Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 627: Lại gặp Vương đạo trưởng 2

Không đợi ông ta kịp phản ứng, Sở Lâm đã bước ra khỏi khách sạn.
Tam Thanh quán chủ cười khẽ một tiếng: “Sao tôi nhớ cậu nói với tôi là rất quen thuộc với Tô quán chủ? Còn nói là quan hệ tốt lắm?”
Tại sao ông ta lại thấy là người ta căn bản không chào đón người sư đệ này của ông ta chứ?
Sắc mặt Tiết đạo trưởng có chút bối rối, nhưng vẫn gắng gượng giải thích: “Sư huynh, anh đừng có mà qua sông đoạn cầu. Đùng quên là em đưa anh đến gặp Tô quán chủ, hơn nữa Sở đạo trưởng bảo chúng ta ngồi đợi ở sảnh cũng là vì tốt cho chúng ta thôi.”
Quán chủ không nói thêm gì, thuận thế tìm một chỗ ngồi ở sảnh khách sạn ngồi xuống.
Tiết đạo trưởng hừ một tiếng, đi loanh quanh ở trong sảnh khách sạn, đi một vòng mới thấy hay, vừa lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tiết đạo trưởng vội vàng xoay người, thầm nhủ thật xui xẻo!
Thế mà lại gặp Vương đạo trưởng ở chỗ này.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tiết đạo trưởng vốn định giả vờ như không nhìn thấy người ta, nhưng không ngờ vừa đi được vài bước, tiếng của Vương đạo trưởng liền vang lên.
“Ồ, đây không phải là Tiết đạo trưởng sao? Thật trùng hợp!”
Tiết đạo trưởng quay người lại, mỉm cười cho có lệ: “Thật trùng hợp.”
Ông ta chào xong làm như thể mình định đi thì Vương đạo trưởng bước nhanh hơn, chặn ở trước mặt Tiết đạo trưởng.
“Tiết đạo trưởng, ông vậy là không được rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp nhau, ông đi nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ ông không muốn nhìn thấy tôi?”
Tiết đạo trưởng liếc mắt, hiếm khi thấy Vương đạo trưởng tự hiểu rõ mình như thế.
Ngay sau đó, Vương đạo trưởng nói tiếp: “Nghe nói mấy ngày trước, Tiết đạo trưởng tra ra được chu sa của Minh Hiên Lâu có vấn đề, mấy đạo quán đều trúng chiêu, Tiết đạo trưởng thật đúng là danh tiếng vang dội đấy!”
Nghe giọng điệu chua chát của ông ta, Tiết đạo trưởng nhịn không được cười ra thành tiếng: “Không phải mấy người cũng trúng chiêu sao? Cho nên muốn nói lời cảm ơn với tôi à?”
Vương đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: “…Đó là bởi vì ông gặp may thôi, loại chuyện tốt này để cho ông gặp được nên ông mới có cơ hội thông báo cho các đạo quán khác!”
Tiết đạo trưởng nghe xong lời này liền cảm thấy không vui.
“Vương đạo trưởng, sao ông có thể nói như vậy được? Cái gì mà nói là tôi gặp được loại chuyện tốt này? Nhiều đạo quán bị Minh Hiên Lâu lừa gạt như vậy, đây có thể gọi là chuyện tốt được sao? Lỡ chẳng may không có người nào phát hiện ra, đó mới thật sự là xảy ra chuyện lớn!”
“Được rồi, tôi tới đây không phải là để nghe ông lên lớp, không phải chỉ là phát hiện ra chu sa có vấn đề thôi sao? Có gì hay mà đắc ý chứ?” Vương đạo trưởng không kiên nhẫn ngắt lời ông ta.
“Hôm nay tôi tới đây là bởi tôi chuẩn bị nhận thêm mối làm ăn, tôi nói cho ông biết, một ngày nào đó, tôi sẽ đem hết thảy đạo trưởng của Tam Thanh quán giẫm hết ở…” dưới chân.
Hai chữ cuối cùng chưa kịp thoát ra khỏi miệng Vương đạo trưởng thì đã bị một giọng nói cắt ngang: “Vương đạo trưởng, thật trùng hợp nhỉ!”
Tam Thanh quán chủ đứng dậy, nhìn về phía hai người.
Sau khi Vương đạo trưởng nhìn thấy đối phương là ai, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“…Thì ra tiền bối cũng ở đây, thật sự thất kính rồi.” Vương đạo trưởng thu hồi mấy phần khí thế, thái độ đột nhiên trở nên hiền lành.
Người này không giống với Tiết đạo trưởng, dù sao đây cũng là Tam Thanh quán chủ, cho dù ông ta dám đắc tội với Tiết đạo trưởng thì cũng không dám đắc tội với vị quán chủ này.
Đắc tội với quán chủ, đó chính là đắc tội toàn Tam Thanh quán.
Trong lòng Vương đạo trưởng mắng đi mắng lại Tiết Tử Sân mấy lần, nhất định là Tiết Tử Sân cố ý không nhắc nhở ông ta, rằng Tam Thanh quán chủ cũng đang ở chỗ này.
Sợ là cuộc nói chuyện vừa rồi đều bị nghe thấy hết.
Vương đạo trưởng thấy sắc mặt Tam Thanh quán chủ nghiêm nghị, ông ta chỉ đành phải nói câu xin lỗi, chỉ sợ gây ra chuyện lớn.
Tiết đạo trưởng ở bên cạnh giận đến giơ chân, trong Đạo Môn sao lại có loại người như Vương đạo trưởng chứ? Quả thực chính là kéo xuống đẳng cấp của toàn bộ Đạo Môn mà!
Ỷ có quán chủ ở đây làm chỗ dựa, Tiết đạo trưởng quay đầu qua, trên mặt lộ rõ vẻ không muốn để ý tới Vương đạo trưởng.
Thái độ Vương đạo trưởng có chút hèn mọn: “Tiền bối, chuyện hôm nay thật sự là hiểu lầm mà.”
Tam Thanh quán chủ vốn không muốn so đo, nhưng mấy lời Vương đạo trưởng nói ra thật sự làm người ta rất khó chịu.
Ông ta nói: “Cho dù Tam Thanh quán chúng tôi có tệ đến đâu thì cũng là một đạo quán đã có lịch sử trăm năm, sẽ không dễ dàng bị người ta tùy tiện dẫm ở dưới chân.”
Vương đạo trưởng cố nén tính tình, tiếp tục nói xin lỗi.
Ông ta cũng không ngờ hôm nay sẽ gặp Tam Thanh quán chủ ở đây, dù sao thì bình thường vị quán chủ này cũng không thường xuyên rời khỏi đạo quán, nào ngờ rằng ông ta lại cùng Tiết Tử Sân xuất hiện ở chỗ này…
Vương đạo trưởng càng nghĩ càng tức giận, nhưng bối phận tư lịch đặt ở chỗ này, ông ta có nháo cũng không tốt.
Đột nhiên.
Ánh mắt Tiết đạo trưởng sáng lên: “Tô quán chủ!” Ông ta hứng thú bừng bừng gọi to.
Sau đó nhấc chân xoay người lao về phía trước.
Tam Thanh quán chủ nghe thấy tiếng gọi cũng thuận theo đó nhìn sang.
Chỉ thấy một cô gái trẻ đang ung dung bước vào khách sạn, đi theo phía sau cô ấy là một thanh niên, người thanh niên này không ai khác chính là Phương Tri Hạc, một đệ tử xuất sắc của Huyền Môn.
Nhìn một lúc, ánh mắt quán chủ lại rơi vào trên thân Tô Cẩm.
Cô gái trẻ này có khuôn mặt tinh xảo, nhất là trên người có mang theo một loại tiên khí siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần, vừa nhìn là biết không giống với người bình thường.
Tam Thanh quán chủ không rảnh tiếp tục nói nhảm với Vương đạo trưởng nữa.
Khó khăn lắm mới gặp được vị Tô quán chủ trong truyền thuyết này, cơ hội khó có được, nhất định phải cố gắng trân trọng.
Ông ta bước tới mấy bước, chắp tay với Tô Cẩm: “Tô quán chủ, ngưỡng mộ đã lâu!”
Tô Cẩm khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn Tiết đạo trưởng rồi lại nhìn về người trước mặt.
À, là Tam Thanh quán chủ.
“Tam Thanh quán chủ tìm tôi có việc gì à?” Tô Cẩm cũng không vòng vo khách sáo, lúc ở trên xe, Tri Hạc đã giới thiệu ngắn gọn cho cô nghe rồi.
Vị Tam Thanh quán chủ này tên đạo là Tử Tham, cùng với Tiết đạo trưởng Tiết Tử Sân là sư huynh sư đệ.
Tên đạo của bọn họ lấy từ chữ “Tham Sân Si”, bởi vì vị quán chủ này từ nhỏ đã lớn lên ở Tam Thanh quán nên không có họ tên khác, chỉ có tên đạo.
Sau khi trở thành quán chủ, bởi vì cái tên Tử Tham quán chủ nghe rất kỳ quặc nên người trong Đạo Môn đều gọi ông ta là Tam Thanh quán chủ.
Tam Thanh quán chủ nghiêm túc nói: “Thứ nhất là tôi tới để cảm ơn Tô quán chủ, thứ hai là mộ danh mà tới.”
Ở sau lưng mấy người bọn họ, sắc mặt Vương đạo trưởng đầy vẻ kinh hãi.
“…?” Là ông ta bị mù hay là Tam Thanh quán chủ bị điên rồi?
Tam Thanh quán chủ thế mà lại chạy tới đây để gặp Tô Cẩm? Chỉ là một đạo quán chỉ có bốn người, lại còn được mộ danh nữa?
Vương đạo trưởng nhịn không được cười lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường.
Một giây sau, tất cả mấy người đều đồng loạt nhìn về phía Vương đạo trưởng.
Dù sao ở chỗ này mấy người đều rất thính tai, có thể nghe rõ ràng vẻ khinh thường của ông ta.
Trong lúc nhất thời, Vương đạo trưởng có chút xấu hổ, ông ta cố gắng kiềm chế bước tới nói: “Thật trùng hợp, Tô quán chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tô Cẩm bình tĩnh nhìn tướng mạo Vương đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng không biết nói gì phất tay với ông ta: “Ông cũng đừng có đứng ở chỗ này nữa, đừng có làm lãng phí thời gian của chúng tôi. Dù sao thì lời xin lỗi của ông cũng chẳng thành tâm…”
Vương đạo trưởng cố gắng nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ông ta đen mặt rời đi.
Vừa đi mấy bước, Tô Cẩm đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút.”
Tiết đạo trưởng khẽ giật mình, tràn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ Tô quán chủ muốn dạy dỗ ông ta sao?
Tô Cẩm xoay người, vẻ mặt thờ ơ: “Vương đạo trưởng, xem bói không? Một quẻ năm trăm tệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận