Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 338: Tai họa không ngừng 2

Sau đó anh đến xin gặp quan chủ Tam Thanh quán, vị quán chủ kia nói nhà chúng ta xảy ra vấn đề nhưng ông ta lại không nhìn ra được nguyên nhân cụ thể, không có cách nào hoá giải được.
Cũng may được đại sư chiếu cố nên đưa cho anh lá bùa, còn có pháp khí để trấn trạch nên đến bây giờ Triệu gia chúng ta mới coi như an bình được một chút, nhưng vẫn thường xuyên xuất hiện một ít tai nạn nhỏ, may mà tính mạng không đáng ngại.”
Nói xong những cái này, trên khắp khuôn mặt cha Triệu đều là đau thương.
Triệu phu nhân nhìn ông ta một lúc, bỗng nhiên nhận ra: “A, em hiểu rồi, lúc anh gọi điện thoại cho em, phản ứng của anh lúc đó không đúng! Phản ứng đầu tiên của anh là Tô quán chủ thu giá thấp nên nghi ngờ em bị lừa mà không phải chất vấn em chuyện em nói con trai mình bị dính phải mấy thứ bẩn thỉu…”
“Một người bình thường khi nghe thấy em nói mấy lời kia, phản ứng thông thường đều sẽ là mắng em không nên tin mấy thứ tà dị bậy bạ đó.” Trí thông minh của Triệu phu nhân lập tức online: “Chẳng trách lúc em nhắc về nữ quỷ anh cũng không có phản ứng gì, thì ra anh vẫn luôn tin mấy chuyện này?”
Cha Triệu khẽ gật đầu: “Ừ, anh đã bí mật tiếp xúc với không ít đại sư, có một vài người tự xưng mình là đại sư nhưng trên thực tế đều chỉ là giả danh lừa bịp, căn bản cũng không có năng lực gì, chỉ biết dùng một vài thủ thật che mắt nho nhỏ đã bắt đầu đi lừa bịp. Thời buổi này những kẻ lừa đảo rất nhiều, bởi vậy nhất định phải cẩn thận một chút.”
Triệu Hoà Cẩn không nói nên lời: “Xem ra cha bị lừa không chỉ một lần.” Cha Triệu không cẩn thận, bị chính con trai mình đâm một đao vào tim.
Cha Triệu vô cùng đau lòng.
Ông ta che trái tim nhỏ bé của mình lại, chuyện này cũng không thể trách ông ta được, ai bảo vị Tô quán chủ kia thu giá thấp như vậy chứ?
Cho nên lúc đó phản ứng đầu tiên của ông ta chính là giá cả không đúng. Ngay cả giá thị trường cũng không rõ ràng, vừa nhìn đã biết chính là lừa đảo, chỉ là không ngờ rằng…cuối cùng ông ta lại bị vả mặt.
Có điều, vả mặt thì cứ vả mặt đi, đại sư lợi hại khó có thể gặp được một lần.
Coi như muốn ông ta dập đầu xin lỗi Tô quán chủ thì ông ta cũng không để ý.
Triệu phu nhân cũng thở dài theo: “Vậy sao mấy năm nay anh không nói với em những chuyện này?”
Cha Triệu lắc đầu cười khổ: “Loại chuyện này nếu nói với hai người chỉ có hai loại kết quả, hoặc là hai người không tin, cảm thấy anh bị điên, hoặc là hai người tin, rồi sau đó càng thêm lo lắng hãi hùng.
Cho nên chuyện này anh vẫn luôn một mực giữ kín không nói với hai mẹ con.”
Nào nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ mà lại gặp được một vị đạo pháp cao thâm như Tô quán chủ!
Tuy rằng Tô quán chủ còn rất trẻ nhưng từ chuyện Mộc gia mà xem, bản lĩnh của Tô quán chủ hẳn là không tệ lắm.
Ông ta cũng nguyện ý thử một lần, nhìn xem Tô quán chủ có thể cứu Triệu gia bọn họ được hay không.
Triệu Hoà Cẩn đưa tay vỗ nhẹ lên vai cha Triệu, an ủi nói: “Mấy năm này cha đã cực khổ rồi.”
Cha Triệu khoát tay: “Không cực khổ gì hết, chỉ cần hai mẹ con có thể bình an ở bên cạnh cha, đó chính là niềm an ủi lớn nhất đối với cha rồi.”
“Con đã tận mắt nhìn thấy Tô quán chủ bắt quỷ. Con ác quỷ kia ở trước mặt Tô quán chủ căn bản không có cách nào ẩn nấp. Chỉ một lá bùa đánh xuống, ác quỷ đã tan thành mây khói. Cho nên con tin tưởng Tô quán chủ nhất định có thể hoá giải được vấn đề của nhà chúng ta.” Trong đáy mắt Triệu Hoà Cẩn có thêm ý cười mong đợi.
“Đúng thế, chúng ta cứ yên lặng chờ Tô quán chủ đến Triệu gia là được.” Triệu phu nhân nói, sau đó bà ấy lại dặn cha Triệu: “Đúng rồi, Tô quán chủ nói nhớ phải luôn mang lá bùa này bên mình. Anh bình thường hay sơ ý chủ quan, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày em đều sẽ hỏi anh có mang lá bùa theo trên người không.”
Tâm tình cha Triệu tốt hơn mấy phần, liên tục thuận theo nói: “Được được.”
Đột nhiên, Triệu Hoà Cẩn nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Cha đã từng gặp đại sư giả danh lừa bịp rồi, vậy cha bị lừa mấy lần? Rồi bị lừa hết bao nhiêu tiền?”
Đối mặt với một kích trí mạng của Triệu Hoà Cẩn, cha Triệu lựa chọn nhanh chân bỏ chạy!
Ở lại không phải là càng mất mặt sao?
Trong chớp mắt, cha Triệu bỏ chạy mất dạng, Triệu Hoà Cẩn khẽ nói với mẹ mình: “Xem ra sau này mẹ phải chú ý đến tài sản của cha con một chút, lỡ như một ngày nào đó bị người ta lừa gạt đi hơn nửa gia sản, vậy coi như xong.”
Vẻ mặt Triệu phu nhân chấn động: “Con nói rất có lý.”
Chuyện lớn thế này mà cũng có thể giấu bà ấy nhiều năm như vậy.
Để sau rồi bà ấy phải kiểm tra lại rõ ràng sổ sách của Triệu gia mới được!
Cha Triệu còn không biết chính con trai đã tiện tay đào một cái hố to cho mình.
Cùng lúc đó, Sở Lâm cũng chờ được vị Tiết đạo trưởng kia đến.
Tiết đạo trưởng vừa nghe nói Tô Cẩm có chuyện cần tìm ông ta, ông ta liền ba chân bốn cẳng chạy đến khách sạn, hy vọng được gặp Tô Cẩm một lần.
Đáng tiếc, Tô Cẩm còn có việc khác cần phải giải quyết.
Nghênh đón Tiết đạo trưởng chính là Sở Lâm: “Xin chào Tiết đạo trưởng, tôi là Sở Lâm, đồ đệ của Tô quán chủ, thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán.”
Tiết đạo trưởng vội vàng hỏi: “Xin hỏi đạo hữu, sư phụ cậu đâu rồi?”
Sở Lâm trả lời ông ta: “Sư phụ tôi còn có việc khác phải làm, lần này mời ông tới đây là muốn thỉnh giáo ông mấy vấn đề.”
Nghe vậy, trong mắt Tiết đạo trưởng tràn đầy vẻ thất lạc.
Tô quán chủ thế mà lại không có ở đây? Tiết đạo trưởng thấp giọng thở dài, ông ta thực sự rất muốn được gặp Tô quán chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận