Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 106: Đào hoa kiếp 2

Tô Cẩm lại bấm đốt ngón tay tính sơ qua một chút, kết quả tính ra cùng với suy đoán ban đầu của cô cơ bản giống nhau.
Cô quay đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh vẫn một mực im lặng không lên tiếng: “Tôi nhớ là quan hệ giữa anh và Lục thiếu gia cũng không tệ lắm.”
Nguyên Cảnh gật đầu: “Cũng được.”
Tô Cẩm mỉm cười, trong đôi mắt xinh đẹp có thêm mấy phần ý cười: “Vậy làm phiền anh nể mặt Lục thiếu gia cho tôi mượn mấy người nhé!”
Nguyên Cảnh hơi kinh ngạc: “Cô muốn mượn người nào?”
Tô Cẩm cũng không dè dặt: “Tôi muốn mượn mấy vệ sĩ bên ngoài biệt thự của anh.”
Vừa mới nói xong, Nguyên Cảnh liền hiểu: “Tức là chuyện lần này có nguy hiểm à? Tôi có thể điều thêm vài người nữa.”
Tô Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng không phải là nguy hiểm lắm, chẳng qua là cần một vài người để phô trương khí thế thôi.”
Dù sao thì có nhiều người thì nhìn sẽ hoành tráng hơn.
Lục phu nhân ở bên cạnh nói khẽ: “Lúc tôi đến Thanh Thành cũng có mang theo mấy vệ sĩ.” Mặc dù không biết Tô quán chủ định làm gì nhưng việc có quan hệ với Lục Chi Ninh, nhất định bà ấy phải phối hợp.
Lúc này Tô Cẩm mới nhìn về phía Lục phu nhân: “Với thân phận địa vị của Lục gia, nếu phá bỏ một ngôi nhà ở Thanh Thành này chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn đúng không?”
Lục phu nhân thẳng lưng nói: “Đương nhiên không thành vấn đề!” Đừng nói là phá bỏ một ngôi nhà, nếu thật sự có người làm tổn thương đến Lục Chi Ninh, cho dù có đào ba thước đất bà ấy cũng phải đem người ra ngoài.
“Vậy là được rồi.” Tô Cẩm quét mắt nhìn Nguyên Cảnh: “Bảo người của anh đi tới Triệu gia đi, chúng ta cùng tập hợp ở chỗ Triệu gia.”
Ánh mắt Nguyên Cảnh lấp loé: “Được.”
Triệu gia sao?
Chuyện ở Triệu gia, anh cũng đã được nghe nói.
Chẳng lẽ Triệu gia vẫn còn lá gan dám xuống tay với Lục Chi Ninh sao?
Đã xảy ra chuyện như thế rồi, những điều mà Triệu gia có thể làm chẳng lẽ không phải là cầu xin Lục Chi Ninh giơ cao đánh khẽ sao?
Mấy chữ Triệu gia khiến cho mấy người ở đây phải lâm vào trầm tư.
Lục phu nhân nhịn không được lên tiếng hỏi: “Thế tức là Triệu gia có liên quan đến việc Lục Chi Ninh mất tích à?”
Câu trả lời của Tô Cẩm từ trước đến nay vẫn luôn kín kẽ: “Chuyện này không thể trực tiếp kết luận được, nhưng lúc tôi ở Triệu gia có cảm nhận được tà khí, tà khí đó cùng với hắc khí mà tôi vừa bắt được lúc nãy có chung nguồn gốc với nhau.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại bổ sung thêm: “Kiếp nạn lần này của Lục thiếu gia là đào hoa kiếp, mọi người có thể sai người đi điều tra tiểu thư Triệu gia một chút.”
Sở Lâm phản ứng rất nhanh: “Tôi biết, bà cụ Triệu gia có một đứa cháu gái tên là Triệu Mạn, bình thường danh tiếng ở trong giới cũng rất tốt, hơn nữa có rất nhiều người theo đuổi cô ta! Mà Triệu Mạn này cùng với anh họ của tôi là học cùng trường đại học!”
Nghe nói, có không ít thiếu gia nhà giàu ở Thanh Thành đã ngấp nghé ngưỡng cửa Triệu gia rồi.
Đáng tiếc, người Triệu gia mắt cao, ai cũng không coi trọng.
Chuyện này cũng đã từng lan truyền rộng rãi trong giới, không ít người có hứng thú rất lớn với Triệu Mạn này.
Thậm chí ngay cả anh ta cũng đã từng hiếu kỳ nữa.
Nhưng mà cũng chỉ là hiếu kỳ một thời gian thôi, còn sau đó cũng chẳng có hứng thú nữa.
Theo như lời đồn, vị thiên kim này dáng dấp vô cùng xinh đẹp, mà thành tích học tập cũng rất tốt, các phương diện khác cũng đều rất ưu tú.
Giá trị nhan sắc và trình độ học vấn của Triệu Mạn là cái mà những người theo đuổi trong giới tâng bốc nhất.
Nhưng mà Sở Lâm lại cảm thấy Triệu Mạn có chút gì đó trong ngoài không đồng nhất.
Nếu như Triệu gia đã cự tuyệt lời đề nghị thông gia của tất cả mọi người, đối với người ta không có hứng thú, vậy thì tại sao mỗi lần có người mời Triệu Mạn tham gia các loại tiệc tùng thì Triệu Mạn đều đi hết?
Mà mấy công tử thiếu gia trong giới tặng quà, từ trước đến nay cô ta cũng đều nhận cả.
Lấy một cái cớ rất đẹp: Không thể làm tan nát trái tim người ta.
Sở Lâm cảm thấy rất ghê tởm, đã chướng mắt người ta rồi thì còn để cho họ hy vọng làm cái gì?
Hơn nữa còn thả dây với một đống lớn đàn ông ở đó, những người tặng quà kia đều nghĩ rằng Triệu Mạn có ấn tượng tốt với mình.
Nhiều lần đã khiến những người theo đuổi kia phải vì Triệu Mạn mà ra tay đánh nhau.
Sở Lâm ngẫm lại, đều cảm thấy đầu óc những người này có vấn đề.
Rõ ràng bọn họ bị đùa giỡn, bọn họ lại còn vì Triệu Mạn mà tranh giành tình cảm nữa sao?
Cũng không biết là đầu óc không dùng được hay là bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Sở Lâm kể lại tất cả những chuyện mà mình biết cho mọi người cùng nghe.
Ánh mắt Lục phu nhân như thể một lời khó nói hết, không phải là con trai bà ấy bị Triệu Mạn này coi trọng đấy chứ? Đây có phải là quá xui xẻo rồi không?
Nghe những lời kể này, đã cảm thấy người này cũng chẳng tốt lành gì…
Tốc độ của Nguyên Cảnh cũng không chậm, gần như là tiếng của Sở Lâm vừa dứt, anh đã gửi thông tin về Triệu Mạn cho Tô Cẩm rồi.
Tô Cẩm nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Không ngờ Nguyên Cảnh lại có thể kiểm tra thông tin nhanh như vậy.
Tô Cẩm nhanh chóng nhìn lướt qua các thông tin về Triệu Mạn, các thông tin trong này được ghi rất chi tiết.
Mà quan trọng nhất chính là Tô Cẩm tìm ra được thứ mà mình cần tìm ở trong mấy thông tin đó.
Đúng như cô dự đoán, lúc trước Triệu Mạn cũng không ưu tú không xuất sắc như bây giờ, là bởi mấy năm gần đây mới có sự thay đổi lớn.
Dần dần trở nên xinh đẹp, dần dần trở nên ưu tú, trong mắt người ngoài, giống như một viên ngọc trai bị phủ bụi dần lộ ra, khiến người ta dễ dàng chấp nhận hơn.
Mà ở trong mắt Tô Cẩm, chuyện này lại có một vấn đề rất lớn.
Trong những thông tin này còn có ảnh chụp Triệu Mạn qua từng năm. Nếu như đặt chung lại với nhau, xét lần lượt từng bức ảnh thì dường như không có vấn đề.
Nhưng nếu như bỏ qua mấy bức ảnh ở mấy năm giữa, chỉ nhìn vào tấm vừa mới chụp gần đây cùng với tấm chụp cách đây mấy năm thì sẽ thấy khác biệt rất lớn!
Tô Cẩm gửi hai bức ảnh đó cho Sở Lâm.
Trong nháy mắt khi Sở Lâm nhìn thấy, anh ta liền trợn mắt há hốc mồm.
“…Cũng không thể nói là hai tấm ảnh này chụp không phải cùng một người, chỉ có thể nói là không hề có một chút gì giống nhau cả.” Anh ta kinh ngạc nói.
Tô Cẩm cũng không quên để cho Sở Lâm học tập tri thức.
Dáng vẻ cô nghiêm túc: “Anh nhìn kỹ hai bức ảnh này xem. Cho dù phụ nữ có thay đổi thế nào nhưng có một thứ sẽ không bao giờ thay đổi.”
Sở Lâm: “?”
Nguyên Cảnh đúng lúc lên tiếng: “Cốt tướng.”
“Đúng thế.” Tô Cẩm tặng cho Nguyên Cảnh một ánh mắt tán thưởng: “Cho dù cô ta có thay đổi thế nào thì cốt tướng cũng không thể nào thay đổi.”
“Nhưng trong hai bức ảnh này, không chỉ dung mạo có biến hoá mà cốt tướng bên trong cũng xảy ra vấn đề! Nếu không phẫu thuật thẩm mỹ, vậy thì cốt tướng của cô ta chỉ có thể là do yếu tố không phải con người gây ra.”
Tô Cẩm không nhanh không chậm đưa ra kết luận.
Lúc này mọi chuyện đã dần dần sáng tỏ.
“Tà ma vào nhà, phú quý khó lâu.” Nguyên Cảnh nhớ tới bát tự châm ngôn mà Tô Cẩm đã đưa cho Triệu gia lúc trước.
Rất nhiều người đều cảm thấy Tô Cẩm đang nói lung tung, mà mấy người biết thực lực của Tô Cẩm lại đột nhiên giật mình.
Thì ra cái tà ma vào nhà này là có liên quan đến Triệu Mạn?
Tô Cẩm nghiêm túc gật đầu: “Trong tiệc mừng thọ của bà cụ Triệu, tôi đã tính thử một quẻ cho Triệu gia, tám chữ này là kết quả của quẻ đó.”
Nhưng khi đó cô vẫn không biết được tà ma vào nhà là có liên quan với ai, thẳng đến sau khi về lại Tô gia, cô nhìn thấy hoa đào kiếp trên tướng mạo của Lục Chi Ninh, mới có linh cảm mơ hồ.
Trừ cái đó ra, khi cô đến tham dự tiệc mừng thọ, lúc đến cổng Triệu gia đã nhìn ra cả Triệu gia có vấn đề rồi.
Triệu gia đã sớm bị tà khí bao phủ.
Tà ma vào nhà, không được bình an, nếu trước đó Triệu gia làm nhiều việc thiện một chút thì có lẽ sẽ cứu được, đáng tiếc, phú quý khó lâu đã là mệnh định sẵn rồi.
Một gia tộc thịnh vượng cho tới bây giờ đều không phải chỉ do một thế hệ nỗ lực mà cần phải có sự nỗ lực của nhiều thế hệ, ngược lại, một gia tộc lại chỉ có thể bởi một thế hệ mà suy tàn.
Sở Lâm càng nghe càng cảm thấy mình còn phải học hỏi thêm rất nhiều.
Đột nhiên, anh ta tò mò hỏi thêm một câu: “Sư phụ, vậy ngài hồi trước phải luyện tập mất bao lâu mới thấy được hắc khí thế?”
Cũng để cho anh ta có được một mục tiêu!
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm nói: “Tôi cảm thấy anh không muốn nghe câu trả lời của tôi đâu.”
Dứt lời, cô hiền từ vỗ vai Sở Lâm: “Nghe lời đi, sau này cố gắng học tập cho giỏi, siêng năng nỗ lực là được.”
Sở Lâm: “…” Anh ta hiểu rồi, nhất định sư phụ anh ta là thiên tài tuyệt thế, tuổi còn nhỏ mà đạo pháp đã cao thâm như vậy rồi. Nói về tu luyện thì đại khái cũng là ngày đi ngàn dặm, người bình thường không thể so sánh.
Lúc mọi người đến Triệu gia, người của Nguyên Cảnh đã tới trước một bước.
Nguyên Thất bước tới mở cửa xe, mời Nguyên Cảnh xuống xe. Sau đó báo cáo với Tô Cẩm: “Tô quán chủ, thời gian có hơi gấp nên tôi chỉ tìm được khoảng một trăm người tới đây.”
Tô Cẩm khẽ giật mình: “Một trăm người à, nhiều như vậy sao?”
Ý cô lúc đó là chỉ cần khoảng chục người trong biệt thự của Nguyên Cảnh là đủ rồi.
Kết quả là Nguyên Cảnh trực tiếp triệu tập cả trăm người tới.
Tô Cẩm vẫy tay với Nguyên Thất: “Có cần phải trả tiền cho bọn họ không?”
Nguyên Thất im lặng một lúc: “… Không cần, bọn họ luôn có sẵn đó, chờ cô sắp xếp công việc thôi.”
Tô Cẩm hài lòng mỉm cười: “Vậy thì tốt, nếu không sợ là phải trả cả mấy ngàn tệ cho cả một trăm người kia mất.” Nghĩ như vậy, Tô Cẩm lại lẩm bẩm: “Nếu như cần phải trả tiền kia thì để xong việc rồi lại tìm Lục thiếu gia đòi tiền cũng được.”
Suy cho cùng thì những người này đều bởi vì Lục thiếu gia mà tới đây.
Nguyên Thất lặng lẽ liếc mắt nhìn Nguyên Tam gia: “…”
Thấy Tam gia không lên tiếng, anh ta phối hợp gật đầu: “Cảm ơn Tô quán chủ đã suy nghĩ cho chúng tôi.”
Tô Cẩm: “Lát nửa bảo mấy người mở đường, còn lại tất cả đi theo sau lưng chúng tôi.” Loại chuyện phá nhà này, tốt nhất là đừng có ồn ào lớn tiếng quá.
Nguyên Thất lập tức truyền đạt ý tứ của Tô Cẩm lại cho bên kia.
Người mà anh ta mang đến đều là những người được huấn luyện bài bản.
Bọn họ gần như dùng tốc độ cực nhanh xếp ngay hàng thẳng lối, ai nấy đều cao to lực lưỡng, thoạt nhìn cũng biết không phải là người dễ trêu.
Sở Lâm dìu Lục phu nhân, Tô Cẩm đi ở phía trước.
Lúc đi vào Triệu gia, Tô Cẩm nhìn thấy cổng lớn Triệu gia lúc này đã được dựng lên lại rồi.
Trong mắt Tô Cẩm có mấy phần mỉa mai.
Cho dù có dựng cổng lên thì sao chứ?
Tô Cẩm không chút do dự bước vào, người Triệu gia vừa nhìn thấy một đoàn người đông đảo như vậy xông vào, lập tức hoảng sợ.
“Mấy người là ai? Mấy người muốn làm gì? Mấy người có biết…”
Lời còn chưa dứt, Tô Cẩm đã nói thẳng: “Nói với Triệu Tẫn có người Lục gia ở Kinh Thành tới đây.”
Người giúp việc nghe vậy cuống quýt chạy đi tìm Triệu Tẫn.
Tô Cẩm lười đứng đợi ở đó, cô tìm xem cỗ tà khí ở chỗ nào rồi trực tiếp xông thẳng về phía đó.
Có vệ sĩ mở đường, không ai dám ngăn cản.
Mặc dù Triệu gia có nhiều người giúp việc nhưng số người Tô Cẩm mang tới lại càng nhiều hơn.
Nhìn thấy có người đang định gọi điện thoại, vệ sĩ sau lưng Tô Cẩm lập tức bước tới khống chế.
Động tĩnh của Tô Cẩm ở bên này nhanh chóng đánh động Triệu Tẫn. Triệu Tẫn đang lo lắng đến bạc cả tóc, bà cụ đã được đưa tới bệnh viện, ông ta quay về giải quyết chuyện của Triệu gia, nào ngờ chưa kịp thở ra một hơi lại nghe thấy người họ Lục dẫn người tới.
Hơn nữa còn mang theo một đống vệ sĩ tới nữa.
Sau khi Triệu Tẫn nghe được, suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
Được lắm, ông ta đã chọc tới ai rồi?!
Lúc Triệu Tẫn chạy tới, Tô Cẩm đã dẫn người bước lên lầu ba, cô dừng lại chính xác ngay trước cửa phòng Triệu Mạn.
Sở Lâm có lá bùa hỗ trợ, cũng có thể nhìn ra được căn phòng ngủ này rất không bình thường, tà khí bốn phía đang không ngừng ăn mòn cả Triệu gia.
Tà khí âm trầm băng lãnh, Sở Lâm theo bản năng kéo mẹ Lục ra sau lưng mình.
“Dì, lát nữa dì không được xúc động, phải nghe lời sư phụ cháu.” Sở Lâm thấp giọng nhắc nhở.
Mẹ Lục: “Được.”
Triệu Tẫn vừa nhìn thấy Tô Cẩm, lập tức giận mà không có chỗ xả.
“Tô Cẩm! Mày lại…” Đang tức giận đùng đùng rống được một nửa, Triệu Tẫn lại phải cố gắng nuốt trở về.
Không được, người ở bên cạnh Tô Cẩm có vẻ đều không dễ trêu…
Triệu Tẫn nghĩ đến mối quan hệ không bình thường của Tô Cẩm và Lục Chi Ninh, ông ta cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể rồi hỏi: “Tô Cẩm, cháu có việc gì thế? Còn nữa, cháu nói là người Lục gia ở Kinh Thành tới, bọn họ đang ở đâu?”
Sở Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Ông nhìn cho rõ đây, đây chính là phu nhân Lục gia ở Kinh Thành, là dì của tôi.”
Triệu Tẫn vừa định bước tới lấy lòng, bất ngờ bị Tô Cẩm cắt ngang: “Đừng có nói nhảm với ông ta nữa.”
Xử lý hết mọi chuyện đã rồi lại nói sau.
Sở Lâm lập tức kịp phản ứng.
Nguyên Thất bước tới mở cửa nhưng không mở ra được. Tô Cẩm kéo Nguyên Thất sang một bên, cô giơ chân đá thẳng tới, cửa phòng ngủ lập tức đổ sầm xuống.
Nguyên Thất: “…” Hiểu rồi, lại một ngày làm vướng tay vướng chân.
Lúc này, Triệu Mạn đi ra.
Cô ta bình tĩnh nhìn đoàn người Tô Cẩm, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Tô Cẩm lướt nhẹ trên người Triệu Mạn.
Đừng nói là Tô Cẩm, ngay cả Sở Lâm đứng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy tà khí trên người Triệu Mạn.
Sở Lâm yên lặng kéo giãn khoảng cách với Triệu Mạn, sợ tà khí trên người cô ta dính tới mình.
Tô Cẩm nhìn gương mặt Triệu Mạn, quan sát ở khoảng cách gần thế này còn rõ hơn ảnh chụp trên điện thoại rất nhiều.
Ngoại trừ cốt tướng bị thay đổi thì gương mặt này cũng hoàn toàn không phù hợp với Triệu Mạn.
Tô Cẩm nheo mắt, trong lòng mơ hồ đã có đáp án.
Sắc mặt cô trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nguyên Thất, coi chừng cô ta, đừng để cô ta chạy.”
Triệu Mạn không hề hoảng hốt, cũng không hề lo lắng những chuyện mình làm sẽ bị phát hiện.
Tuy rằng cô ta không biết làm sao mà những người này tìm được mình, nhưng vừa rồi cô ta đã xử lý hết tất cả dấu vết, cô ta có thể khẳng định, cho dù những người này có xông vào trong phòng cũng không tìm ra được manh mối gì.
Triệu Mạn bình tĩnh đáp: “Tôi không làm gì cả sao lại phải chạy chứ? Chỉ là các người, vô duyên vô cớ xông vào…”
Tô Cẩm cười lạnh: “Cô đã làm chuyện gì thì trong lòng cô phải biết chứ?”
Có một vài người, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Tô Cẩm bước thẳng vào trong, đi một vòng trong phòng ngủ chính của Triệu Mạn.
Trên mặt Triệu Tẫn có chút bối rối, thấp giọng hỏi: “Lục phu nhân, Sở thiếu gia, xin hỏi rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Giày vò lâu như vậy rồi, ông ta cũng không hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà Lục phu nhân huy động cả một đội quân như vậy tới chỗ này…
Sở Lâm há miệng, nhưng lại cố gắng nuốt mấy lời định nói trở vào.
Anh ta không vui liếc mắt: “Con gái ông đã làm cái gì, ông đợi lát nữa là biết.”
Anh ta sẽ không làm lộ chuyện Lục Chi Ninh ra ngoài đâu.
Sở Lâm không dám cho mẹ Lục vào phòng, thấp giọng nói: “Dì, trong phòng ngủ này có đầy tà khí, dì đứng ở ngoài cửa đã.”
Nói xong, liền thấy Tô Cẩm nhìn về phía mẹ Lục: “Lục phu nhân đợi tôi một lát.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm ném ra một lá bùa, dùng tốc độ thật nhanh đem tất cả tà khí phát ra trong căn phòng ngủ này gom lại vào trong lá bùa.
Sau đó lá bùa tự động bốc cháy, hóa thành một luồng khói tiêu tán đi.
Hai mắt Sở Lâm sáng rực, kinh ngạc nói: “Dì, tà khí trong phòng ngủ bị sư phụ giải quyết hết rồi.”
Sở Lâm liền dìu Lục phu nhân bước vào.
Nguyên Cảnh theo sát phía sau.
Phòng ngủ của Triệu Mạn kỳ thật cũng chẳng có gì hay cả, nhưng lúc này có nhiều người đi vào như vậy, Triệu Tẫn liếc nhìn Triệu Mạn rồi cũng đi theo vào.
Một căn phòng rộng rãi, bởi vì đột nhiên có nhiều người bước vào mà bỗng nhiên sinh ra cảm giác chật chội.
Tô Cẩm nhắc nhở: “Mọi người đứng ở đằng kia là được.”
Nguyên Thất “mời” Triệu Mạn đi vào.
Ánh mắt Triệu Mạn lạnh lùng nhìn Tô Cẩm.
Cô ta ngược lại muốn xem xem, Tô Cẩm này có thể nhấc lên được sóng gió gì.
Một giây sau, Triệu Mạn liền thấy Tô Cẩm đứng ở phía trước tủ quần áo của cô ta.
Tô Cẩm quay đầu lại, mắt sáng như đuốc: “Cô có biết mình đang làm gì không?”
Triệu Mạn cười: “…Tính ra thì chúng ta cũng là chị em họ, tao vẫn luôn biết mình đang làm gì. Ngược lại là mày, mày có biết thanh danh của mày bây giờ ở trong giới tệ đến thế nào không?”
Cô ta đã thấy ảnh của Tô Cẩm.
Vô duyên vô cớ có thêm một cô em họ, tất nhiên cô ta sẽ tìm hiểu một chút.
Mà mấy chị em trong giới cũng đã từng tám chuyện với cô ta về mấy “sự tích” của Tô Cẩm! Một con nhóc tai họa nổi danh như vậy, làm sao cô ta có thể không biết cơ chứ?
Trong nụ cười của Triệu Mãn lộ ra vẻ ưu việt, như thể trong mắt cô ta, mình có thể nghiền ép được Tô Cẩm…
Tô Cẩm giơ tay lên, không nhanh không chậm mở tủ quần áo ra, chỉ vào một chỗ ở trong tủ quần áo: “Hồi trước cô vẫn luôn giấu tà vật ở chỗ này.”
Nụ cười trên mặt Triệu Mạn thoáng cứng đờ rồi nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên: “Trách không được bọn họ đều nói đầu óc cô không thông minh lắm, bây giờ nhìn lại, quả thật đầu óc có vấn đề. Chỗ đó rõ ràng là để áo quần của tao, làm gì có tà vật nào hả?”
Tô Cẩm cũng không vội, ánh mắt lại lướt quanh phòng ngủ một vòng.
Cô bước sang trái mấy bước, sau đó dừng lại trước một bức tranh trang trí treo trên tường.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Mạn, Tô Cẩm tháo bức tranh kia xuống.
Lập tức, một “bức tượng thần” nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra trước mặt mọi người.
Ánh mắt Triệu Mạn lập tức thay đổi, chẳng lẽ Tô Cẩm này thật sự có bản lĩnh gì à?
Cô ta giành trước mở miệng: “Trong phòng ngủ của tôi để một bức tượng thần thì sao chứ? Mấy người gióng trống khua chiêng đột nhập vào Triệu gia, chẳng lẽ để tìm bức tượng thần này à? Hay là nói, mấy người đã tìm cớ sẵn rồi, đã nghĩ kỹ làm sao để hãm tại tôi, hủy hoại thanh danh của tôi?”
Lời này vừa thốt ra, Sở Lâm liền xì một tiếng tỏ vẻ khinh miệt: “Hãm hại cô? Cô xứng sao?”
“Cô cho rằng cô là ai chứ? Dì tôi đường đường là phu nhân Lục gia, có thể có tâm tư gióng trống khua chiêng để hãm hại cô à? Cô cho rằng cô là bảo bối gì đây?”
Sở Lâm ghét bỏ muốn chết, thật không biết Triệu Mạn lấy dũng khí từ đâu mà dám nói ra những lời này.
Sắc mặt Triệu Mạn thay đổi liên tục.
Tô Cẩm cầm bức tượng thần kia, nhìn về phía Triệu Tẫn.
Ánh mắt cô trong veo trong suốt, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người: “Triệu tiên sinh, con gái của ông biến hóa lớn như vậy, ông không hề phát hiện ra điều gì bất thường sao?”
Khuôn mặt Triệu Tẫn cứng lại, con gái mình trở nên ưu tú xuất sắc, trong lòng ông ta không phải nói cũng biết vui đến cỡ nào.
Về phần một chút khác thường nho nhỏ kia, đương nhiên không phải là vấn đề gì lớn lắm.
Chỉ là giờ này khắc này, trực giác nói cho Triệu Tẫn biết, lần này sợ là xảy ra chuyện… Bằng không thì cũng sẽ không dẫn Lục phu nhân tới đây.
Ông ta ý đồ giảo biện: “Con gái mười tám thay đổi lớn, con gái cậu lại không hề phẩu thuật thẩm mỹ, nó trở nên xinh đẹp có gì bất thường chứ? Tô Cẩm, rõ ràng là cháu đang đố kỵ!”
Tô Cẩm lắc đầu thở dài: “Người đời thật ngu muội, vì lợi ích trước mắt mà không thèm để ý chuyện về sau.”
Ánh mắt của cô lại một lần nữa rơi vào trên thân Triệu Mạn: “Bởi vì lòng tham của bản thân mà lại đi thờ phụng một bức tà vật, cô có từng nghĩ tới sẽ có hậu quả gì chưa?”
Sắc mặt Triệu Mạn tối sầm: “Mày nói nhăng nói cuội gì đấy hả? Đây là một bức tượng thần! Cái gì mà tà vật, cái gì mà lòng tham chứ, mày nói gì tao nghe không hiểu! Mày mau trả tượng thần lại cho tao ngay!”
Cô ta có chút nóng nảy, dường như muốn giật lại bức tượng thần trong tay Tô Cẩm nhưng lại bị Nguyên Thất ngăn lại.
Tô Cẩm cầm bức “tượng thần” lạnh lùng nói: “Nếu cô cho rằng đây là tượng thần thì để tôi cho cô xem trong này rốt cuộc có giấu thứ gì!”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm khẽ buông tay ra, “tượng thần” nặng nề rơi xuống đất.
Triệu Mạn hét lên: “Không!” Trong mắt cô ta nhanh chóng hiện lên sát ý.
Giây tiếp theo, mọi người có mặt ở đây lại nhìn thấy bức “tượng thần” kia rơi xuống đất và không hề có dấu hiệu hư hại gì.
Không những vậy, bức “tượng thần” kia lại giống như có ý thức, đột nhiên nảy lên khỏi mặt đất, vững vàng bay về phía Triệu Mạn. Triệu Mạn vội vàng đưa tay ôm “tượng thần” vào trong ngực.
Trước cảnh tượng này, Triệu Tẫn chỉ có thể ngây ngốc.
Triệu Tẫn liên tục lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tô Cẩm cười một tiếng: “Triệu tiên sinh cảm thấy thứ này vẫn chỉ là một bức tượng thần thôi sao?”
Triệu Tẫn không nói một lời, không dám lên tiếng.
Ông ta nhìn vẻ mặt Triệu Mạn rõ ràng không đúng lắm, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.
Lúc này, Triệu Mạn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn Tô Cẩm: “Tao không cho phép mày làm tổn hại đến tượng thần của tao!”
Tô Cẩm chậc một tiếng, tiện tay quăng ra một lá bùa Thiên Lôi.
bùa Thiên Lôi rơi xuống, tia sét màu tím đánh ra từ phía trên đầu Triệu Mạn, vững vàng bổ vào bức tượng thần cô ta đang ôm trong ngực.
“Rắc” một tiếng, tượng thần vỡ vụn, rơi trên mặt đất.
Thời gian ước chừng chỉ yên tĩnh một chốc, sau đó tất cả mọi người ngoại trừ Triệu Mạn đều bịt mũi bịt miệng lại, vẻ mặt chấn kinh lẫn ghê tởm nhìn bức “tượng thần” kia.
Chỉ thấy bên trong bức tượng thần vỡ vụn có giấu một chòm tóc, chòm tóc kia được quấn lấy bằng một lá bùa ố vàng.
Phía trên lá bùa có thể mơ hồ nhìn thấy chu sa vẽ lên.
Trừ cái đó ra, bên trong còn có một cục màu đỏ thẫm, phát ra mùi tanh hôi khó chịu khiến người ta phải buồn nôn.
Triệu Mạn trơ mắt nhìn tượng thần mình thờ phụng vỡ vụn ra, ánh mắt cô ta dần dần trở nên điên cuồng: “Mày phá hủy tượng thần của tao! Mày phá hủy tượng thần của tao!”
Triệu Mạn nổi điên giống như muốn đánh về phía Tô Cẩm.
Thần sắc Tô Cẩm bình tĩnh, trở tay ném ra một lá bùa dán vào trên người Triệu Mạn. Ngay lập tức Triệu Mạn bị lá bùa làm bất động ngay tại chỗ.
“Trước đó đã nói, đây là tà vật.” Tô Cẩm chậm rãi giải thích: “Cũng không suy nghĩ xem một chút, có nhà đàng hoàng nào mà trong tượng thần đặt mấy thứ này hả?”
Tô Cẩm bịt mũi bước tới liếc mắt nhìn, một lúc sau, cô đối với Triệu Mạn sinh ra mấy phần khâm phục, cô quay đầu nhìn Triệu Mạn nói: “Cô cũng giỏi thật đấy, còn dám dùng máu tươi nuôi dưỡng tà vật nữa à?”
Sở Lâm tiến tới, nháy mắt mấy cái, trên mặt viết đầy mấy chữ cầu giải thích!
Tô Cẩm giải thích: “Loại tà vật như thế này cần phải dùng máu tươi của bản thân để cung phụng, không thể gián đoạn. Nhìn vào tuổi tác của tà vật này e rằng đã kéo dài được mấy năm rồi.”
“Lấy một chòm tóc, viết ngày sinh tháng đẻ lên giấy, lại dùng cấm thuật làm bùa quấn lại, cuối cùng đem mau tươi nhỏ vào phía trên tượng thần, như thế sẽ khiến chúng trói buộc lẫn nhau! Tà vật cần máu tươi, mà chủ nhân nuôi dưỡng thì cần tà vật giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện.”
Tô Cẩm nói xong lời cuối cùng liền thở dài.
“Trên đời này, luôn có rất nhiều người đối với thứ gì đó cầu mà không được, lại bởi cầu mà không được nên sinh ra chấp niệm. Mà tà vật này lại lợi dụng chấp niệm của con người, từ từ dẫn người ta vào bẫy, từ đó trở thành chủ nhân nuôi dưỡng tà vật, hoặc là nói, càng giống như là nô lệ của tà vật hơn, bởi vì đến tận cuối cùng bọn họ sẽ hoàn toàn bị tà vật khống chế…”
Ban đầu, cái nó cần chỉ là máu tươi.
Đến sau đó, có lẽ muốn chủ nhân nuôi dưỡng phải đánh đổi bằng cả mạng sống hoặc thậm chí dùng linh hồn của mình làm vật hiến tế.
Sở Lâm cái hiểu cái không, ngước mắt nhìn về phía Triệu Tẫn: “Nhìn thấy chưa? Đây là việc tốt mà con gái ông đã làm đấy!”
Triệu Tẫn ngơ ngác hết lần này đến lần khác, ông ta cẩn thận hỏi: “Sở thiếu gia, tôi thấy việc này cũng lạ quá, trên đời này làm gì có nhiều chuyện tà dị như vậy? Những lời Tô Cẩm nói cũng nghe quá rợn người…”
Ông ta cắn răng không nguyện ý thừa nhận.
Cho dù trong lòng có nghi ngờ thì vẻ ngoài vẫn là bộ dáng không tin như cũ.
“Theo tôi thấy đây chỉ là mấy trò nghịch ngợm của trẻ con thôi.” Triệu Tẫn vừa nói vừa nhìn về phía Triệu Mạn: “Tiểu Mạn, con nói có đúng không?”
Triệu Mạn không trả lời, cô là bị lá bùa làm cho bất động, căn bản không thể động đậy.
Chỉ có ánh mắt mới có thể truyền tải sự phẫn nộ của cô ta.
Sở Lâm không khỏi cười lạnh: “Với cái thái độ này của ông, khó trách sẽ phải nhận kết cục phú quý khó lâu, quả thật đáng đời!”
Trong lòng Triệu Tẫn run lên.
Đúng rồi, bà cụ cũng bởi vì bát tự châm ngôn của Tô Cẩm mà mới bị vạch mặt trước mặt mọi người.
Nhưng rõ ràng đó là do Tô Cẩm nói hươu nói vượn, cố ý nguyền rủa Triệu gia!
Ánh mắt ông ta vừa tức giận vừa bất bình.
Sở Lâm lười phản ứng lại Triệu Tẫn, anh ta đi đến bên người Tô Cẩm: “Sư phụ xem thử, anh họ xui xẻo của tôi đang ở đâu?”
Tô Cẩm: “Tôi đã nói rồi mà, hôm nay tôi tới là để phá nhà.”
Tiếng nói vừa dứt, Tô Cẩm nhìn về phía Nguyên Thất: “Anh dẫn người tới phá bỏ bức bức tường này, nhớ chú ý một chút, nhất là vị trí chính giữa.”
Nguyên Thất đã được chứng kiến sự lợi hại của Tô Cẩm, nghe vậy, lập tức hiểu được ý tứ của cô.
Trong lòng anh ta chấn động.
“…” Lời này là có ý nói…Rất có thể Lục thiếu gia nằm trong bức tường kia sao?
Nguyên Thất cố gắng bình tĩnh lại, đi qua gọi vài người. Người anh ta dẫn tới lập tức nghiêm chỉnh hành động.
Triệu Tẫn định ngăn lại nhưng lại bị Sở Lâm tóm lấy.
Sở Lâm hung hăng uy hiếp: “Tôi nói cho ông biết, Triệu Mạn con gái của ông bắt cóc anh họ tôi, có ý đồ hành hung anh ta! Với cái hành vi này của cô ta, đừng nói là phá bỏ cái bức tường này, cho dù có dỡ luôn toàn bộ Triệu gia lên thì ông cũng có thể làm gì được???”
Sắc mặt Triệu Tẫn đột nhiên trắng bệch.
“Sở, Sở thiếu gia… Sao, sao mà con bé có thể bắt cóc Lục thiếu gia được?”
Hơn nữa, Triệu Mạn nhìn cũng không phải là đối thủ của Lục Chi Ninh mà?
Sở Lâm hừ một tiếng, Triệu Mạn đã có thể nuôi tà vật, vậy thì bắt cóc Lục Chi Ninh có là gì?
Ánh mắt Tô Cẩm hờ hững nhìn qua Triệu Mạn: “Từ khi bắt đầu cô đã sai rồi.” Cô phất tay, Triệu Mạn vẫn không thể cử động như cũ, chỉ là miệng có thể phát ra âm thanh.
“Tao không sai, tao không hề sai!” Trong ánh mắt Triệu Mạn, hận ý và điên cuồng xen lẫn.
“Cái mà tao thờ phụng không phải là tà vật gì hết, cái tao thờ phụng chính là thần! Thần chí cao vô lượng! Thần có thể thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của tao, tao phải trở nên xinh đẹp, trở nên ưu tú, tao dùng máu tươi làm vật trao đổi, thần cũng thỏa mãn tâm nguyện của tao!
Rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là tao có thể trở thành người mà Lục Chi Ninh yêu nhất, tất cả là do mày! Chính mày đã phá hủy chuyện tốt của tao!”
Nếu không phải Triệu Mạn không thể động đậy, sợ là lúc này đã bổ nhào tới động thủ với Tô Cẩm rồi.
Tô Cẩm có chút cạn lời: “Không biết hối cải.”
Rõ ràng sự thật rành rành ra đó, cô ta lại không chịu tiếp nhận.
Tô Cẩm lười lãng phí thời gian với Triệu Mạn, thấy Nguyên Thất phá bức tường gần tới chính giữa, cô cau mày nói: “Chờ một chút.”
Nguyên Thất và mấy người khác dừng động tác trong tay, đồng loạt nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm: “…Mọi người vẫn còn hơi mạnh tay.”
Tiếng nói vừa dứt, Tô Cẩm lấy ra một tờ giấy vàng, nhanh chóng vẽ bùa trên giấy. Sau khi vẽ xong, cô ném lên tường.
Tô Cẩm: “Mọi người tránh ra hết đi.”
Nguyên Thất ra hiệu mọi người lùi lại, một giây sau, chỉ thấy nửa bức tường còn lại giống như có thứ gì đó phá vỡ từ bên trong chui ra.
Mấy viên gạch trên tường lần lượt rơi xuống, chỉ thấy bên trong bức tường có một bóng người.
Mẹ Lục chỉ liếc mắt đã nhận ra được đó là Lục Chi Ninh, bà ấy cuống quýt bước tới hét lên: “Chi Ninh!”
Sở Lâm bước tới hỗ trợ.
Triệu Tẫn ở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Ông ta nhức đầu nhìn sang Triệu Mạn: “Mày, mày cái đồ nghịch nữ này, sao mày lại có thể làm ra chuyện thế này hả?”
Ông ta không biết làm sao mà Triệu Mạn có thể làm ra được như vậy, nhưng Lục Chi Ninh ở Triệu gia, chuyện này ông ta đã không thể nói được gì nữa rồi.
Lục gia không thể nào bỏ qua cho bọn họ nữa.
Triệu Tẫn chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu Triệu Mạn, huống chi chuyện này, bản thân ông ta quả thật cũng không biết gì hết.
Triệu Tẫn vừa khóc vừa giải thích.
Đáng tiếc, người ở chỗ này, không ai thèm để ý đến ông ta.
Triệu Mạn không thể nhịn được nữa, cắt ngang lời Triệu Tẫn khóc lóc kể lể: “Mấy chuyện con làm chẳng lẽ không phải là điều mà cha muốn nhìn thấy sao? Cha hy vọng con trở nên xinh đẹp nổi bật, có nhiều người theo đuổi, càng hy vọng con có thể lấy lòng được Lục Chi Ninh, từ đó mang theo cả Triệu gia đi lên như diều gặp gió. Bây giờ xảy ra chuyện, cha lại đem tất cả mọi chuyện đổ hết trên đầu con?
Cho dù con có là hung phạm thì cha cũng là người thêm dầu vào lửa!”
Triệu Tẫn nhất thời không nói nên lời…
Tô Cẩm lúc này đã tiến vào trạng thái xem kịch.
Mọi chuyện đã xong, cũng đến lúc hóng hớt rồi.
Cô tranh thủ liếc mắt nhìn Lục Chi Ninh rồi nói: “Anh ta không sao đâu, lát nữa sẽ tỉnh lại.”
Mẹ Lục lau nước mắt, liên tục nói cám ơn.
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Cẩm đột nhiên sắc bén, cô lập tức quay đầu, bàn tay trắng nõn vung lên, ném ra ngoài một lá bùa.
Tà vật vốn nằm bên trong khối màu đỏ thẫm lúc này dường như có linh tính, nó cố gắng chạy trốn, lúc chạy tới cửa sổ thì bị lá bùa của Tô Cẩm bắt lại.
Tô Cẩm nhìn tà vật đang giãy dụa muốn chạy trốn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ lạnh lùng, lại dám giở trò ngay dưới mí mắt của cô sao?
Vậy thì để cô có nó tan thành mây khói đi!
Một lá bùa đánh tới, tà vật màu đỏ thẫm kia phát ra một tiếng kêu chói tai rồi nhanh chóng biến thành tro bụi cùng với lá bùa, gió thổi qua, lập tức tiêu tán.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Ngay sau khi tà vật hoàn toàn biến mất, chỉ thấy từ trong miệng Triệu Mạn tràn ra máu tươi.
Tô Cẩm hờ hững nhìn cảnh tượng này, cô gỡ lá bùa trên người Triệu Mạn ra, Triệu Mạn giống như mất hết sinh cơ, lập tức ngã xuống đất.
Triệu Mạn trước đó tinh thần phấn chấn, giờ phút này lại trở nên vô cùng tiều tụy.
Triệu Mạn định nhào tới tấn công Tô Cẩm, đáng tiếc, cô ta thậm chí còn chẳng có sức để đứng dậy.
Tô Cẩm: “Cái mà cô cung phụng chính là tà vật, tà vật xưa nay chưa hề nương tay với nô lệ của mình. Nếu tôi không đoán sai, cô đã cầu xin hai nguyện vọng với tà vật của mình. Thứ nhất là muốn làm cho Lục Chi Ninh yêu cô, thứ hai chính là khi tôi mang người xuất hiện ở đây, cô hy vọng tà vật giúp cô che giấu Lục Chi Ninh!”
Ánh mắt Triệu Mạn ánh mắt lấp lóe, không hề phản bác, tất cả những lời Tô Cẩm nói đều đúng cả.
Cô ta không biết tại sao Tô Cẩm có đạo pháp lợi hại như vậy, cô ta chỉ biết rằng, chính Tô Cẩm đã phá hủy hết tất cả mọi thứ của cô ta.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ trả thù Tô Cẩm!
Tô Cẩm nhìn lướt qua Triệu Mạn rồi nói tiếp: “Cô không có cơ hội trả thù tôi đâu, cô đã liên tiếp cầu xin hai nguyện vọng như vậy, lại muốn nhanh chóng đạt thành nên cái giá phải trả không chỉ là máu tươi!”
Trước đó, cô ta muốn trở nên xinh đẹp ưu tú đều là dùng thời gian từng giờ từng phút tích lũy mà thành.
Mà lần này, rõ ràng là Triệu Mạn quá vội vàng, muốn nhanh chóng đạt thành tâm nguyện.
Trong tình huống như thế, sợ là Triệu Mạn còn đáp ứng với tà vật bằng thứ khác.
Ví dụ như: Linh hồn.
Trong lòng Triệu Mạn đột nhiên run lên, cô ta khó khăn ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm.
Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm nhìn thấy rõ ràng tướng mạo ban đầu của Triệu Mạn. Sau khi tà vật bị hủy, gương mặt kia của Triệu Mạn không còn giữ lại được nữa.
Từ tướng mạo mà xem, cả đời này của Triệu Mạn đã bị phế rồi.
Thờ phụng tà vật, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da.
Tô Cẩm không nhanh không chậm lấy từ trong phòng Triệu Mạn ra một tấm gương soi, sau đó đưa tới trước mặt Triệu Mạn: “Cô tự xem đi, đây mới chính là dung mạo thật sự của cô.”
Không tính là quá kinh diễm, nhưng dáng dấp cũng không xấu.
Thế mà vẫn cứ bởi vì dung mạo mà lại làm ra loại chuyện này.
Triệu Mạn liếc nhìn gương mặt mình ở trong gương, lập tức giãy dụa giống như phát điên: “Cất đi, cất đi, đây không phải gương mặt của tôi, không phải!”
Nhan sắc cô ta kinh diễm, vẻ ngoài xuất sắc, gương mặt bình thương không có gì lạ kia sao có thể là khuôn mặt của cô ta cho được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận