Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 967: Nhất kiến chung tình 2

Sau khi lấy được kẹo hỉ, Tô Cẩm liền dẫn mấy người Sở Lâm rời đi.
Đi trên con đường nhỏ bên ngoài, Sở Lâm vừa muốn nói chuyện liền nghe sư phụ thấp giọng nhắc nhở: “Có người đang giám sát chúng ta, tự nhiên một chút.”
Sở Lâm hiểu ngay, anh ta cười hi hi tùy tiện nói vài câu, mãi cho tới khi tới nhà nghỉ đó.
Bà chủ nhìn thấy họ quay về, thái độ lập tức nhiệt tình nghênh đón: “Cơm tối của mọi người đã chuẩn bị xong rồi.”
“Bưng tới phòng của chúng tôi.” Nguyên Cảnh lạnh giọng nói một câu.
Sở Lâm phối hợp nói: “Bà chủ, con gái ở chỗ các người đều nhiệt tình quá, dọa tới bọn họ rồi.”
“Người ở trấn chúng tôi đều như vậy, nhiệt tình hiếu khách, nếu có chỗ nào có lỗi, tôi xin lỗi các người là được.” Thái độ của bà chủ cực tốt, nhưng lúc này Sở Lâm lại cảm thấy sợ hãi.
Bản lĩnh diễn kịch của bà chủ này quá điệu nghệ.
Quả thực không chút sơ hở.
Sau đó, bốn người lên lầu hai, bà chủ đích thân bưng cơm tối tới.
Đồ ăn đầy bàn, rất thịnh soạn, mùi thơm xộc vào mũi, có thể nói là sắc hương vị có đủ.
Mấy người lần lượt cầm đũa lên, nhưng khi bà chủ này rời đi, lại bỏ đũa xuống hết.
Họ đồng loạt nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm cũng đặt đũa xuống, cô trở tay ném lá bùa lên cửa phòng, sau đó mới nói: “Đừng đụng vào đồ ăn và nước ở đây.”
“Những thứ này có vấn đề?” Sở Lâm nói xong liền lấy ra một cây kim bạc, giống như muốn thử độc.
Tô Cẩm vươn tay ngăn cản động tác của anh ta lại: “Không có độc, nhưng có vấn đề.”
Sở Lâm lại cất kim bạc lại.
“Anh lấy đâu ra kim bạc vậy?” Nguyên Cảnh có hơi khó hiểu.
Sở Lâm tự hào lấy ra một cái hộp từ trong nhẫn, trong hộp đựng rất nhiều kim bạc: “Ra ngoài nên cẩn thận một chút.”
Dù sao anh ta cũng có nhẫn không gian, bên trong có thể đựng rất nhiều rất nhiều đồ.
Cho nên trước khi xuất phát, anh ta đã chuẩn bị không ít đồ mình cho là hữu dụng…
Tô Cẩm nhìn hộp kim bạc đó, nhẹ giọng nói: “Cho tôi một ít.”
Sở Lâm lập tức đưa hết cả hộp cho sư phụ nhà mình, Tô Cẩm cầm từng cây kim, tùy ý chọc vào trong đồ ăn, kim bạc vẫn mang màu sắc ban đầu, nhưng bên trên kim bạc dường như dính thứ gì đó.
Sở Lâm vừa muốn tới gần xem, cây kim bạc đó liền bị Tô Cẩm dùng lửa đốt.
Tô Cẩm bình tĩnh móc ra một nắm bùa Chân Hỏa, chia cho ba người họ một ít: “Đây là bùa Chân Hỏa, cất cho kỹ, lần này đại khái phải dùng tới.”
Sở Lâm cầm bùa, lo lắng hỏi: “Chỗ Lục Chi Ninh, chúng ta phải làm sao?”
Ngày mai Lục Chi Ninh phải kết hôn với Tiểu Mạn đó, nếu không mau cứu người ra, sợ là sự trong trắng của người anh họ xui xẻo này của anh ta không giữ được nữa.
“Khoan hoảng đã.” Tô Cẩm bình tĩnh lấy ra bùa Truyền Họa của cô dán lên gương.
Một giây sau, họ nhìn thấy Tiểu Mạn đó.
Tô Cẩm giải thích: “Khi tôi xin kẹo hỉ, tiện tay bỏ bùa Truyền Họa lên người Lục Chi Ninh, cho nên bây giờ, chúng ta có thể nhìn thấy tình hình bên chỗ họ.”
Lúc này, Tiểu Mạn đang dịu dàng nói chuyện với Lục Chi Ninh.”
“Sau này anh chỉ có thể thích một mình em.”
“Anh không được bắt chuyện với người phụ nữ khác, những đứa con gái xinh đẹp đó đều không có ý tốt, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta.”
“Chúng ta phải ở bên nhau đời đời kiếp kiếp…”
“Sở dĩ vợ chồng trong trấn chúng ta đều rất ân ái là bởi vì họ đều không rời khỏi trấn, như vậy sẽ không bị thế giới bên ngoài mê hoặc.”
“Cho nên sau này chúng ta cũng đừng rời khỏi trấn Nguyệt Vân.”
Bất luận Tiểu Mạn nói gì, Lục Chi Ninh đều phối hợp gật đầu.
Anh ta giống như một con rối dây bị điều khiển, nhưng ý thức của anh ta lại rất tỉnh táo.
Hai loại trạng thái sản sinh trên người anh ta, anh ta thậm chí có chút suy sụp, nhưng anh ta lại chẳng thể làm gì được.
May mà Tô quán chủ tới rồi, anh ta nhất định có thể được cứu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận