Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1028: Tư Không tiểu thư 1

Mắt thấy Hiên Viên Minh càng chạy càng xa, bên cạnh ba người Tô Cẩm chỉ còn lại một mình Cơ Vọng.
Sở Lâm tò mò tiến tới nói chuyện với Cơ Vọng: “Anh ta đã đi rồi, sao anh còn chưa đi?”
“Lát nữa ông nội tôi sẽ tới bố trận, tôi ở đây đợi ông ấy.” Cơ Vọng không chút nghĩ ngợi trả lời, cũng thuận tiện nói lại đại tình hình một lần.
“Trận pháp ở nơi này là phải định thời gian duy trì, những năm này đều là do ông nội tôi duy trì, cho nên hiện tại trận pháp xảy ra vấn đề, ông ấy chắc chắn phải tới nhìn tình hình cụ thể một chút.”
“Hóa ra là như vậy.” Tô Cẩm nghĩ một chút, nói theo: “Vậy tôi cũng ở đây chờ một chút, nếu như người của Cơ gia tới, nói không chừng tôi có thể giúp cùng nhau bố trận, cũng coi như là đền bù cho việc tôi làm ảnh hưởng tới trận pháp.”
Tô Cẩm thái độ chân thành.
Ngược lại là khiến cho Cơ Vọng rất xấu hổ.
“Tô quán chủ, cô thật sự là người rất tốt.” Anh ta vẫn cho là Tô Cẩm giống như Hiên Viên Lê nói không từ thủ đoạn, không phải người tốt.
Cho tới bây giờ anh ta mới ý thức được, Hiên Viên Lê vẫn luôn lừa gạt anh ta.
Tô quán chủ rõ ràng là người rất tốt, cho dù dưới tình huống anh ta thiết lập trận pháp tuyệt mệnh, Tô quán chủ vẫn lựa chọn cứu anh ta.
Anh ta đã sai đến thật sự vô cùng không hợp thói thường.
Trên mặt Cơ Vọng nhiều hơn mấy phần cười khổ.
Thấy dáng vẻ anh ta như thế, sau khi Tô Cẩm thở dài, lại nhắc nhở vài câu.
“Anh mềm lòng, dễ bị lừa, mọi thứ vẫn nên suy nghĩ cẩn thận mới tốt, động não nhiều hơn một chút.”
“Giống như hiện tại, ở đây không có ai lạ, nếu chúng tôi muốn ra tay với anh, anh nói xem anh có cơ hội chạy trốn không?” Tô Cẩm cố ý thấp giọng.
Lúc này đã khiến cho Cơ Vọng bị dọa lui về sau một bước.
Nhưng rất nhanh anh ta đã kịp phản ứng, anh ta rất chắc chắn bày tỏ: “Sẽ không, Tô quán chủ là người tốt, cho nên sẽ không ra tay với tôi.”
Tô Cẩm bất đắc dĩ vô cùng, kẻ ngốc xem ra chưa bị đánh, thì cũng không cảm nhận được những cảm xúc của thế gian, ngây thơ lại dễ lừa gạt…
Lúc này.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh liếc nhau một cái, hai người rất ăn ý để mắt tới Cơ Vọng.
“Cơ thiếu gia, có chuyện muốn hỏi anh một chút.” Sở Lâm vô cùng bình tĩnh nhìn anh ta: “Nếu như chuyện tôi hỏi có điều gì không tiện nói, anh cũng đừng khó xử, chọn một vài điểm có thể nói cho chúng tôi biết là được.”
Có mấy lời, Sở Lâm lựa chọn mở lời trước, không phải vậy thì khó tránh khỏi cho người ta cảm thấy anh ta đang lừa kẻ ngốc.
Cơ Vọng gật đầu: “Tôi biết rồi, anh nói trước đi anh muốn biết chuyện gì.”
“Tư Không thế gia từng có một vị tiểu thư, không biết Cơ thiếu gia có biết tình hình của bà ấy không.” Sở Lâm nói xong cũng lấy điện thoại di động ra, cho Cơ Vọng xem ảnh chụp, đó là bức ảnh trong tay Phương Tri Hạc.
Do đó, ảnh đã chụp qua mấy lần, cũng không phải rất rõ ràng.
Nhưng Cơ Vọng vẫn liếc một chút đã nhận ra được.
“Đây đúng là tiểu thư của Tư Không thế gia, nhưng, bà ấy đã qua đời rất nhiều năm rồi, bà ấy cùng thế hệ với cha tôi.”
Cơ Vọng vừa nói vừa cẩn thận nhớ lại.
“Chuyện của Tư Không thế gia, tôi cũng không biết nhiều, dù sao tôi cũng không phải người của Tư Không gia.”
“Sở dĩ tôi liếc một chút đã nhận ra bà ấy, đó là bởi vì ba đại thế gia có quan hệ không tệ, mỗi một thế hệ đều sẽ chụp lại bức ảnh làm lưu niệm.
Khi còn bé tôi từng thấy bà ấy trên ảnh, bởi vì khi đó, những người trong bức ảnh về cơ bản tôi đều đã từng gặp, chỉ có bà ấy, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy.
Về sau tôi mới biết, bà ấy đã qua đời.
Tư Không gia tuyên bố với bên ngoài là bệnh chết, nhưng xem xét từ thái độ của người trong nhà, cái chết của bà ấy, rất có vấn đề.
Tôi có thể chắc chắn, không phải bệnh chết!
Có một lần, trong lúc vô tình tôi lục được trong đám đồ cũ một bức ảnh chụp bà ấy một mình, sau khi bị cha tôi nhìn thấy, cha tôi đã xé nát nó thành từng mảnh trước mặt tôi. Cũng không cho tôi nhắc đến chuyện liên quan đến bà ấy ở trong nhà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận