Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 952: Manh mối trùng hợp 1

Manh mối trùng hợp 1
Phương Tri Hạc lập tức hỏi: “Sư phụ, Nguyên Tam gia có nhất thiết phải mang theo bùa suốt không? Nếu như lá bùa mất đi hiệu lực thì…”
Vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ mất kiểm soát, lại tiến tới nữa à?
Hình tượng kia thật đúng là…không đành lòng nhìn thẳng.
“Chờ anh ấy học được cách khống chế tử vân là được, đoán chừng là cũng chỉ cần một hai ngày thôi.” Tô Cẩm vừa nói xong đã thấy Nguyên Cảnh đang thử khống chế tử vân trên người mình.
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền nhìn thấy tử vân trên người anh mờ dần.
Tô Cẩm lặng lẽ rút lại lá bùa mà cô vẽ đặt trên người anh.
“Cho anh mười phút đồng hồ để học cách khống chế tử vân!” Ánh mắt Tô Cẩm sáng ngời nói.
Quả nhiên, sau khi tử vân quay về, thiên phú của Nguyên Cảnh còn có thể lợi hại hơn nữa!
Lúc này Sở Lâm và Phương Tri Hạc chợt cảm thấy bị uy hiếp, xong rồi, địa vị của bọn họ có thể không còn giữ được rồi!
Thừa dịp sự chú ý của bốn người đều đổ dồn vào Nguyên Cảnh, Tô Cẩm lặng lẽ lấy ra đoàn khí tức mà cô bắt được lúc nãy khi cô ra tay. Cô chia đoàn khí tức này ra thành hai phần, một phần tiếp tục giấu kỹ, một phần thì cô dùng để truy tìm dấu vết của đối phương!
Một trận pháp lớn như thế, việc đối phương lưu lại manh mối là điều tất nhiên.
Vừa vặn có thể lợi dụng manh mối này để truy tìm tiếp!
Nhưng mà, ngay lúc Tô Cẩm đang cố gắng lần theo thì cô chợt phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.
Đối phương có lẽ cũng kịp phản ứng, đột nhiên ngăn chặn liên hệ với đoàn khí tức kia. Điều này có nghĩa là đối phương có thể đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc dùng thủ đoạn khác để che giấu liên hệ với đoàn khí tức…
Tô Cẩm nắm chặt bùa Truy Tung, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Lúc này Sở Lâm cũng đi tới.
“Sư phụ, cô thật sự không bị thương sao?” Anh ta vội vàng hỏi, Phương Tri Hạc cũng đi theo.
Tô Cẩm mỉm cười nói: “Thật sự không sao mà.”
“Ngược lại là các anh, sau này nếu không có việc gì làm thì có thể đến gần Nguyên Cảnh hơn một chút. Tử vân trên người anh ấy cũng có thể tẩm bổ những người bên cạnh, trợ giúp cho sự tu hành của các anh.” Tô Cẩm bình tĩnh nhắc nhở.
Sở Lâm có chút bối rối: “Nhưng vừa nãy sư phụ mới bảo tôi đừng có mơ mà.” Đó không phải là không khuyến khích bọn họ hút tử vân sao?
Tô Cẩm không nói nên lời nhìn Sở Lâm: “Anh không biết mọi thứ hăng quá hóa dở sao? Tôi chỉ là sợ anh chỉ biết đi đường tắt!”
Sở Lâm có chút xấu hổ, được rồi, anh ta đã hiểu lầm nỗi khổ tâm của sư phụ.
Nhưng mà, vẫn luôn cảm thấy thái độ của sư phụ có gì đó kỳ quái.
Anh ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nghe Tiết đạo trưởng phát ra cảm thán: “Đúng là thiên tài mà, thiên phú quả thực quá khủng bố!”
“Nguyên Tam gia, cậu có hứng thú gia nhập Đạo Môn không?” Tam Thanh quán chủ cũng hỏi.
Trong mắt sư huynh sư đệ hai người tràn đầy ánh sáng.
Lúc này Tô Cẩm nhanh chóng bước tới, cắt đứt suy nghĩ của bọn họ: “Hai người vẫn nên bỏ suy nghĩ đó đi. Ngay cả vị trí thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán anh ấy còn không chịu làm, sao có thể vào Tam Thanh quán của hai người được?”
Tô Cẩm quay lại nhìn Nguyên Cảnh với ánh mắt tiếc nuối.
Chỉ thấy anh đã thuần thục học được cách khống chế tử vân trên người mình, chẳng trách sư huynh sư đệ Tiết đạo trưởng lại khen ngợi anh như thế.
Thiên phú này, quả thực rất mạnh!
Đoán chừng cũng chỉ có cô là có thể so sánh cùng!
Đương nhiên, một số phương diện nhất định còn kém hơn cô ấy một chút.
Cướp đoạt tử vân thành công, cũng tức là giải quyết được một chuyện phiền lòng lớn cho bọn họ, đồng thời cũng giống như làm Thiên Uyên bị trọng thương.
Bọn họ đều rất vui vẻ, lúc rời khỏi mảnh phế tích kia, liên tục bảo Nguyên Cảnh mời khách.
Đương nhiên Nguyên Cảnh sẵn lòng đáp ứng, gọi điện đặt trước khách sạn, nhưng anh mơ hồ nhận thấy tâm trạng A Cẩm có vẻ hơi kỳ lạ.
Khi trở về khách sạn, Nguyên Cảnh một mình đi tìm Tô Cẩm.
“A Cẩm, tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn cô về chuyện này.”
“Đừng khách khí như vậy, giúp anh chẳng khác nào làm cho Thiên Uyên bị trọng thương. Mà âm mưu của Thiên Uyên nhất định sẽ không thành công.” Về công về tư, cô đều muốn phá bỏ cái xiềng xích tử vân này.
“A Cẩm, có phải cô đang giấu diếm chuyện gì không?” Nguyên Cảnh cân nhắc một hồi lâu rồi vẫn quyết định hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận