Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 972: Giải cứu 1

Đại khái bởi vì nặng tâm sự, Phương Tri Hạc không sao ngủ được, chưa được mấy phút anh ta đã bò dậy.
Anh ta nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Nguyên Cảnh: “Chúng ta cùng canh, tôi không ngủ được…”
Nguyên Cảnh gật đầu, khuyên một câu giống như an ủi: “Đừng nghĩ nhiều.”
Nghe thấy lời của anh, Phương Tri Hạc cười khổ thành tiếng: “Anh thì sao? Anh có thể nhịn được không nghĩ nhiều sao?”
Chuyện trên trấn Nguyệt Vân, tuy nói vẫn chưa giải quyết nhưng anh ta đã loáng thoáng suy đoán ra một số tình huống, chuyện này thật sự khó xử lý, cho dù anh ta và sư phụ đã có khá nhiều kinh nghiệm, nhưng vẫn không nhịn được buồn phiền.
Nguyên Cảnh hiếm khi trầm mặc.
Nhất thời, hai người im lặng không nói gì, họ cùng nhìn cảnh trong gương…
Khi trời gần sáng.
Sở Lâm bất ngờ mở mắt ra, hình như có chỗ nào không đúng lắm?
Khoan đã…không phải họ nói là luân phiên trực đêm sao?
Anh ta bỗng dưng ngồi bật dậy khỏi giường, Phương Tri Hạc nhận thấy động tĩnh, dịu giọng nói: “Đi rửa mặt đi.”
Sở Lâm rất ngại nói: “Các cậu canh cả đêm?”
Đã nói là luân phiên canh…kết quả anh ta một mình lười biếng ngủ một đêm, da mặt dày mấy cũng không nhịn được đỏ lên mấy phần.
Phương Tri Hạc lộ ra một nụ cười nhẹ: “Cũng không phải, chúng tôi đều ngủ một lúc rồi.”
Bỗng dưng, Nguyên Cảnh nhìn thấy hình bên chỗ Lục Chi Ninh xảy ra chút vấn đề, cửa phòng của Lục Chi Ninh bị ai đó mở ra.
Nguyên Cảnh vội vàng nhắc nhở: “Mau liên lạc với A Cẩm.”
Dù sao cũng là ngày kết hôn, Tiểu Mạn đó chắc chắn phải chuẩn bị trước.
Phương Tri Hạc báo cáo tình hình với sư phụ, rất nhanh Tô Cẩm trả lời anh ta một tin nhắn: “Tôi nghiên cứu ra rồi, đợi lát nữa sẽ về! Đừng lo lắng.”
“Sư phụ đã nghiên cứu ra cách giải cổ rồi.” Ba người Sở Lâm lập tức vui mừng khôn xiết.
Thế này thật sự quá tốt rồi!
Lúc này, Tiểu Mạn đang đưa đồ cưới cho Lục Chi Ninh: “Chi Ninh, đây là đồ cưới của anh, đợi lát nữa phải mặc vào.”
Lục Chi Ninh phối hợp gật đầu: “Được.”
Cho dù lúc này anh ta rất hoảng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn mất khống chế lộ ra vui vẻ.
Tiếp đó, Tiểu Mạn lại đưa cho anh ta một chung trà: “Đây là trà ân ái em đặc biệt chuẩn bị cho anh.” Cô ta mỉm cười nhìn Lục Chi Ninh.
Cánh tay rũ bên người của Lục Chi Ninh run rẩy, anh ta cười hỏi: “Trà này có ngụ ý gì sao?”
Tâm trạng của Tiểu Mạn rất tốt, giải thích với anh ta.
“Đây là tập tục của chỗ chúng em, chỉ cần là vợ chồng mới cưới, bắt buộc phải có một bên chuẩn bị một chung trà ân ái cho bên còn lại, từ nay, cuộc sống sẽ giống như nước trà này, mặc kệ là cam ngọt hay đắng chát, đều sẽ hồi vị vô tận.”
Tối qua sau khi nói chuyện với Tô quán chủ, anh ta liền biết chắc chắn nước trà này có vấn đề, chưa biết chừng bên trong lại bỏ thứ linh tinh gì đó.
Thế nên bây giờ, anh ta chỉ muốn kéo dài thời gian, không hề muốn uống nước trà này chút nào.
Nhưng Tiểu Mạn lại ở trước mặt anh ta nhìn anh ta.
Trong nỗi lo lắng, Lục Chi Ninh bỗng nảy ra cách, đại khái là dạo này anh ta bị dọa sợ không nhẹ, thời khắc mấu chốt, thế mà quên mất cả pháp khí giữ mạng của mình.
Anh ta tươi cười nhận lấy chung trà trong tay Tiểu Mạn, khen ngợi nói: “Hôm nay Tiểu Mạn thật xinh đẹp.”
Tiểu Mạn e thẹn cười, quay mặt đi.
Lục Chi Ninh nhân cơ hội đổ nước trà trong chung trà vào trong nhẫn của anh ta.
Sau đó lại làm bộ uống cạn.
Đợi khi anh ta trả chung trà cho Tiểu Mạn, nụ cười trên mặt Tiểu Mạn càng rạng rỡ.
Tiểu Mạn nhận chung trà, không vội rời đi, mà giả vờ lơ đãng sờ cổ tay áo và cổ áo của anh ta, nhân tiện nhìn toàn thân của anh ta, giống như muốn xác định chung trà đó thật sự được anh ta uống rồi, hay là bị anh ta nhân cơ hội đổ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận