Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1070: Mở rộng nhân mạch 1

Lúc Tô Cẩm và Nguyên Cảnh sắp đến đại sảnh, Nguyên Cảnh đột nhiên dừng bước.
“A Cẩm, chờ một chút, ý của mẹ tôi…” Anh suy nghĩ lời này nên mở miệng như thế nào, anh không thể ở dưới tình trạng A Cẩm cái gì cũng không biết, dẫn người đi.
Bởi như vậy, hôm nay tất cả những người tham gia thọ yến, đều sẽ biết anh và A Cẩm có quan hệ không đơn giản.
Anh không thể cưỡng ép quan hệ giữa bọn họ trong tình huống A Cẩm không biết gì cả…
Tô Cẩm yên lặng nhìn vẻ mặt khó xử của anh, thấy anh nửa ngày không nói lời gì, cô đành phải nói: “Lời anh nói ở lối vào Tiểu Bồng Lai tôi đã nghe thấy rồi.”
Nguyên Cảnh còn đang cân nhắc từng câu từng chữ, đột nhiên bối rối.
Anh đứng đó, sửng sốt một lúc lâu, mới kinh ngạc truy hỏi: “Cô đều nghe thấy?”
Tô Cẩm cây ngay không sợ chết đứng, hiện tại cô đã không cảm thấy có gì ngại ngùng nữa: “Lúc cứu anh đã nghe thấy.”
Chuyện tình cảm, cũng có thể thẳng thắn, làm gì phải che giấu?
“Tôi cũng hiểu ý của mẹ anh.” Tô Cẩm lại bổ sung một câu, hiện tại cô cũng không phải lúc vừa xuống núi, mặc dù nói bây giờ cũng không hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế, nhưng ý tứ trong lời nói của mẹ Nguyên, cô vẫn có thể nghe ra được.
Nguyên Cảnh bị hết câu nói này đến câu nói khác đập vào khiến đầu óc choáng váng.
Chuyện này. . .
Kinh hỉ tới cũng quá không kịp đề phòng rồi?
Anh có chút luống cuống, kinh hỉ lại bàng hoàng, trong chớp mắt có chút mờ mịt, mạch suy nghĩ nhanh nhẹn của anh xưa nay chỉ cảm thấy đại não hình như có chút quá tải.
Thấy anh còn đang ở đó ngẩn người, Tô Cẩm đưa tay kéo anh: “Nhanh lên một chút, lát nữa tôi còn có việc.”
Hai đồ đệ đến bây giờ cũng chưa xuất hiện, cô có chút lo lắng, hơn nữa cô cũng nhớ Huyền Thanh quán, cũng không biết đợi lát nữa có thể gặp Lục Chi Ninh hay không?
Thế là, hai người cùng nhau xuất hiện ở trong thọ yến của lão gia tử.
Không ít người đều nhận ra Nguyên Cảnh, nhưng lại không biết Tô Cẩm, hai người vừa xuất hiện, xung quanh lại yên lặng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Tô Cẩm đi qua chúc thọ, trong đám người mới dần dần có thêm tiếng nghị luận.
Những lời nghị luận kia đối với Tô Cẩm mà nói, không tạo ra ảnh hưởng gì.
Tô Cẩm không chuẩn bị quà, chỉ có thể chọn mấy lá bùa thích hợp đã vẽ trước đó tặng cho lão gia tử mang ở trên người.
Lão gia tử nhìn thấy lá bùa, lập tức xem như bảo bối cất ở trong ngực, sợ bị người khác ngấp nghé!
Ông ấy cười không ngậm được miệng, ngay cả Nguyên Cảnh cũng không phản ứng, sốt ruột hàn huyên vài câu với Tô Cẩm, hận không thể tự thân bưng trà dâng nước cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm cũng rất thức thời, thấy đằng sau còn có không ít người chờ tặng quà, lập tức lôi kéo Nguyên Cảnh lui ra mấy bước.
Lúc này, Sở Lâm gửi tin nhắn cho Tô Cẩm, bày tỏ mình sắp đến.
Tô Cẩm cũng bắt đầu nhân thời gian này tìm bóng dáng Lục Chi Ninh, về phần Nguyên Cảnh bên cạnh cô, cười tươi như hoa, chỉ là nhìn có chút đần độn…
Đại khái là vui vẻ đến ngốc rồi…
Mấy phút sau, Lục Chi Ninh và Sở Lâm còn có Phương Tri Hạc đều xuất hiện.
Sở Lâm mở miệng đầu tiên: “Chúng tôi gặp nhau ở cửa.”
“Anh em ruột, chính là có duyên phân!” Lục Chi Ninh cao hứng nói tiếp.
Sở Lâm nịnh nọt nháy mắt ra hiệu với Tô Cẩm: “Sư phụ người đoán xem tại sao tôi tới muộn?”
“Có chuyện tốt?” Tô Cẩm căn cứ tâm trạng của Sở Lâm để suy đoán, lúc này xem xét tâm tình cũng rất không tệ.
Sở Lâm lấy ra mấy cái hộp có hình tấm thẻ như hiến vật quý, Tô Cẩm nhận lấy mở ra xem, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đại Đồ Đệ không hổ là Đại Đồ Đệ!
Thời khắc thế này, thế mà anh ta lấy được mấy hộp danh thiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận