Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 872: Cái gọi là trùng hợp là mưu kế tỉ mỉ 1

Lục thiếu vừa mới nói bình hoa cổ này không có giá trị cất giữ gì, ông cần gì phải ở đây khuyên tôi đấu giá nó?
Chẳng lẽ ông là được người bán đấu giá tìm đến để lôi kéo? Không phải vậy thì tại sao phải ở đây nói những lời khiến người ta nghi ngờ?”
Vương tổng bị truy hỏi sắc mặt thay đổi liên tục, ông ta lúng túng giải thích: “Không, tôi không có ý đó, chỉ là tôi, chỉ là muốn giữ mối quan hệ với hai vị, không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng.”
Ông ta cúi đầu xuống, dáng vẻ đau lòng không thôi.
Thấy ông ta như thế, người trẻ tuổi cũng không so đo cùng ông ta nữa.
Đột nhiên, Nguyên Cảnh đề nghị với Tô Cẩm: “Hay là tôi lấy cái bình hoa cổ này về?”
Sự việc đã sáng tỏ hơn không ít, bán đấu giá đại khái là muốn đưa đồ vật có vấn đề phân tán vào trong tay mỗi con quỷ xui xẻo.
Về phần con quỷ xui xẻo nào sẽ bị chọn trúng, thì không biết nữa rồi.
Dù sao từ Nguyên Tiêu đến Lục Chi Ninh, lại thêm người trẻ tuổi vừa rồi kia, đặc điểm của bọn họ đều là có tiền.
Nguyên nhân sâu xa, vậy thì cần tiếp tục từ từ thăm dò.
Tô Cẩm do dự trong chốc lát: “Thế nhưng cái bình hoa này có hơi đắt.”
Nếu như lại có người ra giá, vậy chẳng phải là đắt hơn à?
Nguyên Cảnh thấp giọng nói: “Yên tâm, không ai sẽ ra giá với tôi, hơn nữa Vương tổng kia cũng không dám tùy tiện cố tình nâng giá nữa.”
Nguyên Cảnh đưa tay giơ bảng, đúng như anh nói, vào khoảnh khắc anh lên tiếng, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh hơn mấy phần, không ít người đều nhận ra Nguyên Cảnh.
Sau khi kinh ngạc lại có chút kinh hãi, dù sao cũng là Nguyên Tam gia, ai cũng sẽ không vì một cái bình hoa không có giá trị cất giữ gì mà đối nghịch với Tam gia.
Do đó, Nguyên Cảnh dễ dàng lấy được bình hoa.
Mà vị Vương tổng kia, rất nhanh đã ý thức được vấn đề, Lục Nhị thiếu gia cũng chướng mắt bình hoa, Nguyên Tam gia làm sao lại ra tay đấu giá? Chuyện này không quá phù hợp với lẽ thường!
Vương tổng chột dạ, vào lúc mọi người nghị luận ầm ĩ, ông ta lại lặng yên không tiếng động rời khỏi hội trường.
Tô Cẩm liếc nhìn Nguyên Cảnh, ý cười ở đáy mắt càng sâu hơn.
Sau đó chính là Vương tổng trò chuyện lần nữa với ông chủ bán đấu giá.
“Ông chủ, ông nói xem Nguyên Tam gia tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn trùng hợp như vậy đấu giá cái bình hoa vô dụng… Có khi nào cậu ta bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi hay không hả?”
Vừa dứt lời, ông ta đã bị đạp một cái.
“Im miệng, thằng ngu này! Hôm nay hành động của anh khác thường như vậy, người ta không nghi ngờ anh mới là lạ!”
Vương tổng cũng cảm thấy rất tủi thân: “Ông chủ ông cũng biết mà, bình thường đấu giá tôi cũng không gây nên lỗi lầm gì, nhưng lần này… Không biết chuyện gì đã xảy ra, kiện đấu giá thứ hai đã chọn được chủ, lại khác xa với người mà chúng ta đã chọn.
Lục phu nhân sắp sinh nhật, dây chuyền hồng ngọc kia vừa vặn thích hợp, một vị Tiết thiếu gia khác, thích nhất cất giữ những thứ chỉ đẹp chứ không có giá trị, bình hoa kia chính là thích hợp với cậu ta…”
Vốn dĩ hai vật đấu giá này đều rất thuận lợi vào trong tay hai người này.
Kết quả một bước sai, từng bước sai, kế hoạch đã thiết lập tốt trực tiếp sụp đổ.
Vương tổng cảm giác mình nên đi thắp hương một chút, hôm nay thật sự là khắp nơi không thuận.
Ông chủ hừ một tiếng: “Được rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, anh trở về theo dõi Nguyên Tam gia, xem cậu ta có hành động gì, đừng có tiếp tục bứt dây động rừng!”
Vương tổng liên tục gật đầu, ông ta quay người muốn quay trở về.
Nhưng ông ta vừa mở cửa phòng, lại thấy bên ngoài có một cô gái trẻ tuổi đang đứng.
Ông chủ trong phòng phát giác ra Vương tổng chưa đi ra ngoài, ông ta không nhịn được hỏi một câu: “Anh thất thần làm cái gì? Còn không mau đi đi!”
Vương tổng đứng ở cửa ra vào, có chút bối rối, bởi vì ông ta phát hiện sau lưng cô gái trẻ tuổi này, còn có một người, người này còn là Nguyên Cảnh mà bọn họ nhắc đến trong cuộc trò chuyện.
Ông ta đột nhiên ý thức được sự việc trở nên không đúng lắm, ông ta vô ý thức lui lại hai bước, nhỏ giọng gọi một câu: “Ông chủ…”
“Ông chủ cái gì? Không phải tôi bảo anh đi theo dõi Nguyên…” Ông chủ hùng hùng hổ hổ đi tới, lời còn chưa nói hết, đã thấy người trong cuộc Nguyên Cảnh Nguyên Tam gia.
Nửa câu còn lại của ông chủ trong nháy mắt nghẹn ở cổ họng.
Rất nhanh ông chủ kịp phản ứng, ông ta mỉm cười gọi một tiếng: “Tam gia đại giá quang lâm, phòng đấu giá chúng tôi thật là vinh hạnh!”
Ông ta đang khách sáo, đã thấy Tô Cẩm đạp Vương tổng lăn trên mặt đất, động tác gọn gàng dứt khoát, rõ ràng là đến gây chuyện.
Ngay sau đó, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đi vào phòng, trở tay đóng cửa phòng lại.
Mà Nguyên Cảnh thì đặt cái bình hoa cổ đấu giá được kia lên trên bàn trà.
Ông chủ lau mồ hôi ở gáy, ra vẻ mờ mịt hỏi: “Không biết có chỗ nào đắc tội Tam gia?”
“Trước đó Nguyên nhị gia đã đấu giá được một miếng ngọc cổ ở chỗ mấy người.” Tô Cẩm thản nhiên mở miệng, đồng thời, cô quan sát cách bài trí của căn phòng này.
Trong này cũng bày mấy đồ cổ, nhưng đều là vật bình thường, không có vấn đề gì.
“Miếng ngọc cổ kia đúng là vật phẩm thượng hạng, ánh mắt của Nguyên nhị gia rất tốt.” Lão bản phụ họa nói.
“Tôi cảm thấy bình hoa này rất xứng với căn phòng này của mấy người, không bằng bày ở chỗ này xem…”
Lời còn chưa nói hết, ông chủ đã lập tức từ chối: “Không được!”
Ông ta nói xong cũng ý thức được chính mình phản ứng quá lớn, ông ta vội vàng sửa lại: “Bình hoa này là Tam gia đấu giá được, đương nhiên nên do Tam gia mang về…”
“Không có giá trị cất giữ gì, một thứ đồ vui vẻ thôi.” Nguyên Cảnh không thèm để ý nói: “Ngược lại là cảm thấy có mấy phần duyên phận với ông chủ, bình hoa này, coi như tặng cho ông chủ, sau này cứ bày ở trong phòng nghỉ này đi, ông chủ đừng phụ lòng tốt của tôi.”
Ông chủ ngước mắt nhìn Nguyên Cảnh, lúc này ông ta mới ý thức được, e là Tam gia đã nhìn ra điều gì.
Cho nên mới cố ý nói như vậy.
Vương tổng vẫn luôn co lại trong góc có ý đồ giảm bớt sự tồn tại của chính mình, nhưng lúc này, Tô Cẩm đột nhiên nhìn về phía ông ta.
“Vương tổng, hay là ông nói hết ra mọi việc mà ông biết, dù sao chuyện các ông đã làm, nếu như rũ tung ra, chỉ sợ sẽ có không ít người tới tìm các ông tính sổ!
Nói ra thì, ông chỉ là đầy tớ, không tính là chủ mưu…”
Vương tổng bịch một tiếng quỳ xuống: “Tam gia, cô gái à, cái gì tôi cũng không biết! Nguyên lão gia tử xảy ra chuyện thật sự không liên quan đến tôi, tôi chỉ làm người lôi kéo ở phòng đấu giá…”
“Ông biết Nguyên nhị gia mua miếng ngọc cổ có vấn đề, cũng biết dây chuyền và bình hoa cổ hôm nay bán đấu giá có vấn đề.” Tô Cẩm lạnh lùng nói.
Vương tổng lắc đầu: “Thật sự cái gì tôi cũng không biết, tôi chỉ đoán!”
Không đợi Tô Cẩm tiếp tục truy hỏi, Vương tổng nói lại rõ ràng một lần những chuyện mà ông ta biết, ông ta nhát gan, lại sợ, bây giờ lại đắc tội với Nguyên gia, chắc chắn không có đường sống, còn không bằng ngoan ngoãn khai báo.
“Trước khi ông chủ đấu giá, sẽ nói cho tôi biết mấy món đấu giá tương ứng với khách hàng nào, đó cũng là do ông ta đã điều tra xong tài liệu từ sớm.
Chuyện tôi cần phải làm là nâng cao giá, và bảo đảm vị khách hàng kia sẽ đấu giá được đồ vật kia.
Về phần vật đấu giá có vấn đề, là sau này tôi đoán ra được, bởi vì sau khi có mấy nhà đấu giá được đồ vật, đều xảy ra chút chuyện!”
Ban đầu ông ta cho là trùng hợp, về sau phát hiện, phàm là những khách hàng được ông chủ chỉ định, sau khi lấy được vật đấu giá, có đến 90% trong nhà đều xảy ra đủ loại vấn đề.
Đây cũng không phải là chuyện mà hai chữ trùng hợp có thể giải thích được.
“Các ông đây là một chuỗi cung ứng à?”
Nhà bán đấu giá này nếu đã có thể thường xuyên lấy ra đồ cổ có vấn đề, lại luôn không xảy ra việc gì, tuyệt đối có người ở sau lưng giúp bọn họ, hoặc là hợp tác với bọn họ.
Ông chủ quay đầu, dáng vẻ không muốn mở miệng.
Tô Cẩm còn lâu mới lo lắng ông ta không mở miệng, nếu như không chịu nói, vậy thì tặng cho ông ta một lá bùa Nói Thật, không sợ ông ta không thành thật.
Tay cô chỉ khẽ nhúc nhích, một lá bùa Nói Thật rơi vào trên người ông chủ.
Tô Cẩm trực tiếp hỏi vấn đề mấu chốt: “Đám đồ cổ có vấn đề này tới từ đâu?”
“Tôi còn lâu mới nói cho cô… Đám đồ cổ này đều là do một người thần bí đưa cho tôi, chúng tôi đã hợp tác với ông ta rất lâu…”
Ông chủ trừng lớn mắt: “Cô cô cô đã làm cái gì? Yêu nữ này…”
“Nói tiếp về chuyện ông hợp tác.” Tô Cẩm cười híp mắt nhìn ông ta, ngoan ngoãn một chút không tốt sao?
Diện mạo ông chủ dữ tợn nói lại tất cả tình hình một lần, ông ta đau khổ giãy dụa, ý đồ để bản thân ngậm miệng, nhưng ông ta không chống cự được sức mạnh của bùa Nói Thật.
Một năm một mười bàn giao rõ ràng.
Nhà bán đấu giá này là hai năm trước bắt đầu hợp tác với người thần bí kia.
Bọn họ bán đấu giá mặc dù nói là không thiếu đồ, nhưng, người thần bí kia nói đến điều kiện hợp tác thật sự là khiến cho người ta không cách nào từ chối.
Người thần bí sẽ cung cấp đồ cổ định kỳ cho bọn họ, mà đám đồ cổ này cho dù bán được bao nhiêu tiền, cũng chia đôi với nhà bán đấu giá, chuyện này đối với bọn họ mà nói, không khác gì là một mối làm ăn một vốn bốn lời.
Hơn nữa đồ cổ mà người thần bí cung cấp, đại đa số đều là trân phẩm!
Điều kiện động lòng người như thế, người thần bí cũng chỉ nhắc nhở một điều kiện.
Đó chính là đồ cổ mà người thần bí cung cấp, nhất định phải nghĩ cách bán cho người mà ông ta đã chỉ định.
Mỗi lần người thần bí giao cho bọn họ một nhóm đồ cổ, còn đưa cho ông ta một phần danh sách nhân viên, chuyện ông chủ phải làm, chính là nghĩ cách thu thập thông tin của những người này, đồng thời dẫn những người này đến buổi bán đấu giá.
Ông chủ và Vương tổng gần như ngay từ đầu cũng không ý thức được vấn đề, kiếm tiền kiếm lời phải gọi là cao hứng.
Mãi cho đến khi ông ta thỉnh thoảng nghe thấy có người nói nhà ai xảy ra chuyện hoặc là có phiền phức, ông ta mới dần dần ý thức được, những người xảy ra chuyện kia, đều từng có liên quan đến những món đồ ông ta đã bán.
Ông chủ hoảng hốt, sợ hãi truy hỏi người thần bí kia, thậm chí còn nghĩ tới việc ngưng hợp tác.
Nhưng đối phương rất biết nắm chắc tâm lý, dăm ba câu, ông chủ lại lần nữa thất thủ, dù sao những người xảy ra chuyện kia, cũng có khả năng chỉ là bọn họ thuần túy không may…
Ông chủ ôm suy nghĩ như vậy, dần dần không lo lắng nữa.
Hơn nữa cũng thật sự có người hoàn hảo không chút tổn hại không xảy ra chuyện gì, hoặc là xảy ra chuyện lại rất nhanh đã giải quyết.
Nếu như thế, những người mất mạng hoặc là không gượng dậy nổi kia, cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo…
Tô Cẩm nhìn chằm chằm tướng mạo của ông chủ: “Biết rõ có vấn đề, còn dám tiếp tục kiếm những món tiền bất chính này, ông thật sự không sợ gặp báo ứng à!”
Đáy mắt ông chủ tràn đầy tham lam: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.” Có gặp báo ứng hay không đó là chuyện sau này.
“Biết người thần bí kia là ai không?” Tô Cẩm lại hỏi.
“Không biết…” Ông chủ lắc đầu, ông ta quả thực không biết, ông ta từng có ý đồ tìm kiếm những manh mối có liên quan đến người thần bí, nhưng, ông ta còn chưa xâm nhập đã bị đối phương phát hiện, sau đó bị các loại cảnh cáo, ông ta cũng rất biết điều.
Dù sao biết ít một chút, bản thân mình cũng an toàn hơn chút.
“Bảng danh sách khách hàng tôi có thể tìm ra, nhưng đồ cổ có vấn đề, đã không còn nữa rồi, đêm nay đấu giá chính là hai kiện cuối cùng.”
Ông chủ vẻ mặt đau khổ, trong lòng vô cùng bi thương, lần này ông ta sợ là toi đời rồi, không chỉ có Nguyên gia sẽ không bỏ qua cho ông ta, nếu như việc này được thông báo ra ngoài, đoán chừng sẽ có rất nhiều người đều tới tìm ông ta tính sổ.
Trong chớp nhoáng này, ông ta thậm chí đã nghĩ xong chỗ an toàn nhất kia.
Ông ta cảm thấy, trước tiên có thể chạy trốn, trốn không thoát thì đi tự thú, trong ngục giam chắc là có thể bảo đảm an toàn cho tính mạng của ông ta…
Rất nhanh, ông chủ đã giao bảng danh sách cho Tô Cẩm.
Trong phần danh sách này, ghi chú hàng hóa và thời gian hoàn thành, và ghi lại những chuyện liệu sẽ xảy ra hoặc là phiền phức quấn thân.
Tô Cẩm nhìn lướt qua, tiện tay đưa cho Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh cười lạnh thành tiếng: “Người trong bảng danh sách này, một người giẫm ông một cái, cũng có thể giẫm cho ông thịt nát xương tan.”
Chuyện này nào chỉ là gan lớn, đơn giản chính là không muốn sống nữa.
Nếu để cho nhà đấu giá này phát triển thêm mấy năm, đoán chừng người trong hào môn, sẽ gặp tai ương hơn phân nửa.
Dù sao ai mà không cất giữ đồ cổ yêu thích chứ? Cho dù không cất giữ đồ cổ, cũng còn có dây chuyền bảo thạch, các loại trân phẩm hấp dẫn người khác…
Trong bảng danh sách này, có gần bốn mươi người, trong đó hơn ba mươi nhà đều xảy ra vấn đề, còn có mấy nhà đã bị thua.
Nguyên Cảnh chụp lại bảng danh sách rồi gửi cho Lục Chi Ninh, để anh ta chọn mấy nhà quen biết hỏi thăm tình hình, và về sau giải quyết như thế nào.
Trước khi Tô Cẩm rời đi, lại hỏi thêm một câu: “Người thần bí kia liên hệ với ông lần cuối cùng là lúc nào?”
“Hai tháng trước, hình như ông ta ta có chuyện gì phải làm, nên một lần đã giao cho tôi mấy kiện vật đấu giá, còn có danh sách thành viên.” Sau khi ông chủ nói xong, lại cẩn thận truy hỏi: “Cô gái, Tam gia, tôi cũng đã thành thật khai báo rồi, có thể…”
Lời còn chưa nói hết, Tô Cẩm đã ngắt lời: “Bây giờ không phải là chúng tôi có tha cho ông hay không, mà chính là những người trên danh sách này, có muốn tha cho ông hay không!”
Nhắc tới cũng khéo.
Lục Chi Ninh nhìn bảng danh sách, chưa đến nửa phút đã nhắn lại cho Nguyên Cảnh một tin.
“Trên danh sách có hai nhà quen biết, tôi biết sau khi bọn họ xảy ra chuyện, tìm được đạo sĩ rất lợi hại hỗ trợ, bây giờ tôi hỏi họ một chút xem tìm đạo sĩ nhà ai.”
Trong đầu Nguyên Cảnh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Anh đưa tin nhắn trả lời của Lục Chi Ninh cho Tô Cẩm nhìn một chút, Tô Cẩm dừng vài giây, cô hơi cảm khái khẽ nói: “Anh nói xem, có khả năng, người thần bí này và người gọi là đạo sĩ kia chính là cùng một bọn? Thậm chí bọn họ là cùng một người?”
Ngay sau đó, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đồng thời nói ra tên của một người: “Hứa Lăng Sơn.”
Tô Cẩm trong nháy mắt đã xâu chuỗi tất cả manh mối đến cùng một chỗ.
Đầu tiên là đưa đồ vật có vấn đề cho mục tiêu đã định trước, sau đó khi bọn họ xảy ra chuyện, lại chạy tới làm ân nhân cứu mạng của bọn họ, nếu đã có thể làm ân nhân, lại có thể lấy được một khoản thù lao không tệ, còn mở rộng nhân mạch và thanh danh.
Tô Cẩm nghiêm túc khen ngợi: “Hứa hội trưởng thật đúng là thiên tài kiếm tiền.”
Nếu để cho Hứa hội trưởng đi vặt lông dê, nhất định có thể vặt trụi một con dê to béo!
Đầu óc tốt như vậy, lại làm nhân vật phản diện?
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm lại nói: “Nếu như tôi phá huỷ ổ bán đấu giá này, anh nói xem sợi ý thức kia của Hứa Lăng Sơn, sẽ tới tìm tôi báo thù hay không?”
Biểu cảm của Nguyên Cảnh phức tạp: “Ông ta có thể sẽ tức giận đến mức sống lại…”
Tô Cẩm tiến thêm hai bước nữa thì chợt khựng lại: “Tôi chợt nhớ ra một chuyện, anh đợi tôi một lát.”
Nói xong lời này, cô quay lại phòng nghỉ lúc nãy, lúc này ông chủ và Vương tổng đang không biết vì lý do gì mà đánh nhau.
Tô Cẩm thích thú đứng theo dõi nửa phút.
Hai người kia nhận ra điều gì đó, động tác cứng đờ dừng tay lại, cùng nhìn về phía cửa.
Khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy Tô Cẩm, trái tim không khống chế được nhảy lên thình thịch.
Sau đó hai người liên tiếp lùi về sau, dáng vẻ như thể rất sợ Tô Cẩm.
Tô Cẩm cong khóe miệng cười nói: “Hai người cứ đánh tiếp đi, đừng có để ý đến tôi, tôi chỉ quay về lấy đồ thôi.”
Vừa nói, cô vừa giơ tay lên, phất tay về hướng chiếc bình, chiếc bình cổ bỗng nhiên rơi vào tay Tô Cẩm.
Dù sao thì cái bình này cũng là do Nguyên Cảnh dùng tiền mua được, sao có thể thực sự vứt lại ở chỗ này?
Hơn mấy trăm ngàn đấy!
Tô Cẩm cầm bình hoa rời đi, tiện thể còn chu đáo đóng cửa lại cho hai người.
Trong phòng nghỉ hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời kinh hãi phát ra tiếng hét chói tai: “A——”
Hu hu hu, rốt cuộc là bọn họ gặp phải cao nhân hay là gặp phải yêu nữ thế…
Tâm tình Tô Cẩm không tệ đưa chiếc bình lại cho Nguyên Cảnh: “Bỏ ra mấy trăm ngàn để mua, cũng không thể để bọn họ được lợi được.”
“Cám ơn A Cẩm.” Anh bình tĩnh cầm lấy chiếc bình, ngón tay khẽ cử động, chiếc bình liền giấu trong chiếc nhẫn không gian của anh: “Chiếc nhẫn này thật sự rất tiện lợi.”
Anh cảm thán tự đáy lòng, A Cẩm quả thực là một thiên tài vĩ đại.
Thường xuyên khiến anh cảm thấy mình theo không kịp.
“Bảo Lục Chi Ninh ra ngoài sớm đi, dù sao anh ta cũng không mua thứ gì cả.” Tô Cẩm đề nghị.
“Được.” Nguyên Cảnh đáp lại, gửi tin nhắn cho Lục Chi Ninh, vừa vặn lúc này Lục Chi Ninh đang muốn tìm Nguyên Cảnh. Vừa nhìn thấy Nguyên Cảnh bảo mình về sớm, anh ta liền biết có khả năng đã có phát hiện trọng đại rồi.
Chưa đầy hai phút, Lục Chi Ninh chạy ra ngoài, hào hứng nói với hai người: “Hai người có biết sau khi hai nhà kia xảy ra chuyện đã tìm đến ai để giải quyết vấn đề không?”
Nguyên Cảnh hơi nhướng mày: “Hứa Lăng Sơn?”
Lục Chi Ninh lập tức thở dài: “Sao không có chút hồi hộp nào cả thế! Hai người truy tìm chân tướng nhanh quá…”
“Người mà bọn họ mời tới chính là Hứa Hứa hội trưởng Lăng Sơn. Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn rất biết ơn Hứa Lăng Sơn.” Đáng tiếc Hứa Lăng Sơn vốn là một kẻ đại lừa gạt, chẳng phải là người tốt lành gì.
Nguyên Cảnh nói với Tô Cẩm: “Sự việc bây giờ đã rất rõ ràng rồi.” Xem ra chân tướng mọi việc cũng giống như những gì anh và A Cẩm đã suy đoán.
Anh kể ngắn gọn tình hình cho Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh ngay tức khắc sửng sốt: “...Vậy ra chiếc vòng cổ hồng ngọc đó thật sự có vấn đề!”
Nếu không gặp được Tô Cẩm đang điều tra về cổ ngọc, chẳng phải Lục gia bọn họ sẽ lại gặp nạn sao?
Nhìn vẻ mặt phức tạp của anh ta, Tô Cẩm an ủi nói: “Anh đừng lo, dù có mua về thật thì cũng không ảnh hưởng đến Lục gia. Mọi người trong nhà anh đều có bùa Hộ Mệnh, chiếc vòng cổ hồng ngọc đó sẽ không ảnh hưởng đến mọi người.”
Lục Chi Ninh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất xúc động.
“Sau đó thì sao? Xử lý thế nào…” Hứa Lăng Sơn gần như đã ngỏm củ tỏi, cũng không thể đào mộ ông ta lên được.
“Tôi đã thông báo cho Tiết đạo trưởng rồi, ông ta sẽ xử lý việc tiếp theo.” Nói xong, Tô Cẩm lại bắt đầu suy nghĩ, lần sau nhất định phải chuẩn bị thêm vài lá bùa Dịch Chuyển cho Tiết đạo trưởng. Nếu không phải chạy tới chạy lui như vậy quá cực khổ.
“Đúng rồi, tôi bảo anh về sớm là còn có một việc cần nói với anh.” Tô Cẩm vừa dứt lời, một chiếc nhẫn bạc xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, Nguyên Cảnh liền cảm thấy trong lòng đau xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận