Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1033: Cướp người giữa ban ngày 2

Có điều Tô Cẩm cũng không lo lắng, cô đưa tay ra dấu mời: “Xin mời anh dẫn đường.”
Người kia mỉm cười: “Nếu đã như thế, tôi đi trước một bước, Tô quán chủ đừng để mất dấu.” Dứt lời, anh ta biến mất trước mặt ba người Tô Cẩm trong giây lát.
Sở Lâm có chút đau lòng: “Sư phụ, làm sao tùy tiện một người, thực lực cũng rất không tệ?”
Tô Cẩm trấn an cũng nhắc nhở nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, Tư Không gia không am hiểu trận pháp và lá bùa, bọn họ am hiểu là bói toán xem tướng.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm mỗi tay ôm một người, trực tiếp dịch chuyển lên trên đỉnh núi.
Người dẫn đường nhìn thấy ba người bọn họ an ổn xuất hiện, đáy mắt nhiều hơn mấy phần kinh ngạc: “Thực lực của Tô quán chủ không tệ, gia chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”
Anh ta nói xong đi vào bên trong, Tô Cẩm lên tiếng gọi anh ta lại.
“Chờ một chút, tôi muốn gặp Phương Tri Hạc.”
Người kia vẻ mặt hơi ngưng lại, lại lặp lại một lần: “Gia chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”
“Gia chủ của các anh muốn gặp tôi, đó là chuyện của gia chủ các anh, mà tôi, chỉ muốn gặp đồ đệ của tôi.” Ánh mắt Tô Cẩm lạnh hơn mấy phần: “Sư phụ gặp đồ đệ, vốn là đạo lý hiển nhiên, hay là nói, các người đã làm chuyện gì không tốt đối với đồ đệ của tôi rồi?”
Giọng cô nhiều hơn một chút áp bách.
Người kia vội vàng phản bác: “Tô quán chủ, không thể nói như vậy.”
Tô Cẩm liếc mắt ra hiệu với Sở Lâm, Sở Lâm lập tức tiến lên lầm bầm, chỉ mấy câu nói, đối phương đã đen mặt.
Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, không nhìn thấy Phương Tri Hạc, bọn họ sẽ không vào Tư Không thế gia.
Người kia cuối cùng đành phải nói: “Tôi đi xin phép gia chủ.”
Loại chuyện này, sao anh ta có thể làm chủ được chứ?
Vốn dĩ cho là ba người ngoài này rất dễ đối phó, lại không nghĩ tới, ai cũng không đơn giản.
Ba người Tô Cẩm đứng tại chỗ, thỉnh thoảng đánh giá cửa vào Tư Không thế gia, tòa nhà này không chỉ có phong thuỷ tốt, ngay cả trận pháp cũng bày ra, khỏi cần phải nói, chỉ với cánh cửa này, nhìn đã thấy cũng không đơn giản.
Cẩn thận như vậy, ngược lại không hổ thẹn với danh xưng Huyền Môn thế gia.
Không bao lâu, có một ông lão đi ra, ông ta đứng trên bậc thang, coi trời bằng vung.
Người đứng phía sau bê mấy hộp gấm.
Ông lão mở miệng nói câu đầu tiên, đã khiến Tô Cẩm tức giận vô cùng.
“Tô quán chủ, Phương Tri Hạc là huyết mạch của Tư Không thế gia chúng tôi, lúc trước cảm ơn cô đã chăm sóc, chút lễ mọn này xem như một chút tâm ý.”
Lời này nói ra rất không biết xấu hổ.
“Sau đó thì sao?” Tô Cẩm hỏi lại.
Ông lão cười nhẹ lên tiếng: “Sau đó dĩ nhiên là không còn quan hệ gì với Tô quán chủ nữa, chẳng lẽ đơn giản như vậy, Tô quán chủ cũng nghe không rõ sao?”
“Nó là huyết mạch của Tư Không gia, là cháu ngoại của tôi, tôi sao nỡ để nó đi theo cô ở bên ngoài chịu khổ? Chịu khổ thì cũng thôi đi, không cẩn thận còn có thể mất mạng! Làm trưởng bối, tôi đương nhiên phải chăm sóc kỹ cho nó.”
Tư Không gia chủ nói một mạch, lời lẽ vô cùng hào hùng.
Vào lúc này, đương nhiên là Sở Lâm ra trận.
Anh ta trực tiếp xì một tiếng khinh miệt: “Phi! Lão già nát rượu không biết xấu hổ!”
“Ông nói chuyện còn hay hơn cả người ta hát, ông thật sự quan tâm anh ta như vậy sao, hai mươi năm nay ông đi đâu hả? Không biết tìm người sao? Bây giờ muốn nhặt được món hời có sẵn, cũng phải nhìn xem Phương Tri Hạc có đồng ý hay không!
Nếu như anh ta thật sự đồng ý với lời ông nói, sao ông không dám để cho anh ta gặp chúng tôi? Ông rõ ràng là cướp người giữa ban ngày!”
Sở Lâm nói xong cũng lấy roi tỏa hồn ra: “Sư phụ, chúng ta xới Tư Không thế gia này lên!”
Tô Cẩm: “...” Cũng không cần cao ngạo như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận