụ cháu cùng một chỗ với những tên đại sư giả đó.” Sở Lâm lập tức nhắc nhở.
Người kia lên tiếng: “Tô quán chủ, là tôi có mắt như mù.”
Ông ấy vừa nói vừa nhanh nhẹn đưa cho Tô Cẩm 500 tệ.
Nhưng chuyện của Trương Nguyệt, ông ấy lại không chủ động nói.
Tô Cẩm liếc qua người đàn ông một chút, cô nói: “Vừa rồi chú lại gặp thứ không sạch sẽ, cho nên quay đầu chạy trở về.”
Nghe xong lời này, ông ấy lập tức ý thức được vị Tô quán chủ là thật sự có bản lĩnh: “! ! !”
“Tô quán chủ, đúng là như cô nói.” Sắc mặt ông ấy đau khổ.
Tô Cẩm nói: “Kể một chút vì sao nơi này lại biến thành như vậy, có phải có liên quan đến Trương Nguyệt không.”
Người đàn ông trung niên liên tục thở dài: “Nơi này của chúng ta gọi là thôn Trương gia, phần lớn đều là người hiểu chuyện, ban đầu, nơi này cũng rất náo nhiệt, cảnh sắc an lành, thế nhưng từ khi Trương Nguyệt xảy ra chuyện, chỗ này liên tục xảy ra chuyện lạ.”
Sở Lâm vô ý thức nói: “Quả nhiên là âm hồn bất tán.”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên xuat tay áo: “Không không không, nếu thật sự là như vậy, còn tốt. . .”
Trong đầu Sở Lâm đầy dấu chấm hỏi: “?” Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn so với âm hồn bất tán?
Người đàn ông trung niên nhịn không được rùng mình một cái: “Việc này ấy à, thật sự tà môn. . . Trương Nguyệt. . . Rõ ràng cô ấy đã chết, là người trong thôn chúng tôi cùng nhau giúp đỡ hạ táng.
Nhưng ai có thể nghĩ ra, vài ngày sau, cô ấy lại. . . Lại còn sống trở về!”
Sở Lâm yên lặng đứng sát bên cạnh Tô Cẩm, thuận tiện khép chặt áo khoác của mình lại.
Thật. . . Dọa người.
Người đàn ông trung niên sau khi than thở, mới chậm rãi nói tiếp.
“Sau khi cô ấy trở về, tất nhiên là khiến chúng ta dọa đến mất mạng, không ít người cũng không dám tiếp cận, thật vất vả mới gom góp được một vài người, cùng đến nhà Trương Nguyệt hỏi tình hình.
Mẹ của Trương Nguyệt nói là tính sai rồi, nói cái gì mà Trương Nguyệt chưa chết, là chúng ta hiểu lầm rồi.
Nhưng loại chuyện này. . . Sao có thể hiểu lầm? Người cũng hạ táng rồi. . .
Không ít người trong lòng đều mọc lên một cây gai, nhất là mấy nhà ở gần với Trương Nguyệt, trong đêm đã dọn đi rồi!
Sau khi bọn họ dọn đi, những người khác lại chờ thêm mấy ngày, thấy Trương Nguyệt quả thực giống như người bình thường, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ có phải là thật sự hiểu lầm hay không. . . Dù sao người cũng thật sự trở về rồi.
Cô ấy sống sờ sờ đứng đó, có hơi thở có mạch đập.”
Lời nói dừng ở đây, giữa lông mày ông ấy tràn đầy bi thương.
“Vốn dĩ chuyện này cũng nên kết thúc ở đây, đáng tiếc, lại qua thêm vài ngày nữa, chỗ chúng tôi bắt đầu có người xảy ra chuyện, người đó điên rồi.
Nghe nói trước lúc bị điên, anh ta nói với người nhà là, buổi tối lúc mở cửa sổ, nhìn thấy Trương Nguyệt trôi lơ lửng ở bên ngoài. . . Người trong nhà không tin, nói anh ta hoa mắt rồi, nào ngờ tới, cùng ngày hôm đó anh ta đột nhiên điên rồi.
Sau đó người nhà kia khí thế hung hăng chạy đi tìm Trương Nguyệt tính sổ, chuyến đi này. . . Ấy vậy mà cứ biến mất như thế.
Việc này ầm ĩ xôn xao, khiến cho rất nhiều người nổi lên tâm tư muốn rời đi, nhưng cũng không ít người không tin tà, cảm thấy là có người cố ý phát tán lời đồn. . .
Về sau, lại xảy ra mấy chuyện quái lạ, mà những chuyện này, mỗi lần manh mối đều chỉ về Trương Nguyệt, người trong thôn bàng hoàng, có người rời đi, có người tìm nơi nương tựa để gần gũi, cả một thôn làng đang tốt đẹp, cứ thế mà trở nên vắng vẻ.
Còn có mấy người giống như tôi không rời đi, thì là người trong nhà biến mất, tìm không thấy người chúng tôi không muốn rời đi.”
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông lau nước mắt.
“Tôi, con gái của tôi cũng biến mất, tôi chỉ có một đứa con gái, tìm không thấy nó, tôi cũng không có khả năng rời đi.” Cả đời này, ông ấy chỉ có một cái lo lắng như vậy, ông ấy có thể đi chỗ nào?
Sở Lâm nghe xong có chút thổn thức, không nghĩ tới, phía sau Trương Nguyệt còn có nhiều chuyện như vậy.
Một thôn làng thật tốt đẹp, đúng là bởi vì Trương Nguyệt mà bị đánh vỡ sự yên bình và an vui.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nói: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện của Trương Nguyệt đồng thời giải quyết, trả lại cho thôn Trương gia một mảnh yên bình, về phần con gái của chú… Nếu cô ấy còn sống, tôi sẽ giúp chú tìm.”
Ông chú nước mắt rơi lã chã: “Tô quán chủ! Cô thật sự nắm chắc giải quyết được sao?”
Ngộ nhỡ Trương Nguyệt rất lợi hại, lại kéo cả chính mình vào.
Sở Lâm lòng tin tràn đầy nói khoác: “Chú yên tâm, không có chuyện gì sư phụ cháu không giải quyết được!”
“Nhà của Trương Nguyệt ở hướng kia đúng không?” Tô Cẩm đưa tay chỉ một phương hướng.
“Đúng!” Đáy mắt ông chú tràn đầy ý kính sợ.
“Chú đi về trước đi, đừng có chạy lung tung.” Tô Cẩm nhắc nhở, cô lại lấy ra mấy tấm bùa đưa cho người đàn ông: “Mấy người ở chung với chú, mỗi người một tấm, mang theo bên người.”
Ông chú nhìn số lượng lá bùa một chút, sự kính sợ trong đáy mắt gần như là dạt dào: “Tô quán chủ cô quá lợi hại rồi!”
Không chỉ nhìn ra phương hướng của Trương Nguyệt, còn biết bọn họ có mấy người ở cùng nhau, cô cho lá bùa vừa đủ.
Ngay sau đó, ông ấy lấy túi tiền ra, muốn trả tiền bùa cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm cắt ngang ông ấy: “Không cần, những tấm bùa này cứ coi như là phần tiền chú đã cung cấp tình hình của Trương Nguyệt cho tôi.”
Dứt lời, Tô Cẩm dẫn Sở Lâm đi đến nơi ở của Trương Nguyệt.
Sở Lâm nhịn không được mở miệng: “Sư phụ, người đưa ra ngoài mấy tấm bùa, cộng lại cũng mấy ngàn, người đau lòng không?”
Tô Cẩm thở dài, khuôn mặt nhỏ tinh xảo sắp nhăn thành một đoàn: “. . . Đau lòng.”
Thật sự là rất đau lòng! Nếu như bán cho người khác, cũng được mấy ngàn đó!
Nhưng, đại đạo từ bi.
Thôn Trương gia gặp loại chuyện này đã rất khó khăn, bất luận có tiền hay không, cô cũng muốn vươn tay trợ giúp.
Tế thế cứu người, cô nên làm.
Tô Cẩm quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Lâm: “Anh phải nhớ lấy, tiền rất quan trọng, nhưng có đôi khi, cũng không phải quan trọng như vậy.
Nên lấy thì một phân cũng không thể thiếu.
Bọn họ không lấy ra được, chúng ta cũng có thể một chút cũng không thu.”
Đáy mắt Sở Lâm hiện ra ánh sáng, phụ họa gật đầu: “Tôi nhớ rồi!” Sư phụ anh ta chính là tiểu tiên nữ rơi xuống nhân gian!
Tô Cẩm thấy Sở Lâm nghe lời như thế, rất là hài lòng.
Chỉ có điều, trong nội tâm cô đang âm thầm suy nghĩ, mấy ngàn tệ này có nên tính toán lên trên đầu Tô Giang Nguyên hay không.
Dù sao Trương Nguyệt là bạn gái anh ta.
Anh ta không coi tiền như rác, ai coi tiền như rác?
Tô Giang Nguyên: . . . Em còn nhớ rõ anh là anh trai em hay sao?
Sở Lâm đi theo Tô Cẩm, đi không bao lâu, cũng cảm giác càng đi về phía trước càng âm u lạnh lẽo.
Anh ta nhịn không được hỏi: “Sư phụ dựa vào âm khí này để suy đoán ra nơi ở của Trương Nguyệt hay sao? Nhưng, vì sao nơi này âm khí lại nồng như vậy, mà trên người Tô thiếu gia lại không có bất luận âm khí gì?”
Tô Cẩm nghiêm túc giải thích: “Bởi vì những âm khí này không phải trên người Trương Nguyệt.”
“Trương Nguyệt đã chết rồi, nhưng lại sống sờ sờ trở về, chuyện này căn bản không phù hợp với lẽ thường, tất nhiên là có tà vật quấy phá, những âm khí này chắc là của những con quỷ khác bị tà vật hấp dẫn tới, từ đó tụ tập ở xung quanh chỗ này.
Âm khí quá nhiều, người trong thôn Trương gia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Sở Lâm nhất thời sáng tỏ.
Một giây sau, anh ta đột nhiên mờ mịt.
Chờ chút, vậy thì chờ lát nữa chẳng phải là sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ như vậy hay sao? ? ?
Sở Lâm dừng bước một chút: “Sư phụ, người sẽ bảo vệ tôi chứ. . .” Anh ta không chắc chắn hỏi.
Tô Cẩm khẽ vỗ bờ vai của anh ta, sau đó lấy ra một tấm bùa Thiên Lôi đưa cho anh ta: “Tác dụng của bùa Thiên Lôi không cần tôi phải nói cho anh biết chứ?”
“Không cần, tôi biết rồi!”
Sư phụ cho anh ta quyển sách, anh ta đọc rồi.
Trong sách ghi chép không ít lá bùa, trong đó bùa Thiên Lôi, lực công kích xếp hạng trước mấy cái, không chỉ có thể trấn tà, tùy tiện vung ra một tấm, cũng có thể khiến cho tà vật hồn phi phách tán!
Hai thầy trò tiếp tục đi lên phía trước, rất nhanh đã đi tới trước một toà nhà.
Chỉ thấy cửa vào tòa nhà này tràn đầy âm khí.
Tô Cẩm và Sở Lâm đến, rất nhanh đã khiến cho những vật kia ngửi thấy hương vị.
Hơi thở của người sống, lại là hai người vô cùng tinh khiết.
Đối bọn nó mà nói, giống như là món ngon mỹ vị.
Sở Lâm cho dù không nhìn thấy những thứ kia, cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ xung quanh mình rơi thẳng xuống, càng ngày càng lạnh, gần như đặt mình vào trong băng tuyết ngập trời.
Anh ta nắm tay đặt vào trong túi quần, để có thể lấy ra bùa Thiên Lôi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, hờ hững nhìn lướt qua xung quanh.
Rất tốt, suy đoán của cô không sai.
Những thứ này cũng là bị tà vật ở chỗ ở của Trương Nguyệt hấp dẫn tới, nhưng chúng nó không dám đi quấy rầy Trương Nguyệt, chỉ dám loanh quanh ở lối vào.
Ây, thật sự là một đám phế vật.
Chỉ dám hù dọa tấn công người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận