Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 479: Ông không muốn cứu con gái của mình sao? 1

Tô Cẩm cất điện thoại, chuyển sang chế độ im lặng, sau đó cô nhắc nhở: “Hai người nhớ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng nhé.”
Đợi lát nữa nếu không thể quang minh chính đại đi vào Diệp gia thì chỉ có thể lén lút đi vào.
Mà tất nhiên Tô Cẩm không cho phép xảy ra chuyện bất ngờ như chuông điện thoại đột ngột vang lên…
Lục Chi Vận làm theo lời dặn, Nguyên Cảnh đang lái xe, tiện tay đưa điện thoại cho Tô Cẩm: “Làm phiền A Cẩm giúp tôi chuyển sang chế độ im lặng một chút, tôi đang lái xe không tiện.”
Tô Cẩm đáp lại, không cảm thấy lời này có vấn đề gì.
Dù sao lúc lái xe phải chú ý an toàn.
Tô Cẩm chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi bỏ điện thoại ở bên cạnh anh.
Lục Chi Vận ngồi ở phía sau, cố tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng hiển nhiên A Cẩm không muốn nói chuyện phiếm với cô ấy.
Về chuyện này, Lục Chi Vận rất muốn tìm hiểu xem, rõ ràng trước đó bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mấy chuyện về mỹ nam này rõ ràng A Cẩm nghe cũng thấy vui, tại sao bây giờ A Cẩm lại không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ấy chút nào như vậy?
Rốt cuộc thì Nguyên Cảnh đã nói gì với A Cẩm.
Về sau rồi lại về sau, đến khi Lục Chi Vận bất ngờ nghe được chân tướng liền đau lòng đến mức nện mấy triệu ngay tại chỗ, yêu cầu Tô Cẩm nói chuyện với cô ấy, khiến cho Nguyên Cảnh suýt tức đến hộc máu.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.

Lục Chi Vận suy nghĩ một hồi lâu mà cũng không suy nghĩ ra được điều gì.
Cô ấy đành phải thận trọng hỏi: “A Cẩm, chúng ta đi thẳng tới Diệp gia à?”
Tô Cẩm không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào phía trước cách đó không xa, cô nói: “Cô nhìn chiếc xe phía trước xem có quen không?”
Lục Chi Vận sửng sốt một lát, sau đó theo lời nhắc của Tô Cẩm nhìn sang, chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu bên đường. Nhìn kỹ hơn, chiếc xe này quả thật nhìn rất quen mắt.
“Đây, đây là xe Diệp gia.” Trước kia khi đi chơi với Diệp Ảnh, cô ấy đã từng ngồi chiếc xe này.
Lục Chi Vận theo bản năng hỏi: “Tại sao A Cẩm biết chiếc xe này là của Diệp gia?”
Tô Cẩm bình tĩnh đáp: “Bởi vì trên chiếc xe kia có một tia oán khí.” Mà con đường này vừa vặn là con đường duy nhất mà muốn đi tới Diệp gia thì phải đi qua, đồng thời, cũng còn cách không xa lắm nên cô suy đoán đây có thể là xe của Diệp gia.
Lục Chi Vận gật đầu khâm phục.
Tô Cẩm nói thẳng với Nguyên Cảnh: “Lái xe đến bên cạnh chiếc xe kia.”
“Được.” Nguyên Cảnh đáp không cần suy nghĩ.
Nửa phút sau, Nguyên Cảnh dừng xe, Tô Cẩm nhìn về phía Lục Chi Vận: “Hai người chúng ta xuống xe xem thử một chút.”
Về phần Nguyên Cảnh, yên tĩnh nghe lời ngồi lại trong xe.
A Cẩm không bảo anh xuống xe thì anh không xuống.
Tô Cẩm dẫn Lục Chi Vận đi về phía chiếc xe của Diệp gia, sau đó nói nhỏ một câu với Lục Chi Vận.
Lục Chi Vận lập tức bước tới gõ cửa sổ xe, khoảng nửa phút sau, cửa sổ xe hạ xuống, Lục Chi Vận nhìn thấy người lái xe bên trong chính là cha của Diệp Ảnh.
Cô ấy cười rộ lên: “Chú Diệp? Đã muộn thế này rồi mà sao chú lại dừng xe ở đây thế?”
Cha Diệp nhìn thấy Lục Chi Vận, cố gắng nở một nụ cười: “Chú lái xe ra ngoài đi dạo hóng gió thôi, chỉ là đột nhiên thấy hơi mệt nên dừng lại ven đường nghỉ một chút…”
“Sắc mặt chú Diệp nhìn không tốt lắm, có chuyện gì à?” Lục Chi Vận giả vờ thuận miệng hỏi một câu.
Sắc mặt cha Diệp nào chỉ không tốt thôi đâu mà trên mặt đều là vẻ mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả trên thái dương cũng có không ít tóc bạc, dung mạo rõ ràng rất khác so với trước đây.
Cha Diệp lắc đầu: “Thật ra cũng không có việc gì hết, chuyện của công ty nên chú có hơi lo lắng thôi.”
Ông ta thuận miệng trả lời cho có lệ rồi đưa tay đặt trên tay lái, như thể định rời đi.
Lục Chi Vận thấy vậy có chút nóng nảy, cô ấy nhịn không được lên tiếng hỏi: “Chú Diệp chờ một chút.”
Cha Diệp ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Còn có việc gì à?”
Lục Chi Vận nghiêm túc nhìn cha Diệp: “Mấy ngày trước Diệp Ảnh có gửi tin nhắn cho cháu.”
Cha Diệp nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, ông ta lớn tiếng hỏi Lục Chi Vận: “Con bé nói gì với cháu hả?” Ông ta đột nhiên trợn trừng mắt khiến cho Lục Chi Vận giật nảy mình.
Tô Cẩm đứng sau lưng Lục Chi Vận, lập tức đưa tay đặt lên vai cô ấy.
Cảm xúc sợ hãi của Lục Chi Vận lập tức được xoa dịu.
Cô ấy bình tĩnh nói: “Diệp Ảnh nói cậu ấy sắp kết hôn nên mời cháu đến dự đám cưới của cậu ấy.”
Sắc mặt cha Diệp thay đổi liên tục, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Thấy thế, Lục Chi Vận nói tiếp: “Sáng hôm nay cháu còn cố ý đi sang nhà chú để tặng quà cho Diệp Ảnh, đáng tiếc cháu không gặp được chú và dì Diệp, ngược lại có gặp được Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cậu ấy…”
Nói đến đây, chỉ thấy sắc mặt cha Diệp trong nháy mắt trở nên trắng bệch, gần như không còn chút máu nào.
“Sao thế? Chú Diệp, Diệp Ảnh không kể với chú là cháu có tới tặng quà sao?” Lục Chi Vận thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt cha Diệp.
Cha Diệp vội vàng nói: “Chú, chú còn có việc, chú đi trước đây.”
Dứt lời, cha Diệp vội vàng khởi động xe, nhưng mà không biết có phải do căng thẳng quá không mà mãi không thể khởi động xe được.
Lúc này, Tô Cẩm vỗ nhẹ vào vai Lục Chi Vận, ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
Lục Chi Vận vội vàng nói: “Chú Diệp, cháu biết là Diệp Ảnh xảy ra chuyện! Chú đừng sợ, là cháu tới giúp chú mà!”
Cha Diệp liếc mắt nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Cháu không biết, cháu không biết gì hết…Loại chuyện này cháu không giúp được đâu, cháu mau đi đi, đừng đến thêm phiền nữa.”
“Cháu không cứu được Diệp Ảnh nhưng cháu có dẫn Tô quán chủ đến đây! Cô ấy đạo pháp cao thâm, bắt quỷ trừ tà không thành vấn đề!” Lục Chi Vận sợ cha Diệp bỏ chạy nên vội vàng nói.
Cha Diệp khẽ sửng sốt, Tô Cẩm từ sau lưng Lục Chi Vận bước tới: “Xin chào Diệp tiên sinh, tôi là Tô Cẩm, quán chủ Huyền Thanh quán, am hiểu chuyện bắt quỷ, đoán mệnh, xem tướng.”
Cha Diệp nhìn cô gái trẻ trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nhìn còn trẻ hơn cả Lục Chi Vận, thế mà còn có thể bắt quỷ được à?
Ông ta khoát tay: “Lục tiểu thư, chú thật sự còn có việc, cháu cũng đừng níu lấy chú nữa. Mấy lời cháu nói chú không hiểu gì cả.”
Vẻ mặt Lục Chi Vận bối rối.
“Chú Diệp, chú không thể trông mặt mà bắt hình dong được! Tô quán chủ thực sự rất lợi hại! Lá bùa của cô ấy còn giúp cháu ngăn lại hai lần công kích nữa!” Cô ấy giải thích.
Nhưng hiển nhiên cha Diệp không muốn nghe tiếp.
Tô Cẩm lạnh lùng nói: “Diệp tiên sinh, ông không muốn cứu con gái của mình sao? Chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn con gái của mình bị huỷ trong tay vong hồn kia sao?”
“Trước đó đã định thời gian lễ cưới là ba ngày sau, mà bây giờ Diệp tiên sinh ra ngoài buổi tối thế này là bởi vì vị gọi là chồng sắp cưới kia đột nhiên thay đổi ý kiến đúng không? Anh ta muốn dời lễ cưới sang tối hôm nay.”
Tô Cẩm thản nhiên nói.
Mỗi lời cô nói ra đều khiến cho sắc mặt cha Diệp càng thêm chấn kinh.
Nói xong, cha Diệp khó mà tin được nhìn Tô Cẩm: “Cô, cô thật sự là cao nhân sao?”
Chuyện của Diệp gia căn bản không có khả năng có người khác biết, cho dù Lục Chi Vận có biết chuyện kết hôn thì cũng sẽ không thể biết được lễ cưới được tổ chức sớm vào đêm nay.
Bởi vì, ngay cả ông ta, cũng chỉ mới biết được chuyện này mười mấy phút trước.
Thứ kia, đột nhiên thay đổi ý định.
Bảo ông ta đi ra ngoài mua một cặp nến đỏ. Tâm tình ông ta phức tạp, đau lòng không thôi, vậy nên mới dừng xe ở ven đường, sau đó mới gặp được Lục Chi Vận cùng với vị Tô quán chủ này nữa.
Đôi mắt cha Diệp chợt sáng lên.
Lục Chi Vận lo lắng nói: “Tô quán chủ thật sự là cao nhân mà, chú Diệp, chú hoàn toàn có thể yên tâm.”
Giờ này khắc này, cha Diệp nhìn Tô Cẩm giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ánh mắt tràn đầy chờ mong và khát vọng.
“Tô quán chủ, nhất định cô phải nghĩ cách cứu con gái của tôi!”
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ cứu con gái của ông.” Đôi mắt xinh đẹp và sắc bén nhìn cha Diệp, ánh mắt dừng lại trên mặt ông ta một lúc.
Lục Chi Vận không khỏi thúc giục: “Chú Diệp, đừng lãng phí thời gian nữa, chú mau kể về tình huống của Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cậu ấy đi.”
Cha Diệp thở một hơi dài, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật thì chú cũng không biết Diệp Ảnh quen biết với vong hồn kia như thế nào, chờ đến khi chú phát hiện có gì đó không ổn thì Diệp Ảnh đã bị thứ kia mê hoặc, một lòng một ít yêu anh ta, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc tỉnh táo lại, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tỉnh táo được một lúc rồi thần trí con bé lại trở nên mơ hồ.
Bộ dáng kia giống như bị mê hoặc, hoàn toàn biến thành dáng vẻ mà ngay cả chú cũng không nhận ra.”
Lúc cha Diệp nói những chuyện này, trông ông ta rất khổ sở.
“Bị thứ kia mê hoặc nên Diệp Ảnh còn muốn kết hôn với anh ta, chú nhất quyết không đồng ý, nhưng chú chỉ là một người bình thường, sao có thể là đối thủ của thứ kia được? Mà anh ta lại còn uy hiếp chú, nếu không làm theo lời anh ta thì anh ta sẽ giết chết con gái chú, làm cho con gái chú cũng biến thành vong hồn giống như anh ta…”
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể lựa chọn đồng ý.
“Trong thời gian này, không phải là chú không nghĩ tới chuyện tìm người đến cứu, thậm chí chú còn muốn tìm một đạo sĩ tới hỗ trợ, nhưng mà…Thứ kia giống như biết suy nghĩ của chú, sớm phá hỏng còn đường của chú. Mỗi khi chú đi ra ngoài, vợ chú sẽ bị ép ở lại trong nhà làm con tin. Nếu vợ chú đi ra ngoài, chú sẽ phải ở nhà…”
Nói cách khác, cho dù ông ta có thể tìm được một đại sư lợi hại thì trừ phi đại sư kia đủ lợi hại, nếu không thì rất có thể thứ kia sẽ giết chết cả vợ và con gái của ông ta.
Hơn nữa ông ta không biết đại sư nào đáng tin cậy, càng là không thể cam đoan rằng đại sư mà ông ta tìm tới có thể đối phó được thứ kia hay không.
Như vậy coi như khó càng thêm khó.
Nói đến đây, cha Diệp lại có chút sợ hãi lẫn hoảng hốt.
“Đại, đại sư, ngài có nắm chắc rằng một chiêu giải quyết thứ kia không? Liệu vợ và con gái tôi có bị ảnh hưởng gì không?”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã nói, tôi sẽ cứu con gái của ông. Còn nữa, đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi tôi là Tô quán chủ.”
“Được! Tô quán chủ, ngài thật sự nắm chắc sao?” Việc có quan hệ đến tính mạng của vợ và con gái, ông ta không thể không hỏi thêm mấy câu.
Ánh mắt Tô Cẩm nhìn cha Diệp thật sâu: “Diệp tiên sinh, ngoại trừ câu này ra thì ông còn gì muốn nói nữa không? Ví dụ như ông có biết vong hồn kia không? Lại hoặc là, ông thật sự không biết vì sao anh ta lại quấn lấy con gái ông sao?”
Cha Diệp cúi đầu, chậm rãi nói: “Tôi không biết, có lẽ là bởi vì con gái tôi xui xẻo.”
Không biết có phải là ảo giác không mà trong nháy mắt khi gió lạnh thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc, Lục Chi Vận mơ hồ nghe thấy một tiếng cười khẽ của Tô Cẩm.
Đợi khi cô ấy quay lại nhìn Tô Cẩm, chỉ thấy sắc mặt Tô Cẩm vẫn bình thản, giống như một tiếng cười khẽ kia chỉ là ảo giác của cô ấy.
Lục Chi Vận kinh ngạc trong chớp mắt, nghĩ có lẽ do mình quá căng thẳng nên mới nghe nhầm, không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa, dù sao vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Giọng nói Tô Cẩm nhẹ nhàng, nghe không ra được cảm xúc nào đặc biệt: “Không phải thứ kia bảo ông đi mua nến đỏ sao? Đi thôi, chúng tôi ở chỗ này đợi ông, sau đó cùng đi về Diệp gia.”
Cha Diệp có chút bối rối, còn muốn hỏi lại vài câu nhưng lại thấy trên mặt Tô Cẩm có mấy phần mất kiên nhẫn.
Ông ta không dám nói thêm gì nữa, vội vàng lái xe đi tới cửa hàng gần nhất để mua nến đỏ.
Cha Diệp đi rồi, Lục Chi Vận quay đầu nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm không nói gì, đi thẳng trở lại xe, cô vừa lên xe liền bắt gặp ánh mắt thăm dò của Nguyên Cảnh.
Tô Cẩm thở dài: “Chuyện này không dễ giải quyết cho lắm.”
“Đối phương lợi hại lắm à?” Nguyên Cảnh khó hiểu hỏi lại, có thể khiến cho A Cẩm phải nói ra lời như vậy thật sự khiến anh phải vô cùng kinh ngạc.
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải đối phương lợi hại mà là mối làm ăn lần này chỉ sợ không xong, đoán chừng không thể kiếm được tiền.”
Cô vừa nói vừa thở dài: “Ôi.”
Rốt cuộc vẫn là cô tính sai, xem ra thể chất của Lục Chi Vận cùng với thuộc tính mèo chiêu tài của Sở Lâm vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nguyên Cảnh nghe nói như vậy, trong lòng đã có một suy đoán mơ hồ.
Xem ra chuyện của Diệp gia còn có nội tình khác.
Nếu không thì A Cẩm sẽ không nói như vậy, từ trước tới nay cô ấy đều rất nhiệt tình với việc vặt lông khách hàng, không hề đối xử lạnh lùng như với cha Diệp hồi nãy.
Lục Chi Vận đứng ở bên ngoài một lúc mới lên xe, đến lúc lên xe cô ấy mới phát hiện ra bầu không khí trong xe dường như có chút gì đó quái dị.
Trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ Nguyên Cảnh thừa dịp không có cô ấy ở đây mà nói gì đó với A Cẩm à?
Lục Chi Vận khẽ cắn môi, cẩn thận ngồi ở băng ghế sau, im lặng chờ cha Diệp mua nến đỏ về.
Khoảng gần mười phút sau, cha Diệp lái xe quay về. Ông ta xuống xe liền vội vã đi tới gõ cửa sổ xe.
Tô Cẩm hạ cửa sổ xe xuống, giọng nói không có chút độ ấm nào: “Đợi lát nữa ba người chúng tôi sẽ cùng đi vào với ông, cứ nói là gặp nhau trên đường nên đến chúc mừng.”
Cha Diệp gật đầu: “Được, đều nghe theo Tô quán chủ.”
Sau đó, cha Diệp lái xe đi trước, Nguyên Cảnh cũng lái xe đi theo phía sau.
Mấy phút sau, cha Diệp dừng xe ở bên ngoài, ông ta cầm nến đỏ, run run rẩy rẩy đi tới chỗ Tô Cẩm giống như không dám tiến vào.
Tô Cẩm thờ ơ nhìn căn biệt thự Diệp gia, quả nhiên cả toà biệt thự tràn ngập oán khí.
Lục Chi Vận vừa xuống xe đã cảm thấy âm phong thổi tới, bầu không khí thật sự không ổn, cô ấy theo bản năng tiến lại gần Tô Cẩm như thể chỉ có như vậy mới có thể yên tâm hơn một chút.
Tô Cẩm ra hiệu cho cha Diệp đi ở phía trước.
Cha Diệp nhăn mặt nói: “Tô quán chủ, đợi lát nữa cô nhớ xem trước đã, nếu lỡ như đánh không lại thì nhất định không được động thủ, chớ có chọc giận anh ta.”
“Ừm.” Tô Cẩm lạnh nhạt đáp lại.
Cha Diệp thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không yên lòng nhìn Lục Chi Vận, cẩn thận dặn dò vài câu.
Một lúc sau, cha Diệp đi ở phía trước, trong tay cầm hai cây nến đỏ.
Ngay khi bước vào trong biệt thự Diệp gia, Tô Cẩm liền cảm giác được xung quanh yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức không có khí tức của những vật còn sống nào hết.
Cha Diệp vừa đẩy cửa ra, không khí lạnh lẽo bên trong biệt thự nhanh chóng tràn ra.
Lục Chi Vận run rẩy không ngừng, ban ngày khi cô ấy đến đây không cảm thấy gì nhiều, lúc này chỉ cảm thấy nhiệt độ ở đây thấp đến lạ thường.
Cô ấy rụt người lại, theo sát bước chân Tô Cẩm, không dám đi chậm dù chỉ nửa bước.
Còn Nguyên Cảnh thì bình tĩnh đi theo phía sau, anh mang khẩu trang giống như không muốn để cha Diệp nhận ra mình.
Mà bên trong biệt thự.
Bốn người vừa bước vào liền nghe thấy một giọng đàn ông ôn hoà vang lên: “Có khách tới à?”
Nghe thấy tiếng nói, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người chồng sắp cưới kia đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là Diệp Ảnh ngoan ngoãn đang tựa vào vai anh ta, dáng vẻ ngọt ngào.
Tô Cẩm không nhanh không chậm liếc mắt nhìn Diệp Ảnh, vẻ lạnh lùng trong mắt cô càng sâu hơn mấy phần.
Thấy Tô Cẩm không lên tiếng, Lục Chi Vận đánh bạo lên tiếng chào anh ta: “Chào anh, chúng ta đã gặp nhau rồi. Sáng nay tôi có đến đây để gửi quà chúc mừng.”
Lục Chi Vận cười ngượng ngùng.
Lá bùa trên người cô ấy nóng rực như thế, cô ấy mà không rời đi thì chẳng lẽ ở lại chỗ này chờ chết sao?
Ánh mắt tràn đầy ý cười của Từ Dương nhìn vào hai người bên cạnh Lục Chi Vận, một nam một nữ, nhìn dường như cũng không hề có chút uy hiếp nào.
“Hai vị này cũng là bạn của Tiểu Ảnh à?” Từ Dương tò mò hỏi.
Diệp Ảnh kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trong mắt hiện lên một tia bối rối: “Em, hình như em không nhớ rõ…”
Tô Cẩm bình thản bước tới ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên: “Diệp tiểu thư không cần cố nhớ làm gì, chúng ta thực sự không quen biết. Là Tiểu Vận nói bạn của cô ấy sắp kết hôn nên tôi đến góp vui thôi.”
Lời này nghe có vẻ rất hợp lý.
Đến mức Từ Dương cũng phải sững người một lúc: “…” Đã không quen biết thì cô tới đây làm cái gì?
Trong mắt Từ Dương có thêm mấy phần cảnh giác, nhưng anh ta nhìn lên nhìn xuống một hồi cũng không thấy trên người cô có chút khí tức nào của người trong Huyền Môn.
Lâp tức anh ta nhìn về phía cha Diệp.
“Chú Diệp, những thứ bảo chú mua về chú đã mua chưa?”
Cha Diệp vội vàng đặt nến đỏ trên bàn trà nhưng cũng không dám tiếp xúc với Từ Dương, giống như đang sợ hãi.
Từ Dương bất mãn nhìn cha Diệp.
Cha Diệp do dự, không dám tiến lên.
Lúc này Tô Cẩm đứng đậy, cầm hai cây nến đỏ trên bàn trà nhìn một chút rồi khoé miệng khẽ cong lên, đưa một trong hai cây nến đỏ đó đưa cho Từ Dương. Trong lòng Từ Dương vẫn còn cảnh giác, cũng không trực tiếp đưa tay ra nhận, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút cứng đờ.
Tô Cẩm quay đầu, vẻ mặt vô hại đưa cây nến đỏ cho Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh đối mặt với tầm mắt của cô, ma xui quỷ khiến đón lấy cây nến kia.
Thấy Diệp Ảnh không sao cả, Từ Dương mới đưa tay tiếp nhận cây nến đỏ khác ở trong tay Tô Cẩm.
Vẻ ngoài Tô Cẩm ngoan ngoãn, không hề có chút tính công kích nào, cô cười mà như không cười nói: “Nến đỏ này đẹp đấy, anh định thắp nó trong đêm tân hôn à?”
Nói xong, cô lại yên lặng đến ngồi lại trên ghế sô pha.
Nhân tiện còn liếc mắt ra hiệu với Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận, hai người lập tức bước tới lần lượt ngồi hai bên Tô Cẩm.
Thần sắc ba người tự nhiên nhìn Từ Dương.
Trong một khoảnh khắc, Từ Dương tưởng rằng mình đã tiến vào địa bàn của người khác.
Anh ta nhíu mày, không chút kiêng kỵ tản oán khí trên người ra, sau đó chậm rãi nói: “Khi giờ lành đến thì sẽ thắp hai cây nến đỏ này lên.”
Diệp gia không chuẩn bị thứ gì cho đám cưới, cũng không thể đơn giản đến mức ngay cả nến đỏ cũng không thắp lên?
Nếu như đã có mấy vị khách không mời mà tới, mà thời gian tới lại trùng hợp như vậy, vậy thì tạm thời sung làm người xem trong đám cưới của anh ta và Tiểu Ảnh cũng được.
Ngay khi những oán khí kia sắp tiếp xúc với mấy người Tô Cẩm, đầu ngón tay của Tô Cẩm khẽ giật giật, chỉ thấy những oán khí kia biến mất ngay lập tức.
Không đợi Từ Dương kinh ngạc thì Diệp Ảnh đang đứng sát bên anh ta đột nhiên hét lên một tiếng, đẩy Từ Dương ra, cô ta gần như là thất tha thất thểu chạy về phía cha Diệp.
“Cha, cứu con!”
Trong mắt Diệp Ảnh tràn đầy vẻ hoảng sợ, khác hoàn toàn với vẻ lâm vào yêu đương lúc nãy.
Giờ khắc này, rõ ràng cô ta đã tỉnh táo lại.
Sắc mặt Từ Dương biến đổi, vội vàng đuổi theo Diệp Ảnh: “Tiểu Ảnh, em qua đây, đừng sợ…”
Anh ta vừa nói vừa phát oán khí trên người mình ra, ý đồ dùng cái này để mê hoặc Diệp Ảnh. Nhưng rõ ràng trò mèo lúc trước của anh ta đã không còn tác dụng nữa.
Diệp Ảnh quay người định bỏ chạy nhưng cha Diệp đã kéo Diệp Ảnh chạy tới sau lưng Tô Cẩm rồi hét lên: “Tô quán chủ cứu với!”
Cô ta bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ cứu tôi với, Từ Dương cứ một mực quấn lấy tôi, mê hoặc tôi, còn ép buộc tôi phải cưới anh ta nữa!”
Nước mắt Diệp Ảnh rơi lã chã.
Lục Chi Vận nắm lấy tay cô ta: “Đừng sợ, Tô quán chủ lợi hại lắm, chỉ là một con ác quỷ thôi, Tô quán chủ căn bản không để vào mắt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận