Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 172: Sau khi hạ táng, cô ấy lại còn sống trở về 2

Vì thân phận đại đệ tử cao nhất, anh ta phải liều mạng!
Tô Cẩm đành phải thôi, cô thuận miệng nhắc một câu đến Lục Chi Ninh, sau đó suy nghĩ của anh đúng là không mưu mà hợp với cô.
Không vào Huyền Thanh quán thật là đáng tiếc.
Ai, nhưng loại chuyện này, cô cũng không thể cưỡng cầu.
“Sư phụ, tới rồi sao?” Sở Lâm nhìn nhà cửa cư dân cách đó không xa, lên tiếng hỏi.
Tô Cẩm lên trước nhìn thoáng qua: “Nguyên Thất anh tìm một chỗ đỗ xe đi.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại nói với Nguyên Cảnh: “Đợi lát nữa tôi và Sở Lâm đi vào nghe ngóng tình hình, anh ở lại đây với Nguyên Thất là được.”
Nguyên Cảnh chớp mắt: “Tôi không thể đi chung với cô sao?”
Tô Cẩm có chút buồn bã: “Anh quá đẹp, khí chất cũng quá xuất chúng.” Không thích hợp đi tra tình hình của Trương Nguyệt với cô, rất dễ dàng dẫn tới ánh mắt của một số người.
Nguyên Cảnh: “. . .” Lời giải thích này của A Cẩm, anh thật sự không có cách nào phản bác.
Sau khi Tô Cẩm xuống xe rời đi, Nguyên Cảnh suy nghĩ, lần sau mình có nên thay quần áo khác, khiêm tốn một chút hay không? Như vậy sẽ có cơ hội đi điều tra cùng với A Cẩm.
*
Mặc dù địa chỉ trên tư liệu về Trương Nguyệt chi tiết, nhưng không có số nhà cụ thể.
Tô Cẩm và Sở Lâm đi về phía khu dân cư một đoạn, rất nhanh đã phát hiện sự kỳ lạ.
Rõ ràng là ban ngày, lại không có hơi người, trên đường lớn rộng rãi, vậy mà ngay cả người cũng không có.
Sở Lâm suy đoán: “Có khi nào đều đã đi làm rồi hay không, cho nên ban ngày không có ai.”
Tô Cẩm không trả lời, cô mắt sắc thấy được một người.
Người kia vẻ mặt vội vàng, nhìn khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, Tô Cẩm cười đi qua, thái độ hiền lành nói: “Chú ơi, cho cháu hỏi thăm một vài chuyện với.”
Người đàn ông thấy Tô Cẩm và Sở Lâm đều rất xa lạ, xem ra cũng không phải là người nơi này.
Liên tục lui về phía sau mấy bước, vừa lui lại vừa xua tay: “Cái gì tôi cũng không biết, đừng tìm tôi.”
Sở Lâm: “? Chú ơi, chúng cháu chỉ hỏi thăm người, chú đừng lo lắng.”
Ông chú trung niên kéo giãn khoảng cách với anh ta: “Hai người muốn hỏi ai?”
Tô Cẩm: “Trương Nguyệt là người ở chỗ các chú phải không, cô ấy. . .”
Lời còn chưa nói hết, ông chú vừa nghe đến cái tên Trương Nguyệt, sắc mặt nhất thời thay đổi, ông ấy quay đầu chạy mất, dáng vẻ kia, dường như có quỷ đang truy đuổi.
Tô Cẩm: “. . .” Xem ra chỗ này, quả thực có chuyện!
Sở Lâm có chút bối rối: “Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thật vất vả mới gặp được một ông chú, kết quả người ta nghe đến cái tên Trương Nguyệt đã co cẳng bỏ chạy!
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm: “Chờ ông ấy quay lại.”
Sở Lâm: “?”
Tô Cẩm nhìn xung quanh một chút, sau đó tìm một chỗ không cản đường, cô chậm rãi lấy từ trong túi của mình ra một cái ghế nhỏ.
Sở Lâm trơ mắt nhìn Tô Cẩm bỏ ghế nhỏ ra, sau đó ngồi xuống.
Anh ta cười híp mắt tiến tới: “Sư phụ, còn ghế nhỏ không?”
Tô Cẩm: “Không, chỉ có một cái.”
Sở Lâm: “. . . Được rồi, vậy mình quay về cũng tự mang theo một cái.”
Hai thầy trò một ngồi, một ngồi xổm, khoảng chừng năm phút, chỉ thấy ông chú vừa rồi chạy trối chết quay lại hướng của bọn họ.
Ông chú nhìn thấy hai người Tô Cẩm, lúc này mới dừng lại, ông ấy khom người thở phì phò: “Làm ta sợ muốn chết!”
Tô Cẩm lấy ra một tấm bùa hộ mệnh đưa tới: “Bùa hộ mệnh này mua không? Đuổi được tai hoạ trừ được tà bảo đảm bình an.”
Ông chú nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm một chút, lại nhìn tấm bùa trong tay cô: “Bao nhiêu tiền?”
Tô Cẩm: “500 tệ.”
Nghe thấy giá tiền, ông chú sửng sốt một chút: “Chỉ mới 500 tệ? Người ở chỗ chúng tôi mua bùa đều là mấy ngàn một tấm, bùa ngàn vạn còn không có tác dụng gì, 500 tệ chắc chắn cũng vô dụng, tôi không mua!”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm viết đầy sự lạnh lùng: “. . .” Bây giờ những đại sư giả này thật sự là gian thương, phá giá thị trường, rao giá trên trời! Còn liên lụy đến cô một người nhỏ bé đáng thương bị người ta nghi ngờ.
Tô Cẩm không giải thích, yên lặng vung lá bùa lên trên người ông chú.
Ngay lúc ông ấy sắp quay người rời đi, ông ấy lại cảm thấy ấm áp vô hạn.
“!”
Ông ấy khiếp sợ nhìn về phía Tô Cẩm: “Cô, lá bùa này. . .”
“Chú à chú cứ yên tâm đi, bùa của sư phụ cháu, chú mua tuyệt đối không thiệt thòi! Chú ấy à, vận khí tốt, mới có thể được sư phụ cháu chọn.”
Ông chú cầm lấy lá bùa, cảm giác được rõ ràng lá bùa truyền cho ông ấy sự ấm áp, ngay cả sự lạnh lẽo trên người mấy ngày nay, cũng đều bị xua tan đi rồi.
Có lẽ là loại cảm giác này lộ ra rất rõ ràng, thái độ của ông ấy cũng tốt hơn nhiều: “Đại sư, ngài thật sự là đại sư. . .”
“Xin hãy gọi sư phụ cháu là Tô quán chủ, đừng gom sư phụ cháu cùng một chỗ với những tên đại sư giả đó.” Sở Lâm lập tức nhắc nhở.
Người kia lên tiếng: “Tô quán chủ, là tôi có mắt như mù.”
Ông ấy vừa nói vừa nhanh nhẹn đưa cho Tô Cẩm 500 tệ.
Nhưng chuyện của Trương Nguyệt, ông ấy lại không chủ động nói.
Tô Cẩm liếc qua người đàn ông một chút, cô nói: “Vừa rồi chú lại gặp thứ không sạch sẽ, cho nên quay đầu chạy trở về.”
Nghe xong lời này, ông ấy lập tức ý thức được vị Tô quán chủ là thật sự có bản lĩnh: “! ! !”
“Tô quán chủ, đúng là như cô nói.” Sắc mặt ông ấy đau khổ.
Tô Cẩm nói: “Kể một chút vì sao nơi này lại biến thành như vậy, có phải có liên quan đến Trương Nguyệt không.”
Người đàn ông trung niên liên tục thở dài: “Nơi này của chúng ta gọi là thôn Trương gia, phần lớn đều là người hiểu chuyện, ban đầu, nơi này cũng rất náo nhiệt, cảnh sắc an lành, thế nhưng từ khi Trương Nguyệt xảy ra chuyện, chỗ này liên tục xảy ra chuyện lạ.”
Sở Lâm vô ý thức nói: “Quả nhiên là âm hồn bất tán.”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên xuat tay áo: “Không không không, nếu thật sự là như vậy, còn tốt. . .”
Trong đầu Sở Lâm đầy dấu chấm hỏi: “?” Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn so với âm hồn bất tán?
Người đàn ông trung niên nhịn không được rùng mình một cái: “Việc này ấy à, thật sự tà môn. . . Trương Nguyệt. . . Rõ ràng cô ấy đã chết, là người trong thôn chúng tôi cùng nhau giúp đỡ hạ táng.
Nhưng ai có thể nghĩ ra, vài ngày sau, cô ấy lại. . . Lại còn sống trở về!”
Sở Lâm yên lặng đứng sát bên cạnh Tô Cẩm, thuận tiện khép chặt áo khoác của mình lại.
Thật. . . Dọa người.
Người đàn ông trung niên sau khi than thở, mới chậm rãi nói tiếp.
“Sau khi cô ấy trở về, tất nhiên là khiến chúng ta dọa đến mất mạng, không ít người cũng không dám tiếp cận, thật vất vả mới gom góp được một vài người, cùng đến nhà Trương Nguyệt hỏi tình hình.
Mẹ của Trương Nguyệt nói là tính sai rồi, nói cái gì mà Trương Nguyệt chưa chết, là chúng ta hiểu lầm rồi.
Nhưng loại chuyện này. . . Sao có thể hiểu lầm? Người cũng hạ táng rồi. . .
Không ít người trong lòng đều mọc lên một cây gai, nhất là mấy nhà ở gần với Trương Nguyệt, trong đêm đã dọn đi rồi!
Sau khi bọn họ dọn đi, những người khác lại chờ thêm mấy ngày, thấy Trương Nguyệt quả thực giống như người bình thường, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ có phải là thật sự hiểu lầm hay không. . . Dù sao người cũng thật sự trở về rồi.
Cô ấy sống sờ sờ đứng đó, có hơi thở có mạch đập.”
Lời nói dừng ở đây, giữa lông mày ông ấy tràn đầy bi thương.
“Vốn dĩ chuyện này cũng nên kết thúc ở đây, đáng tiếc, lại qua thêm vài ngày nữa, chỗ chúng tôi bắt đầu có người xảy ra chuyện, người đó điên rồi.
Nghe nói trước lúc bị điên, anh ta nói với người nhà là, buổi tối lúc mở cửa sổ, nhìn thấy Trương Nguyệt trôi lơ lửng ở bên ngoài. . . Người trong nhà không tin, nói anh ta hoa mắt rồi, nào ngờ tới, cùng ngày hôm đó anh ta đột nhiên điên rồi.
Sau đó người nhà kia khí thế hung hăng chạy đi tìm Trương Nguyệt tính sổ, chuyến đi này. . . Ấy vậy mà cứ biến mất như thế.
Việc này ầm ĩ xôn xao, khiến cho rất nhiều người nổi lên tâm tư muốn rời đi, nhưng cũng không ít người không tin tà, cảm thấy là có người cố ý phát tán lời đồn. . .
Về sau, lại xảy ra mấy chuyện quái lạ, mà những chuyện này, mỗi lần manh mối đều chỉ về Trương Nguyệt, người trong thôn bàng hoàng, có người rời đi, có người tìm nơi nương tựa để gần gũi, cả một thôn làng đang tốt đẹp, cứ thế mà trở nên vắng vẻ.
Còn có mấy người giống như tôi không rời đi, thì là người trong nhà biến mất, tìm không thấy người chúng tôi không muốn rời đi.”
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông lau nước mắt.
“Tôi, con gái của tôi cũng biến mất, tôi chỉ có một đứa con gái, tìm không thấy nó, tôi cũng không có khả năng rời đi.” Cả đời này, ông ấy chỉ có một cái lo lắng như vậy, ông ấy có thể đi chỗ nào?
Sở Lâm nghe xong có chút thổn thức, không nghĩ tới, phía sau Trương Nguyệt còn có nhiều chuyện như vậy.
Một thôn làng thật tốt đẹp, đúng là bởi vì Trương Nguyệt mà bị đánh vỡ sự yên bình và an vui.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nói: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện của Trương Nguyệt đồng thời giải quyết, trả lại cho thôn Trương gia một mảnh yên bình, về phần con gái của chú… Nếu cô ấy còn sống, tôi sẽ giúp chú tìm.”
Ông chú nước mắt rơi lã chã: “Tô quán chủ! Cô thật sự nắm chắc giải quyết được sao?”
Ngộ nhỡ Trương Nguyệt rất lợi hại, lại kéo cả chính mình vào.
Sở Lâm lòng tin tràn đầy nói khoác: “Chú yên tâm, không có chuyện gì sư phụ cháu không giải quyết được!”
“Nhà của Trương Nguyệt ở hướng kia đúng không?” Tô Cẩm đưa tay chỉ một phương hướng.
“Đúng!” Đáy mắt ông chú tràn đầy ý kính sợ.
“Chú đi về trước đi, đừng có chạy lung tung.” Tô Cẩm nhắc nhở, cô lại lấy ra mấy tấm bùa đưa cho người đàn ông: “Mấy người ở chung với chú, mỗi người một tấm, mang theo bên người.”
Ông chú nhìn số lượng lá bùa một chút, sự kính sợ trong đáy mắt gần như là dạt dào: “Tô quán chủ cô quá lợi hại rồi!”
Không chỉ nhìn ra phương hướng của Trương Nguyệt, còn biết bọn họ có mấy người ở cùng nhau, cô cho lá bùa vừa đủ.
Ngay sau đó, ông ấy lấy túi tiền ra, muốn trả tiền bùa cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm cắt ngang ông ấy: “Không cần, những tấm bùa này cứ coi như là phần tiền chú đã cung cấp tình hình của Trương Nguyệt cho tôi.”
Dứt lời, Tô Cẩm dẫn Sở Lâm đi đến nơi ở của Trương Nguyệt.
Sở Lâm nhịn không được mở miệng: “Sư phụ, người đưa ra ngoài mấy tấm bùa, cộng lại cũng mấy ngàn, người đau lòng không?”
Tô Cẩm thở dài, khuôn mặt nhỏ tinh xảo sắp nhăn thành một đoàn: “. . . Đau lòng.”
Thật sự là rất đau lòng! Nếu như bán cho người khác, cũng được mấy ngàn đó!
Nhưng, đại đạo từ bi.
Thôn Trương gia gặp loại chuyện này đã rất khó khăn, bất luận có tiền hay không, cô cũng muốn vươn tay trợ giúp.
Tế thế cứu người, cô nên làm.
Tô Cẩm quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Lâm: “Anh phải nhớ lấy, tiền rất quan trọng, nhưng có đôi khi, cũng không phải quan trọng như vậy.
Nên lấy thì một phân cũng không thể thiếu.
Bọn họ không lấy ra được, chúng ta cũng có thể một chút cũng không thu.”
Đáy mắt Sở Lâm hiện ra ánh sáng, phụ họa gật đầu: “Tôi nhớ rồi!” Sư phụ anh ta chính là tiểu tiên nữ rơi xuống nhân gian!
Tô Cẩm thấy Sở Lâm nghe lời như thế, rất là hài lòng.
Chỉ có điều, trong nội tâm cô đang âm thầm suy nghĩ, mấy ngàn tệ này có nên tính toán lên trên đầu Tô Giang Nguyên hay không.
Dù sao Trương Nguyệt là bạn gái anh ta.
Anh ta không coi tiền như rác, ai coi tiền như rác?
Tô Giang Nguyên: . . . Em còn nhớ rõ anh là anh trai em hay sao?
Sở Lâm đi theo Tô Cẩm, đi không bao lâu, cũng cảm giác càng đi về phía trước càng âm u lạnh lẽo.
Anh ta nhịn không được hỏi: “Sư phụ dựa vào âm khí này để suy đoán ra nơi ở của Trương Nguyệt hay sao? Nhưng, vì sao nơi này âm khí lại nồng như vậy, mà trên người Tô thiếu gia lại không có bất luận âm khí gì?”
Tô Cẩm nghiêm túc giải thích: “Bởi vì những âm khí này không phải trên người Trương Nguyệt.”
“Trương Nguyệt đã chết rồi, nhưng lại sống sờ sờ trở về, chuyện này căn bản không phù hợp với lẽ thường, tất nhiên là có tà vật quấy phá, những âm khí này chắc là của những con quỷ khác bị tà vật hấp dẫn tới, từ đó tụ tập ở xung quanh chỗ này.
Âm khí quá nhiều, người trong thôn Trương gia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Sở Lâm nhất thời sáng tỏ.
Một giây sau, anh ta đột nhiên mờ mịt.
Chờ chút, vậy thì chờ lát nữa chẳng phải là sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ như vậy hay sao? ? ?
Sở Lâm dừng bước một chút: “Sư phụ, người sẽ bảo vệ tôi chứ. . .” Anh ta không chắc chắn hỏi.
Tô Cẩm khẽ vỗ bờ vai của anh ta, sau đó lấy ra một tấm bùa Thiên Lôi đưa cho anh ta: “Tác dụng của bùa Thiên Lôi không cần tôi phải nói cho anh biết chứ?”
“Không cần, tôi biết rồi!”
Sư phụ cho anh ta quyển sách, anh ta đọc rồi.
Trong sách ghi chép không ít lá bùa, trong đó bùa Thiên Lôi, lực công kích xếp hạng trước mấy cái, không chỉ có thể trấn tà, tùy tiện vung ra một tấm, cũng có thể khiến cho tà vật hồn phi phách tán!
Hai thầy trò tiếp tục đi lên phía trước, rất nhanh đã đi tới trước một toà nhà.
Chỉ thấy cửa vào tòa nhà này tràn đầy âm khí.
Tô Cẩm và Sở Lâm đến, rất nhanh đã khiến cho những vật kia ngửi thấy hương vị.
Hơi thở của người sống, lại là hai người vô cùng tinh khiết.
Đối bọn nó mà nói, giống như là món ngon mỹ vị.
Sở Lâm cho dù không nhìn thấy những thứ kia, cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ xung quanh mình rơi thẳng xuống, càng ngày càng lạnh, gần như đặt mình vào trong băng tuyết ngập trời.
Anh ta nắm tay đặt vào trong túi quần, để có thể lấy ra bùa Thiên Lôi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, hờ hững nhìn lướt qua xung quanh.
Rất tốt, suy đoán của cô không sai.
Những thứ này cũng là bị tà vật ở chỗ ở của Trương Nguyệt hấp dẫn tới, nhưng chúng nó không dám đi quấy rầy Trương Nguyệt, chỉ dám loanh quanh ở lối vào.
Ây, thật sự là một đám phế vật.
Chỉ dám hù dọa tấn công người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận