Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 948: Kẻ xông trận, giết! 1

Kẻ xông trận, giết! 1
Nguyên Cảnh vừa dứt lời, Tô Cẩm liền ném một lá bùa vào người anh.
Trong phút chốc, những người khác đều sửng sốt một lúc. Bọn họ nhìn thấy rõ ràng tử vân và tử khí quái dị trên người Nguyên Cảnh.
Ngay cả Nguyên Cảnh cũng nhìn thấy, tử vân và tử khí quấn lại với nhau.
Nguyên Cảnh kinh ngạc trong chớp mắt: “A Cẩm, không phải tử vân bị cướp rồi sao?”
Tô Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như đang nghĩ cách để giải thích về tử vân của anh như thế nào: “Thật ra, về mặt ý nghĩa, tử vân của anh bị cướp đi nhưng cũng không hoàn toàn bị cướp đi.”
“Mệnh của anh bị cưỡng ép thay đổi, tử vân bị liên lụy dẫn đến một loạt phản ứng. Tử vân trên người anh bị hạn chế, không thể tẩm bổ cho anh được, mà anh cũng không có cách nào khiến cho tử vân lại thuộc về anh. Đồng thời, Thiên Uyên cũng không thể vượt qua anh để sử dụng tử vân của anh được.
Giống như cả hai bên đều trói buộc tử vân này, chỉ khi nào anh hoàn toàn chết đi thì xiềng xích bên phía anh mới bị phá vỡ, Thiên Uyên mới có thể thực sự cướp được tử vân này.
Bây giờ việc tôi cần phải làm chính là phá bỏ xiềng xích bên phía Thiên Uyên, đoạt lại quyền sở hữu tử vân cho anh!”
Lời giải thích này của Tô Cẩm không chỉ nói cho Nguyên Cảnh nghe mà còn nói rõ tình huống cho bốn người khác.
Sau đó, Tô Cẩm lùi lại một bước, đưa tay kết ấn để thúc giục trận pháp.
Cô nhẹ nhàng nhắc nhở Nguyên Cảnh: “Trong quá trình cướp đoạt tử vân, anh cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Nhất định anh phải cố gắng chịu đau! Hãy vững tin!”
“Được.” Nguyên Cảnh kiên định trả lời.
Trong nháy mắt khi trận pháp mở ra, lấy Nguyên Cảnh làm trung tâm, các đường vân phù trận màu vàng óng bắt đầu xuất hiện, trong lúc nhất thời, ánh vàng rực rỡ.
Chung quanh bắt đầu nổi lên cuồng phong, sắc trời cũng dần dần tối sầm. Cảnh sắc thay đổi không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Chỉ có ánh sáng vàng ở nơi đây càng lúc càng sáng tỏ.
Bốn người đang trấn giữ trận pháp đột nhiên cảm thấy một chấn động cực lớn, trận pháp bùa Thiên Lôi mà Tô Cẩm bố trí xung quanh đột nhiên vang lên tiếng răng rắc, sau đó tiếng sét đánh xuống liên tiếp vang lên.
Một chớp mắt sau đó, trận pháp bùa Thiên Lôi vỡ vụn.
Những lá bùa Thiên Lôi kia giống như bị một thanh kiếm sắc bén chém qua, mỗi lá bùa đều bị chém thành hai nửa rồi bay phấp phới rơi xuống đất.
Nhưng lại giống như đánh mạnh vào trái tim của mọi người.
Sở Lâm cảm nhận được nguy hiểm liền chủ động rút Roi Tỏa Hồn ra, trên Roi Tỏa Hồn lóe lên một tia sáng yếu ớt như thể hiện quyết tâm của mình cho Sở Lâm, tay còn lại của anh ta cầm hai lá bùa, dáng vẻ như sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Phương Tri Hạc cũng lấy Thất Tinh Kiếm ra, nhìn Tiết đạo trưởng cách đó không xa, nhắc nhở: “Tiết đạo trưởng, cẩn thận!”
Tiết đạo trưởng lại nhìn sư huynh nhà mình, chẳng mấy chốc, sư huynh cũng lấy ra pháp khí chuông đồng của mình.
Duy chỉ có ông ta, hai tay trống trơn nắm chặt lá bùa!
Tuy rằng ông ta cũng có pháp khí, nhưng pháp khí của ông ta cũng chỉ bình thường, không có sức mạnh đặc biệt, cũng không ổn định như lá bùa trong tay.
Mà trong trường hợp này, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết pháp khí của ông ta không được việc…
Bốn người nỗ lực đứng ở xa, nhưng cũng nhịn không được thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại tình hình trong trận pháp.
Lúc này, tình huống trong trận cũng không được tốt.
Sức mạnh của Tô Cẩm đang tranh đấu với một sức mạnh khác, ai cũng không cam lòng yếu thế.
Trên vầng trán trắng nõn dần dần xuất hiện những giọt mồ hôi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tràn đầy niềm tin kiên định!
Một tay khác của cô bắt đầu tích tụ linh lực, chuẩn bị ra đòn mạnh lần nữa. Đồng thời, một phần linh lực của cô được chia thành những sợi tơ lớn nhỏ không đều, những sợi tơ này tràn vào các đường vân phía trên trận pháp.
Linh lực nồng đậm, mãnh liệt mà hung tợn, nhưng lại xen lẫn một chút dịu dàng của gió và mưa xuân.
Thế cục trong trận dần dần chuyển biến, Tô Cẩm bắt đầu dần chiếm thế thượng phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận