Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1073: Dỗ dành Tổ Sư Gia 2

Tô Cẩm sửng sốt một lát, ấm giọng trả lời anh: “Em biết mà.”
Cô nghe thấy lời của anh ở trong huyễn cảnh, sau đó cô đã ý thức được, về sau cô lại hỏi Đại Đồ Đệ, coi như xác định việc này.
Nguyên Cảnh há hốc mồm, có chút luống cuống, đại khái là không nghĩ tới A Cẩm trả lời khiến anh mờ mịt như thế.
Anh lại nhỏ giọng hỏi một câu: “A Cẩm, ý của tôi là tôi thích em, muốn ở bên em…”
Tô Cẩm cũng hơi nghi ngờ một chút: “Không phải chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau sao?”
Nguyên Cảnh trầm mặc chớp mắt một cái: “...”
Anh luôn cảm thấy anh và A Cẩm nói đến thích là không phải cùng một dạng thích.
Nguyên Cảnh nghĩ một chút, nghiêm túc giải thích: “Tôi nói là thích, là giữa người yêu với nhau, chứ không phải là bạn bè, ở bên nhau cũng không phải là như bạn bè ở cùng nhau, mà chính là ở bên nhau có danh phận…”
Anh không biết lời giải thích này A Cẩm có nghe hiểu hay không, nhưng anh coi như đã nói ra hết lời trong lòng muốn nói rồi.
Tô Cẩm mấp máy môi, nghiêm túc trả lời anh: “Em hiểu mà, yên tâm, em sẽ cho anh danh phận.”
Để lại câu nói này, Tô Cẩm xoay người rời đi.
Đi được hai bước, Tô Cẩm lại quay đầu lại nói với anh: “Sáng ngày kia, Huyền Thanh quán khai trương, anh đừng đến trễ.”
Nguyên Cảnh gật đầu: “Được.” Chuyện quan trọng như vậy, anh đương nhiên sẽ không đến trễ!
Nhưng… Câu nói kia của A Cẩm là có ý gì?
Nguyên Cảnh không biết, lúc trở về từ chỗ Tô Cẩm thiếu chút đi sai đường.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc còn có Phương Tri Hàn, ba đồ đệ đứng xếp hàng, tò mò nhìn sư phụ nhà mình.
Phương Tri Hàn nói trước: “Nhìn sư phụ là lạ!”
Phương Tri Hạc phụ họa theo: “Tôi cũng cảm thấy sư phụ là lạ.”
Sở Lâm cười nhẹ thành tiếng, rất cảm khái khẽ nói: “Ai, các em còn nhỏ, loại chuyện này, các em chắc chắn không hiểu rồi, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ nữa.”
Anh ta nói xong cũng hắt cằm đầy kiêu ngạo.
Một giây sau, Sở Lâm lại bị Phương Tri Hàn và Phương Tri Hạc cùng nhau đánh cho một trận.
Sở Lâm: “? ? ?” Là tôi không nhấc nổi cây roi hay là hai người quá nhẹ?
Mấy phút sau, bên ngoài Huyền Thanh quán, tất cả đều là tiếng ầm ĩ cười đùa của ba người…
*
Vào ban đêm, Tô Cẩm trở về Tô gia ở Thanh Thành một chuyến.
Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang nhìn thấy Tô Cẩm trở về, khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu.
“A Cẩm!” Diêu Nguyệt ôm Tô Cẩm khóc ầm ĩ: “Về sau A Cẩm còn đi xa nhà không? Lần này lâu quá…”
Tô Cẩm có chút xấu hổ, trước đó lúc trở lại Kinh Thành, chỉ mới nói đại khái tình hình cho Diêu Diêu, chưa kịp trở lại Thanh Thành, là cô cân nhắc không chu toàn rồi.
“Lỗi của con, con nên về thăm mọi người sớm một chút.” Tô Cẩm thấp giọng nói.
Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang nào nỡ để cô nhận sai?
Người một nhà trò chuyện trong chốc lát, Tô Cẩm lại nói: “Huyền Thanh quán đã xây xong rồi, lần này con trở về, là tới đón mọi người đến ở mấy ngày.”
Nghe xong lời này, Diêu Nguyệt lập tức thúc giục Tô Chính Quang thu dọn đồ đạc.
“Không cần phải gấp, cứ từ từ là được, con đi thăm Tổ Sư Gia một chút.” Tô Cẩm nói xong, đi ra bên ngoài.
Cô đi đến trước mặt Tổ Sư Gia, giống như trước đây, thắp ba nén hương, khói xanh từ từ đi lên, Tô Cẩm giống như đang lảm nhảm việc nhà kể lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này với Tổ Sư Gia.
“Thiên Uyên đã hoàn toàn biến mất, mấy người chúng con đã tiêu diệt nốt những hang ổ còn sót lại của nó rồi.”
“Bên phía Huyền Môn thế gia, nhân tài điêu linh, con nghĩ rằng, về sau có thể cho lớp trẻ của Huyền Môn thế gia, nhiều người tới thế gian này nhìn xem, chứ không phải ở trong Tiểu Bồng Lai.”
“Trong khoảng thời gian này, cảm ơn ngài đã che chở cho người của Tô gia, nếu như không có ngài ở đây, những người muốn giết con, chắc chắn sẽ ra tay với đám Diêu Diêu.”
“Còn có chính là Huyền Thanh quán chúng ta, đã xây dựng xong rồi, tượng vàng của ngài cũng đã đúc xong rồi.”
“Lần này con trở về, cũng là tới đón ngài rời đi.”
Tô Cẩm báo cáo xong tình hình, có chút ngượng ngùng lại nói thêm một câu.
“Ngoại trừ những việc này còn có một việc muốn nói với người, con cảm thấy, Nguyên Cảnh cũng không tệ lắm, con người cũng ưu tú, có mười phần ăn ý với con, cá nhân con vẫn rất thích, Tổ Sư Gia ngài thì sao?”
Tổ Sư Gia không muốn nói chuyện, thậm chí ba nén hương này cũng không bốc khói…
Thấy vậy, Tô Cẩm dở khóc dở cười dỗ dành Tổ Sư Gia.
“Nguyên Cảnh nếu đi cùng với con, Huyền Thanh quán chúng ta lại có được một người khuân vác miễn phí, hơn nữa thiên phú của anh ấy rất không tệ, ở trên trận pháp rõ ràng có khả năng có đại tác phẩm, Tổ Sư Gia ngài chắc chắn muốn người kế tục ưu tú như vậy đẩy ra bên ngoài sao?”
Người kế tục tốt như vậy, Tổ Sư Gia cũng rất động tâm.
Khói xanh lại lần nữa từ từ đi lên, lượn lờ.
Ba nén hương đã đốt xong, Tô Cẩm trịnh trọng mang bài vị của Tổ Sư Gia đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận