Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 975: Trốn thoát 2

“Người của anh tới chưa?” Tô Cẩm quay đầu hỏi Nguyên Cảnh.
“Đã tới rồi, họ cách trấn Nguyệt Vân một đoạn.” Để đề phòng người của trấn Nguyệt Vân phát hiện, anh đã đặc biệt nhắc nhở họ rồi.
Tô Cẩm gật đầu: “Vậy tôi đưa anh ta đến đó ngay.”
Cô quay đầu nhìn hai anh em họ còn đang lải nhải: “Các anh cũng đừng nói nữa, bây giờ tôi sẽ đưa Lục Chi Ninh rời khỏi đây.”
“Hôm qua tôi đã bảo Nguyên Cảnh gọi người tới rồi, anh trực tiếp theo người của Nguyên Cảnh về thủ đô, như vậy cũng an toàn hơn.” Tô Cẩm cân nhắc rất chu toàn.
Lục Chi Ninh liên tục nói cảm ơn: “Đại ơn đại đức của Tô quán chủ, tôi khắc ghi trong lòng!”
Nói cảm ơn xong, anh ta khó hiểu hỏi: “Các người không cùng về thủ đô?”
Dứt lời, mấy người đồng loạt nhìn anh ta, thở dài.
“Mấy người bọn em phải đi xa một chuyến, trước khi đi tìm anh tạm biệt, nhưng lại không tìm được anh.” Sở Lâm âm u nói.
Lục Chi Ninh ồ một tiếng, phải đi xa à?
Lẽ nào không phải đặc biệt tới cứu anh ta sao?
Không đợi anh ta truy hỏi, Tô Cẩm đã dẫn anh ta rời khỏi trấn Nguyệt Vân.
Người tới đón là Nguyên Thất, ngoài Nguyên Thất còn có cha của Lục Chi Ninh, Lục Chiêu Hòa.
Khi Tô Cẩm nhìn thấy Lục tiên sinh, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc: “Lục tiên sinh cũng tới?”
Lục Chiêu Hòa nhìn Lục Chi Ninh chật vật, tâm trạng phức tạp tới cực điểm, liên tiếp mấy ngày không tìm được Lục Chi Ninh, sao họ có thể không lo lắng, không sốt ruột được?
Cộng thêm Lục phu nhân thuật lại lời của Tô quán chủ cho ông ấy, điều này khiến ông ấy càng thêm chắc chắn con quỷ xui xẻo đó là con trai ông ấy.
Chi tiết bên trong Lục Chiêu Hòa không nói nhiều, là Nguyên Thất biết họ đang tìm Lục Chi Ninh, đặc biệt báo tin với ông ấy, sau đó, ông ấy liền theo tới.
Lục Chiêu Hòa cảm kích nói cảm ơn.
Tô Cẩm xua tay: “Đều là người quen rồi, không cần khách sáo như vậy, hơn nữa Lục phu nhân cũng hứa giúp tôi làm hai chuyện.”
Cô nói xong lại nhìn Lục Chi Ninh: “Tới lúc đó, hai chuyện kia vẫn phải làm phiền anh rồi.”
Đối với Lục Chi Ninh mà nói, hai chuyện đó chắc không tính là chuyện to tát gì.
Lục Chiêu Hòa nói theo: “Tô quán chủ quá khách sáo rồi, hai chuyện mà cô nói, vốn dĩ là chúng tôi nên tận tâm tận lực làm.”
Một là chăm sóc Diêu Khanh, hai là xây dựng Huyền Thanh quán giúp.
Hai chuyện này, Tô quán chủ thực sự quá khách sáo rồi.
Tô Cẩm lại dặn dò Lục Chi Ninh vài câu: “Anh yên tâm trở về, chuyện ở đây anh không cần lo lắng nữa.”
“Nếu anh muốn biết tình hình cụ thể, tới lúc đó có thể bảo Sở Lâm dùng bùa Truyền Họa liên lạc với anh.” Tô Cẩm nói xong lại lấy mấy lá bùa Truyền Họa đưa cho anh ta.
Khi Tô Cẩm muốn đưa bùa vào trong nhẫn của Lục Chi Ninh, Lục Chi Ninh đột nhiên thu tay lại: “Trước đó người phụ nữ kia cho tôi một chung trà, tôi sợ nước trà có vấn đề nên bỏ vào trong nhẫn rồi.”
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh đi vài phần, cô không biết chuyện nước trà này.
Cô nghiên cứu xong cổ trùng liền chạy thẳng tới chỗ Lục Chi Ninh.
Tô Cẩm giơ tay cầm lấy cổ tay của Lục Chi Ninh, vung tay một cái, nhẫn xuất hiện trên ngón tay của anh ta, ngay sau đó, Tô Cẩm lại dẫn nước trà đó xuống đất.
Khoảnh khắc nước trà chảy xuống đất, có một con trùng rất nhỏ, đã dần thành hình.
Lục Chi Ninh nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, anh ta run rẩy, da đầu tê rần lùi lại mấy bước.
Lục Chiêu Hòa vội vàng đỡ con trai nhà mình, haiz, sao lại thảm thế này?
Tô Cẩm vứt một lá bùa Chân Hỏa, ngọn lửa nhanh chóng thiêu con trùng đó thành tro bụi.
Cô bất lực nhìn Lục Chi Ninh, ôn tồn khuyên anh ta: “Không sao rồi, đừng suy nghĩ lung tung, quay về nghỉ ngơi mấy ngày.”
Nói xong câu này, Tô Cẩm lại lấy ra một lá bùa An Thần đưa cho anh ta: “Nếu buổi tối không ngủ được thì để nó dưới gối.”
Lục nhị thiếu vốn phơi phới, phấn chấn dạt dào.
Lúc này chật vật mà lại khủng hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận