Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 193: Hành vi cực đoan chống lại bùa Nói Thật 1
“Nói những điều cô biết đi, tôi sẽ đưa cô đến Địa phủ, vào Địa phủ rồi, cho dù người phía sau là ai, cũng không thể trả thù cô, chẳng lẽ người đó còn có thể đuổi tới địa ngục sao?”
Giữa hai lựa chọn địa ngục và hồn phi phách tán, Trương Nguyệt cân nhắc một chút, nói: “Được, tôi cho cô biết!”
Vào lúc Trương Nguyệt không nhìn thấy tình hình, Tô Cẩm lặng lẽ dùng một lá bùa Nói Thật.
Trương Nguyệt khẽ nói: “Mẹ tôi tiết lộ tin tức cho tôi, quả thực có liên quan đến tòa nhà bỏ hoang này, bà ấy nói với tôi, người kia cũng ở trong nhà hoang, giao tượng thần cho bà ấy, cho nên tôi muốn đến đó thử vận may, lại không nghĩ rằng, vừa tới chỗ ấy, đã gặp lão đạo sĩ này.
Chuyện tiếp theo, cô cũng biết rồi, về phần những chuyện khác, mẹ tôi không nói cho tôi…”
Chỉ là, đã nhắc nhở cô ta, không thể tiết lộ việc này cho bất luận kẻ nào.
Nếu không sẽ bị ‘Thần’ trừng phạt.
Nghĩ đến biểu cảm của mẹ lúc nói những lời này, toàn thân Trương Nguyệt run rẩy: “Nhanh, cô nhanh đưa tôi đến Địa phủ đi!” Cô ta nghĩ mà sợ cầu xin Tô Cẩm.
Tô Cẩm thu hồi lại bùa Nói Thật, đưa Trương Nguyệt đến Địa phủ.
Trong chớp mắt Trương Nguyệt rời đi, Tô Cẩm cảm giác được rõ ràng đột nhiên xuất hiện một lực đánh vào, mạnh mẽ đâm về vị trí của Trương Nguyệt trước đó.
Tô Cẩm vung bùa ra thật nhanh, dù là như thế, chỗ kia, vẫn bị đánh thủng một lỗ lớn.
Tô Cẩm nhìn cái hố sâu một mét thở dài.
Ai, ngày mai Tô tiên sinh lại hoài nghi nhân sinh rồi.
Cô buồn bực day trán.
Trương Nguyệt đi vào nhà hoang, lại gặp phải La đạo trưởng, La đạo trưởng này rất có thể đã ở nơi đó từ trước để chờ Trương Nguyệt, rõ ràng chính là giết Quỷ bịt miệng.
Không muốn để cho cô tra được một chút manh mối.
May mà cô chạy nhanh.
Cũng không biết La đạo trưởng này và người phía sau liên quan sâu bao nhiêu, hoặc là bởi vì chuyện của La Thịnh mà bị người phía sau lợi dụng, hoặc là, bản thân La đạo trưởng có liên quan đến tà vật?
Tô Cẩm không biết.
Cô nhíu mày nhìn La đạo trưởng đang hôn mê một cái, trực tiếp dán bùa nói thật lên trên người ông ta, sau đó đạp một cái, đánh thức La đạo trưởng.
La đạo trưởng kinh ngạc đứng dậy, liếc mắt đã nhìn thấy Huyền Thanh quán.
Ông ta nhìn chằm chằm Huyền Thanh quán vài giây, bắt đầu nhếch miệng nở nụ cười: “Ha ha ha, hoá ra đây chính là Huyền Thanh quán? Tôi đã nói mà Tô Cẩm cô là một người tự do ngang tàng, tất cả nơi này chỉ lớn có bằng vậy, còn không biết xấu hổ nói mình là quán chủ?”
La đạo trưởng trào phúng.
Tô Cẩm không để ý đến những lời này của ông ta, trực tiếp hỏi: “Tại sao ông lại xuất hiện ở tòa nhà hoang này.”
La đạo trưởng xì một tiếng khinh miệt: “Tôi đã nói là tôi chém yêu trừ… A, tôi xuất hiện ở đó là để giết Quỷ bịt miệng.”
La đạo trưởng nói xong lời này, tự mình sửng sốt một lát.
“Cô cô cô cô… Cô đã làm gì với tôi?”
Tô Cẩm mỉm cười, lại hỏi: “Tại sao phải giết Trương Nguyệt diệt khẩu.”
La đạo trưởng vô ý thức che miệng của mình, nhưng dù vậy, cũng không thể ngăn cản uy lực của bùa nói thật: “Bởi vì cô ta phải chết, cô ta biết điểm giao dịch toà nhà hoang này!”
La đạo trưởng: “...”
Tô Cẩm rất hài lòng tiếp tục hỏi: “Vậy còn ông? Người kia giao dịch với mẹ Trương thì có liên quan gì đến ông?”
La đạo trưởng đỏ mắt, ý đồ chống cự lại sức mạnh của bùa nói thật, ông ta thậm chí còn đưa tay nhét vào trong miệng của mình, dùng cách này để chống lại.
Tô Cẩm chỉ có thể nghe thấy tiếng La đạo trưởng ô ô.
Thấy ông ta như thế, Tô Cẩm cảm thấy sáng tỏ.
Nếu như ông ta đã dùng phương thức này để chống cự, có lẽ ông ta quả thực biết nhiều hơn so với Trương Nguyệt.
Tô Cẩm thu hồi lại bùa Nói Thật.
Bùa Nói Thật sử dụng với người bình thường, hiệu quả hết sức rõ ràng, nhưng đổi thành quỷ, hoặc là những người tu đạo.
Bọn họ hiểu ý biết được sức mạnh của bùa Nói Thật, sẽ nghĩ cách chống lại.
Giống như hiện tại, dù là áp dụng hành vi cực đoan, La đạo trưởng cũng sẽ không nói ra đáp án mà Tô Cẩm muốn biết.
Đương nhiên, cô có thể trói hai tay của La đạo trưởng lại, nhưng nếu La đạo trưởng áp dụng hành vi càng cực đoan hơn… Chỉ sợ kết quả không phải là thứ mà cô muốn nhìn thấy.
Chờ ngày mai Phương Tri Hạc dẫn người đến, lại để cho bọn họ thẩm vấn đi.
Dù sao, còn có một cách khác có thể cạy được miệng La đạo trưởng.
Huyền Môn còn có một loại thuật pháp, có thể xem trộm ký ức của người khác, nhưng sau khi dùng loại thuật pháp này, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với người trong cuộc, hồn phách cũng sẽ phải chịu sự tổn hại, cho nên loại thuật pháp này, dù chưa bị liệt là cấm thuật, nhưng cũng là thứ mà người trong Huyền Môn không thể tùy tiện sử dụng.
La đạo trưởng này là đệ tử của Tam Thanh quán, cho dù cô muốn điều tra tình hình của người phía sau, cô cũng sẽ không tùy tiện sử dụng loại thuật pháp này.
Đợi ngày mai Phương Tri Hạc đến đây, lại để Phương Tri Hạc thương lượng với người của Tam Thanh quán một chút.
Chỉ cần người bên Tam Thanh quán đồng ý, thuật pháp này có thể lập tức sử dụng.
Nghĩ như vậy, lúc Tô Cẩm ra ngoài trở về, đã bố trí một trận pháp xung quanh La đạo trưởng, dù sao nhét người ra bên ngoài không an toàn, ngộ nhỡ có người tới cứu ông ta thì sao?
Bố trí một trận pháp, cũng sẽ không có ai có thể cứu được La đạo trưởng.
Tô Cẩm yên tâm trở về phòng ngủ.
Ai, đã đến giờ này rồi, còn không đi ngủ nữa thì trời sắp sáng rồi.
Cô thật là khổ, vì kiếm tiền, và nỗ lực phát triển Huyền Thanh quán, cô sắp phải thức suốt đêm rồi!
Tô Cẩm rửa mặt xong, luôn cảm thấy có chuyện bị cô quên mất.
Cô nghĩ một chút, không nhớ ra được, trực tiếp ngả đầu ngủ.
*
Ngày hôm sau.
Sở Lâm bởi vì có chút mệt nhọc nên đã dậy muộn hơn so với bình thường một chút.
Đợi anh ta thức dậy, vẫn giống như trước đi quét dọn sân vườn, anh ta nhìn thấy hai người Tô Chính Quang còn có Diêu Nguyệt đang đứng ở trong sân.
Anh ta kinh ngạc đi qua, hỏi một câu: “Sao vậy?”
Tô Chính Quang đờ đẫn quay đầu lại, chỉ vào cái hố lớn kia: “Cậu xem…”
Sở Lâm khẽ giật mình, phải nói là khá lắm!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta nhìn chằm chằm vào cái hố lớn vài giây.
Sau đó chỉ thấy Tô Chính Quang vội vã chạy đến chỗ Tổ Sư Gia: “Tổ Sư Gia phù hộ, Tổ Sư Gia phù hộ a…”
Sở Lâm gãi đầu một cái, có chút mờ mịt.
Tô tiên sinh không phải không quá tin vào Tổ Sư Gia sao?
Làm sao hiện tại giống như biến thành người khác vậy: “Dì Diêu, Tô tiên sinh như này là bị kích thích rồi hả?”
Chẳng lẽ chuyện của Tô Giang Nguyên khiến cho Tô tiên sinh chuyển biến lớn như vậy?
Diêu Nguyệt có chút một lời khó nói hết: “Đầu óc ông ấy không dùng được chứ sao.”
Sở Lâm: “...” Đáp án này, vậy mà anh ta không có cách nào phản bác… lại còn rất có lý.
Hai người cảm khái một phen, ánh mắt Sở Lâm lại rơi trên người lão đạo sĩ.
Ách, không nghĩ đến lão đạo sĩ có ý đồ xấu xa này, lại rơi vào trong tay sư phụ anh ta.
Cũng không biết lần này, lão đạo sĩ lại làm ra chuyện phát rồ gì!
Nghĩ như vậy, Sở Lâm chụp một tấm hình, sau đó gửi cho Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc trả lời vô cùng nhanh: “Đợi tôi, bây giờ tôi đến Tô gia.” Chuyện lần này, can hệ trọng đại, Phương Tri Hạc vì để phòng ngộ nhỡ, cố ý gọi thêm mấy người, ngay cả sư phụ anh ta, cũng gọi tới.
Dù sao, sư phụ nhà mình là quán chủ của Bạch Vân quán, nếu La đạo trưởng thật sự cần xử trí, có sư phụ ở đây, cũng tương đối dễ dàng.
Trong giây lát, ông ấy lại tiến đến trước mặt Sở Lâm.
“Sở Lâm, cậu nói xem trong sân vô duyên vô cớ lại có thêm một cái hố lớn, có phải là ông trời đang cảnh báo không?”
Đáy mắt Sở Lâm tràn đầy kinh ngạc: “Cảnh báo cái gì?”
Tô Chính Quang nói: “Có thể là có chỗ nào tôi làm không đúng lắm? Có phải trước đó tôi đối với Tổ Sư Gia không quá thành tâm, cho nên bây giờ, tạo một cái hố lớn trong sân để cảnh cáo tôi hay không?”
Một mình Tô Chính Quang nghĩ ra một đống giả thuyết, cuối cùng lại vội vã chạy đến trước mặt Tổ Sư Gia quỳ bái.
Dáng vẻ kia… giống như bị Tổ Sư Gia khuất phục.
Sở Lâm đột nhiên mười phần đồng ý với Diêu Nguyệt, ừm, đầu óc của Tô tiên sinh quả thực không dùng được…
Lúc Tô Cẩm xuất hiện ở trong sân, đã là nửa tiếng sau.
Sở Lâm rất nhanh đã chạy tới báo cáo tình hình trước mắt của Tô tiên sinh một chút.
Mí mắt Tô Cẩm giựt một cái.
Cô đã nói hôm qua lúc đi ngủ đã quên mất một chuyện gì đó rồi.
Hoá ra là quên mất chuyện trong sân xuất hiện một cái hố, cô thở dài, đi đến bên cạnh Tô Chính Quang: “Cái hố này là do con làm ra.”
Tô Chính Quang lo lắng cả buổi sáng sững sờ đứng nguyên tại chỗ: “? Cho nên không phải Tổ Sư Gia hù dọa cha à?”
Tô Cẩm có chút cạn lời: “... Tổ Sư Gia hù dọa cha làm cái gì? Cha đáng để cho Tổ Sư Gia tốn tâm tư sao?”
Tô Chính Quang á khẩu không trả lời được, ông ấy sờ lên trái tim nhỏ.
Hu hu, đau lòng.
Lúc Diêu Nguyệt đi qua Tô Chính Quang, ánh mắt khinh thường phát ra một tiếng hừ lạnh.
Tô Chính Quang chỉ cảm thấy tâm càng đau đớn hơn.
Tô Cẩm đi lòng vòng hai vòng trước mặt Tổ Sư Gia, chưa tới hai phút, đã chờ được đám người Phương Tri Hạc đến.
Đi cùng với Phương Tri Hạc còn có một đạo sĩ lớn tuổi, nhìn ngược lại là chính trực hơn nhiều so với La đạo trưởng.
Phương Tri Hạc tiến lên một bước, giới thiệu đơn giản một chút: “Tô quán chủ, đây là sư phụ tôi Bạch quán chủ.”
Đồng thời, lại giới thiệu Tô Cẩm một chút.
“Sư phụ, trước đó con đã từng đề cập với người, vị Tô quán chủ này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng năng lực xuất chúng, không thể khinh thường.”
Bạch quán chủ nhìn sang Tô Cẩm, đáy mắt tràn đầy sự thân thiện: “Tô quán chủ tuổi trẻ tài cao, đúng là may mắn của Huyền Môn.”
Tô Cẩm nói: “Bạch quán chủ ông…” A, cô không quá biết nói kiểu lời khách sáo này.
Sở Lâm mở miệng đã nói: “Bạch quán chủ tiên phong đạo cốt, xem ra cũng là đạo trưởng siêu phàm thoát tục! Lúc trước vãn bối vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể dạy bảo được Phương đạo trưởng chính trực như thế, hôm nay gặp mặt, Bạch quán chủ quả nhiên không tầm thường!”
Cái miệng của Sở Lâm, bla bla vô cùng biết nói chuyện.
Rải rác mấy lời, đã tâng bốc Phương Tri Hạc còn có Bạch quán chủ nhiều lần.
Phương Tri Hạc trầm mặc chớp mắt một cái: “...” Loại lời nói này, anh ta cũng ngại nghe tiếp.
Về phần Bạch quán chủ, tuy nói người ta là đạo trưởng đoan trang chính phái, nhưng cũng không chịu được cái miệng ngọt ngào lại biết khen người của Sở Lâm, tâng bốc Bạch quán chủ đến mức đi trên đường cũng có chút lâng lâng.
Trong lòng Tô Cẩm yên lặng cho Sở Lâm tăng thêm mấy phần.
Rất tốt, không có Sở Lâm không làm nóng được cục diện, không có người nào mà Sở Lâm không khen được!
Vị trí đại đệ tử cao nhất, không phải Sở Lâm thì là ai!
Là anh ta!
Tô Cẩm bảo Diêu Nguyệt tìm một căn phòng yên tĩnh, Phương Tri Hạc khiêng La đạo trưởng qua đó, mấy người cùng nhau đi vào phòng.
Đám người Diêu Nguyệt thì đi làm chuyện của mình.
Tô Chính Quang nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Sao tôi thấy bên trong sắp xảy ra chuyện lớn?”
Diêu Nguyệt lườm ông ấy một cái: “Ông không cần đi làm việc sao? Ông xem Giang Nguyên chịu khó nhiều biết bao nhiêu, sáng sớm đã ở trong phòng xử lý công chuyện của công ty nó, ông thì sao? Ông thì sao?”
Tô Chính Quang không dám phản bác: “...” Giàn Nguyên chuyên cần như vậy, còn không phải là bởi vì trước đó mấy ngày nói chuyện yêu đương không lo lắng xử lý công việc? Cho nên công việc trong tay dồn lại thành một đống lớn!
Hai ngày gần đây, chắc chắn Tô Giang Nguyên sẽ vô cùng bận rộn.
Tô Cẩm lại nói đơn giản tình hình với Bạch quán chủ một chút.
Chuyện tà vật, Phương Tri Hạc đã nói qua một chút với Bạch quán chủ, nhưng khi ông ấy nghe thấy La đạo trưởng cũng có liên quan đến tà vật, ông ấy thở dài thật sâu.
“Tam Thanh quán cũng coi như là đạo quán rất có uy danh trong huyền môn của chúng ta, không nghĩ tới, thật sự đào tạo ra một người rắp tâm hại người khác.”
Bạch quán chủ hơi suy tư, ông ấy ngước mắt nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô quán chủ, việc này liên quan đến tà vật, tất nhiên là phải xử lý cẩn thận, tôi tin rằng, Tam Thanh quán tuyệt đối sẽ không bao che cho La đạo trưởng.”
Phương Tri Hạc nhìn Tô Cẩm, lên tiếng nói, “Sư phụ, sở dĩ mời người tới, là hi vọng người có thể làm chủ.”
Bạch quán chủ run lên, nhất thời đã hiểu ý của Phương Tri Hạc.
“Con…” Đồ đệ này, con lừa sư phụ à!
Bạch quán chủ thở dài, ông ấy trực tiếp nói: “Tô quán chủ, tôi biết theo ý của cô và Tri Hạc, hai người muốn mời tôi dùng thuật sưu hồn với ông ta.”
Tô Cẩm lắc đầu: “Nếu như ông bận tâm đến tình nghĩa Đạo Môn, ngại ra tay, tôi có thể trực tiếp động thủ.
Về phần Tam Thanh quán, tôi không biết người nào trong bọn họ, xin Bạch quán chủ thay tôi nói một tiếng, người này, Tô Cẩm tôi chắc chắn động vào!”
Nếu như Bạch quán chủ không dám động thủ, sợ Tam Thanh quán trách tội, cô không sợ.
Cho tới bây giờ cô không sợ đắc tội người khác!
Từ đầu đến cuối, cô muốn Phương Tri Hạc dẫn người tới, chẳng qua là bởi vì muốn để Phương Tri Hạc làm người làm chứng.
Dù sao, nếu cô một mình sử dụng thuật sưu hồn với La đạo trưởng, ký ức của La đạo trưởng cũng chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy, ngộ nhỡ đến lúc, có người nói cô hãm hại La đạo trưởng, chẳng phải là sẽ dẫn ra một đống chuyện phiền phức hay sao?
Thấy Tô Cẩm kiên định như vậy, đáy mắt Bạch quán chủ lóe lên một tia sáng.
“Tô quán chủ tuổi nhỏ tài cao, chuyện thuật Sưu Hồn tôi sẽ tự kể lại với quán chủ của Tam Thanh quán!”
Bạch quán chủ cũng anh dũng.
Trực tiếp dự định tiền trảm hậu tấu.
Chờ bọn họ xem hết ký ức của La đạo trưởng, sẽ nói rõ việc này với Tam Thanh quán.
Cho dù là La đạo trưởng không muốn phối hợp, lại cấu kết với tà vật.
Tô Cẩm thấy Bạch quán chủ trực tiếp xắn ống tay áo lên, yên lặng gật đầu với ông ấy, Sở Lâm có câu nói vẫn không sai, vị Bạch quán chủ này quả thực không giống với những tên tiểu nhân dối trá kia, bằng không thì cũng không dạy ra được một người đệ tử như Phương Tri Hạc.
Thấy Bạch quán chủ trước khi sử dụng thuật Sưu Hồn, phải tiến hành các loại trình tự, Tô Cẩm có chút không hiểu.
“Bạch quán chủ, trực tiếp dùng thuật Sưu Hồn là được.” Làm sao còn phải phiền phức như vậy?
Loại kỹ năng này chẳng lẽ không phải là trực tiếp sử dụng sao?
Bạch quán chủ kinh ngạc chớp mắt một cái.
Trực tiếp dùng? Thuật pháp như thuật Sưu Hồn, sao có thể trực tiếp sử dụng chứ?
Loại thuật pháp này một khi sử dụng, sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể cứu vãn đối với La đạo trưởng, hồn phách bị hao tổn, về sau sẽ ngu dại hoặc là trở thành phế nhân.
Cho nên, loại thuật pháp này ở trong Đạo Môn không phải vạn bất đắc dĩ, thì không cho phép sử dụng.
Không chỉ có như thế, nếu như La đạo trưởng mười phần kháng cự, thậm chí còn có thể tạo thành một phần ảnh hưởng đối với người sử dụng.
Bạch quán chủ đang kinh ngạc, thì thấy Tô Cẩm đưa tay đặt trên đỉnh đầu La đạo trưởng, một tay khác thì đặt ở trên vai Phương Tri Hạc: “Đặt tay của anh lên trên vai của sư phụ anh đi, sau đó nhắm mắt lại, tôi dẫn mọi người đi vào trong ký ức của ông ta.”
Phương Tri Hạc vô cùng nghe lời đặt tay lên trên vai Bạch quán chủ.
Bạch quán chủ không hiểu.
“?” Thuật Sưu Hồn dùng như thế này sao? Sao không giống như những gì ông ấy đã được học?
Sở Lâm nhìn sư phụ nhà mình một cái, sau đó học theo đi đến bên cạnh Bạch quán chủ, kéo tay của ông ấy đặt trên vai mình.
Ký ức của La đạo trưởng, anh ta cũng muốn xem!
Bạch quán chủ có chút hoài nghi nhân sinh nhắm hai mắt lại.
“!” Ông ta thật đúng thấy được ký ức của La đạo trưởng!
Bạch quán chủ không để ý tới sự kinh hãi nữa, vội vàng tập trung lực chú ý quan sát những hình ảnh có liên quan đến La đạo trưởng.
Rất nhanh, mấy người cùng nhau thấy được một màn như này.
Trong toà nhà bỏ hoang, La đạo trưởng cầm tà vật ‘Tượng thần’ giao cho mẹ Trương.
Trong chốc lát, mấy người đều đã hiểu.
Thì ra nguyên nhân La đạo trưởng tình nguyện áp dụng phương thức cực đoan, cũng không muốn nói ra người phía sau, lại là bởi vì, ông ta chính là người giao dịch với mẹ Trương kia? ? ?
Người giật dây lại là ông ta? ??
Tô Cẩm hơi nhíu mày, một màn này giống như giải thích cho lý do tại sao La đạo trưởng lại ở toà nhà hoang chờ Trương Nguyệt xuất hiện, sau đó truy sát Trương Nguyệt.
Nhưng chuyện này. . . Rõ ràng rất không đúng!
Cô và La đạo trưởng đã từng giao thủ, La đạo trưởng căn bản không có bản lĩnh nuôi ra được tà vật kia.
Nói cách khác, La đạo trưởng căng hết cỡ cũng chỉ coi như con chó săn bị người khác giật dây.
Về sau lại ở trong ký ức của La đạo trưởng tìm được hình ảnh La Thịnh xảy ra chuyện, do đó ông ta vì cứu La Thịnh, tự bản thân mình cũng giao dịch với tà vật.
Ngoại trừ những thứ này.
Đám người Tô Cẩm còn chứng kiến một bí mật.
Bí mật này có chút cẩu huyết, nhưng đây cũng là nguyên nhân vì sao La đạo trưởng lại tốt với La Thịnh như vậy.
La Thịnh không chỉ là con trai của anh trai La đạo trưởng.
Mà mẹ của La Thịnh còn là mối tình đầu của La đạo trưởng lúc còn trẻ.
Về sau, La đạo trưởng một lòng vào đạo quán, từ bỏ mối tình đầu, đợi sau khi ông ta tu hành nhiều năm ở đạo quán, lúc trở về, thế mới biết, mối tình đầu của ông ta đã gả cho anh trai ông ta.
Mà anh trai đối xử với mẹ con La Thịnh lại thật sự không tốt.
Thường xuyên say rượu rồi đánh chửi mẹ con bọn họ.
Có một lần, mẹ La tức giận, động thủ phản kháng, hai người đồng quy vu tận.
Chỉ để lại một mình La Thịnh lẻ loi hiu quạnh, sau đó, La đạo trưởng dẫn La Thịnh đi theo bên cạnh, cũng để cho anh ta làm đồ đệ của mình.
...
Đến tận đây, Phương Tri Hạc khẽ thở dài, thảo nào La đạo trưởng thiên vị La Thịnh như thế!
Tô Cẩm có ý đồ tiếp tục tìm tòi những ký ức có liên quan đến tà vật.
Nhưng ngoại trừ những thứ kia, cũng chỉ tìm thấy hình ảnh La đạo trưởng cười ha hả với một đống ‘Tượng thần’.
Mà ký ức này, dường như đang được cố gắng hết sức để giấu đi.
Tô Cẩm thu tay lại, đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Bạch quán chủ lại mở miệng vào lúc này: “Lần này Tô quán chủ đã lập công lớn! Không nghĩ tới những thứ tà vật này, đều do La đạo trưởng làm ra.”
“Ông ta thân là đệ tử của đạo quán, lại nuôi ra tà vật hại người mức này, thật là sai lầm.” Bạch quán chủ kết luận.
Phương Tri Hạc vô ý thức nhìn Tô Cẩm.
Chỉ thấy Tô Cẩm cau mày, thần sắc nghiêm trọng.
Anh ta quay đầu nhìn về phía sư phụ, kinh ngạc nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình: “Sư phụ, tà vật thật sự là do La đạo trưởng nuôi ra sao? Ông ta nhìn không giống có thể nuôi ra tà vật.”
Bạch quán chủ không đồng ý lắc đầu: “Không phải vi sư đã nói rồi sao? Không thể trông mặt mà bắt hình dong, lúc trước, cũng không nhìn ra được ông ta có thể làm ra loại chuyện giết người cướp bùa kia, nhưng cuối cùng, không phải vẫn làm ra rồi hay sao?”
Phương Tri Hạc bất đắc dĩ: “Sư phụ, ý của con là năng lực của ông ta, không giống như có thể nuôi ra được tà vật…”
La đạo trưởng xem xét đạo hạnh không cao.
Hơn nữa loại chuyện nuôi tà vật này, còn có khóa chặt mục tiêu vân vân, thế nào cũng không giống như chuyện một mình La đạo trưởng có thể hoàn thành.
Bạch quán chủ như có điều suy nghĩ trong chốc lát: “Con nói quả thực có đạo lý, nhưng… ông ta vào Đạo Môn đã nhiều năm, cũng đã tu hành không ít năm, tính toán ra, phải có hơn hai mươi năm… Nếu như dốc lòng nghiên cứu loại tà vật này, có lẽ cũng có thể nuôi ra được…”
Nói như vậy, Bạch quán chủ vừa nghĩ lại lẩm bẩm một câu: “Thảo nào đạo pháp của ông ta nhiều năm cũng không có sự tinh tiến gì, có lẽ đã dốc hết suy nghĩ ở trên tà vật.”
Nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
“Đúng rồi, không phải chúng ta còn nhìn thấy một hình ảnh trong ký ức của ông ta hay sao? Ông ta còn cười to với một đống tà vật, để ta tìm người lục soát nơi ở của La đạo trưởng một chút, nói không chừng sẽ có đầu mối gì đó.” Bạch quán chủ nói xong lời này, bắt đầu vội vàng đi liên hệ với người của Tam Thanh quán.
Dù sao hiện tại, sự thật đã vô cùng xác thực, cho dù bọn họ dùng thuật Sưu Hồn, Tam Thanh quán cũng sẽ không nói gì.
Phương Tri Hạc do dự vài giây, lại nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, cô cũng cảm thấy chuyện này, La đạo trưởng là chủ mưu sau tất cả sao?”
Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra mấy phần ý vị thâm trường.
“Phương đạo trưởng, nếu như đợi lát nữa có người tìm thấy những thứ tà vật kia ở địa bàn của La đạo trưởng, việc này coi như là có chứng cứ vô cùng xác thực rồi.”
Phương Tri Hạc dừng một chút: “Thế nhưng…”
Tô Cẩm lại nói: “Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía La đạo trưởng.”
Hình như tất cả đều hoàn hảo.
La đạo trưởng tu đạo ít nhất cũng hai mươi năm có thừa, cho dù là mấy năm trước, La đạo trưởng cũng có khả năng làm ra loại chuyện này, lại có lẽ, Triệu Mạn chỉ là một vật thử nghiệm.
Mà mẹ Trương nuôi ra tà vật, lực sát thương lớn như vậy, mới là thành phẩm.
Tô Cẩm khẽ cười, không nói thêm gì.
Khi một sự kiện quá hoàn mỹ, khi ký ức của La đạo trưởng bị cố giấu đi, Tô Cẩm cảm thấy có một suy đoán khác.
Có lẽ…
La đạo trưởng chỉ là con dê thế tội bị người khác giật dây.
Dù sao, La đạo trưởng làm con dê thế tội, không có gì thích hợp bằng.
Thậm chí, ngay cả lý do cũng đã tìm được rồi.
Tô Cẩm híp mắt, nếu cô không đoán sai, nói không chừng người giật dây sẽ đẩy chuyện La đạo trưởng nuôi tà vật lên người La Thịnh.
La thịnh có tử kiếp, La đạo trưởng hoàn toàn có thể nhìn ra chuyện của La Thịnh từ nhiều năm trước, cho nên khổ tâm nghiên cứu tà vật, chỉ vì để La Thịnh được sống? ?
Lý do này, Tô Cẩm cảm thấy mười phần hoàn mỹ.
Thế là, cô yên lặng đi ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp bưng một đĩa đựng trái cây xem kịch.
Sở Lâm hoàn toàn mờ mịt, có chút không hiểu, có hơi nghi hoặc một chút, nhưng anh ta không đoán ra được tâm tư của sư phụ.
Qua vài giây, anh ta cũng học theo bê một đĩa đựng trái cây, thuận tiện còn thân mật bê cho Phương Tri Hạc một đĩa.
Phương Tri Hạc quay đầu từ chối: “... ...” Anh ta không có hứng thú với đĩa trái cây, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với chân tướng.
Thời gian trôi qua khoảng gần nửa tiếng.
Bạch quán chủ thở dài đi đến trước mặt Tô Cẩm.
“Tạo nghiệt tạo nghiệt!”
Tô Cẩm trừng mắt, bình tĩnh bỏ một quả nho vào trong miệng: “Ông nói rõ chi tiết xem làm sao ông ta lại tạo nghiệt?”
Bạch quán chủ thở dài nói: “Người của Tam Thanh quán, lục tìm ra được chứng cứ trong nơi ở của La đạo trưởng! Còn có bản chép tay nuôi tà vật những năm này của ông ta, ngoại trừ cái đó, còn tìm thấy được mấy cái giống như tà vật dưới giường ông ta, bên trong mặc dù không có tà vật, nhưng nó lại giống như đúc với những thứ các ngươi nhìn thấy lúc trước!”
Tô Cẩm ồ lên một tiếng, ra hiệu cho Bạch quán chủ nói tiếp.
Bạch quán chủ: “Theo bản ghi chép của ông ta, sau khi ông ta đón La Thịnh về, đã biết La Thịnh có tử kiếp, ông ta vì cái tử kiếp này, nghĩ hết tất cả các biện pháp, cuối cùng, nghĩ đến nuôi tà vật!”
Ông ta vừa nói vừa thổn thức mười phần.
Ngay cả Phương Tri Hạc và Sở Lâm cũng ngẩn người.
Duy chỉ có Tô Cẩm, mười phần bình tĩnh.
Bạch quán chủ kinh ngạc nói: “Tô quán chủ, cô không có phản ứng gì sao?”
Tô Cẩm nghiêng đầu: “Đĩa đựng trái cây không tệ.”
La đạo trưởng làm con dê thế tội, không có trình độ.
Bản ghi chép này, viết cũng không có trình độ.
Bởi vì tên ngu xuẩn La đạo trưởng kia, căn bản cũng không biết La Thịnh có tử kiếp.
Chẳng qua Tô Cẩm vì để cho người giật dây kia nhọc lòng tìm con dê thế tội có một chút lòng tin, vẫn giả bộ phối hợp một chút, giả bộ như không hề phát hiện ra thứ gì.
Chỉ là, thái độ của Tô Cẩm quá bình tĩnh thong dong.
Bạch quán chủ lại nói: “Tô quán chủ đối với chuyện này, còn có ý kiến gì khác không?”
Nghe vậy, Tô Cẩm chăm chú nghĩ một chút, có ý khác nhìn Bạch quán chủ hỏi: “Bạch quán chủ không cảm thấy chuyện của La đạo trưởng tra quá thuận lợi sao?”
Bạch quán chủ khẽ cười xấu hổ.
“Tô quán chủ cảm thấy việc này còn có ẩn tình khác sao?”
Tô Cẩm không lên tiếng.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc cũng không lên tiếng.
Bạch quán chủ nhìn lướt qua vẻ mặt mấy người, đành phải tiếp tục nói: “Việc này điều tra thuận lợi chẳng lẽ không được sao? Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều có, mẹ Trương Nguyệt đã tiến hành giao dịch với La đạo trưởng, là người làm chứng, bản ghi chép tà vật tìm được chỗ ông ta là vật chứng.”
Ngay cả lý do nuôi tà vật cũng không có một chút kẽ hở.
Khoé môi Tô Cẩm cong lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Nếu như Bạch quán chủ cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vậy thì làm phiền ông đưa vị La đạo trưởng kia đi đi.”
Tô Cẩm vừa nói vừa đứng dậy, đưa đĩa đựng trái cây trong tay cho Sở Lâm: “Tôi giúp ông xách ra ngoài.”
“Tôi đi là được.” Bạch quán chủ nói: “Tô quán chủ vì việc này, đã bận rộn lúc lâu, sao có thể mọi chuyện đều để Tô quán chủ kinh nghiệm bản thân thân vì?”
Tô Cẩm tốc độ nhẹ nhàng, vượt lên trước Bạch quán chủ một bước.
Mắt thấy Bạch quán chủ muốn theo tới, Sở Lâm tức thời gọi ông ấy lại: “Bạch quán chủ! Ông có muốn nếm thử trái cây tôi đã chuẩn bị hay không, ngay cả sư phụ tôi cũng khen không dứt miệng!”
Sở Lâm rất nhiệt tình giữ Bạch quán chủ lại, ngăn cản cước chân của ông ấy.
Mí mắt Bạch quán chủ khẽ giật một cái: “...”
Ông ấy nhìn về phía Phương Tri Hạc: “Con thất thần làm cái gì vậy? Còn không đi giúp Tô quán chủ? Làm sao lại không có ý thức một chút như vậy chứ?”
Phương Tri Hạc suy tư hai giây, trực tiếp nói: “Sư phụ, sức của Tô quán chủ rất lớn, cô ấy có thể khiêng được hai người đàn ông trưởng thành, con không đi làm loạn thêm nữa.”
Anh ta vừa nói vừa bưng đĩa đựng trái cây lên, bỏ vào miệng sư phụ anh ta một quả nho.
Bạch quán chủ: “... ?”
Phương Tri Hạc yên lặng đứng đó, cùng với Sở Lâm hai người vô cùng ăn ý nhìn chằm chằm Bạch quán chủ.
Tô Cẩm rõ ràng muốn tiếp xúc một mình với La đạo trưởng.
Mà chuyện vừa rồi, ngay cả hai người bọn họ đều có thể nhìn ra được, chuyện của La đạo trưởng, có vấn đề rất lớn.
Nhưng Bạch quán chủ, lại một mực chắc chắn La đạo trưởng chính là người giật dây.
Thái độ của ông ta quá chắc chắn, cũng quá vội vàng định tội cho La đạo trưởng… Dường như muốn vội vàng kết thúc chuyện này.
Loại hành vi này, không khỏi khiến cho người ta sinh ra sự nghi ngờ.
Sau khi Tô Cẩm đi vào gian phòng kia, đóng cửa phòng lại.
Cô nhìn qua hồn phách rõ ràng đã bị hao tổn của La đạo trưởng, lấy ra một đoạn an hồn hương đốt lên, không nhanh không chậm đi qua, một lần nữa đưa tay đặt trên đỉnh đầu La đạo trưởng.
Cô lại dùng thuật sưu hồn một lần nữa với La đạo trưởng.
Có một số việc, cô còn cần xác định lại một chút.
Trong giây lát.
Tô Cẩm thu tay lại.
Dập tắt an hồn hương thu vào trong túi áo.
Cô đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, luồng gió mát thổi qua, thổi tan đi mùi thơm nhàn nhạt của an hồn hương còn lưu lại trong phòng.
Tô Cẩm mang theo La đạo trưởng, vẻ mặt lạnh nhạt ra khỏi phòng.
Lúc cô đi ra, Sở Lâm đang vui vẻ giới thiệu đĩa đựng trái cây với Bạch quán chủ, Phương Tri Hạc thì ở nơi đó yên lặng mớm nước trái cây cho Bạch quán chủ.
Tâm trạng của Bạch quán chủ rất phức tạp.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, hai người cùng nhau buông Bạch quán chủ ra, đi đến trước mặt Tô Cẩm, đáy mắt cũng mang theo vài phần chờ mong.
Nếu không phải bận tâm đến hình tượng, Bạch quán chủ thậm chí đã muốn xoay người nhìn chân mình một chút.
Ông ta đau đớn nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ, tôi đắc tội với cô chỗ nào sao?”
Ánh mắt Tô Cẩm sắc bén nhìn lại: “Thật ngại quá, không khống chế lại lực đạo, để đền bù tổn thất, tôi mời Bạch quán chủ ăn cơm đi.”
Nghe thấy Tô Cẩm muốn mời ăn cơm, Sở Lâm rất rung động.
Sư phụ anh ta là người chỉ có vào chứ không có ra, vậy mà lại mời người khác ăn cơm?
Một giây sau, đã nghe Tô Cẩm nói: “Tôi định mời Bạch quán chủ ăn dê nướng nguyên con, ông thấy thế nào?”
Sắc mặt Bạch quán chủ khẽ thay đổi: “Sau khi tôi tu đạo, vẫn luôn chỉ ăn chay, Tô quán chủ mời, tôi sợ là vô duyên rồi…”
“Chuyện hôm nay, cũng coi như là có một kết quả tốt, tôi còn phải đến Tam Thanh quán một chuyến, nên không kéo dài nữa.”
Ông ta thở dài, quay đầu ra hiệu cho Phương Tri Hạc đưa La đạo trưởng đi.
Phương Tri Hạc có chút không vui mang theo La đạo trưởng, theo sau lưng sư phụ.
Anh ta đi vài bước, càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Lúc đi vào trong sân, Phương Tri Hạc dừng bước, anh ta có chút không khống chế nổi cảm xúc: “Sư phụ, vì sao người lại phải rời đi vội vã như vậy?”
Sư phụ anh ta bình thường không phải như thế.
Dứt lời, anh ta ném La đạo trưởng sang một bên.
La đạo trưởng lần nữa bị ném sang một bên: “...” Mặc dù hiện tại tôi bị ngất, nhưng tôi cũng là người!
Phương Tri Hạc ngăn Bạch quán chủ lại lên tiếng chất vấn: “Có phải người có chuyện gì giấu con hay không, từ lúc bắt đầu sử dụng thuật Sưu Hồn, người đã rất lạ!”
Sắc mặt Bạch quán chủ thay đổi liên tục: “Ngày thường vi sư dạy bảo, con đều quên hết rồi à? Ai cho con lá gan, con dám chất vấn sư phụ như vậy?”
Hai thầy trò mâu thuẫn hết sức căng thẳng.
Lúc này, Tô Cẩm đi ra.
“Phương đạo trưởng, sao anh có thể nói ra những lời như vậy với sư phụ anh chứ? Anh như này chính là đại bất kính.”
Phương Tri Hạc nhìn về phía Tô Cẩm, ánh mắt hơi lộ ra chút mờ mịt, anh ta không biết sư phụ anh ta làm sao, nhưng sư phụ anh ta không phải là như này.
Anh ta thậm chí nhịn không được hoài nghi, sư phụ vội vàng kết luận như vậy, có phải là có liên quan gì đến tà vật hay không…
Tất cả mọi chuyện hôm nay đều khiến anh ta cảm thấy quái dị.
Phương Tri Hạc gục đầu xuống, toàn thân đều là sự phiền muộn.
Tô Cẩm đi đến bên cạnh Phương Tri Hạc, đưa tay khẽ vỗ bờ vai của anh ta: “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không đối xử với sư phụ như thế, tôi sẽ hiếu kính ông ấy thật tốt.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm vung tay một cái trực tiếp đánh lên trên mặt Bạch quán chủ.
Hành động bất ngờ của cô khiến cho Phương Tri Hạc sợ ngây người.
Phương Tri Hạc bối rối.
Sở Lâm cũng bối rối.
Ngay cả Bạch quán chủ bị đánh, cũng che mặt tràn đầy không thể tin nổi.
“Tô quán chủ, cô, sao cô có thể ra tay với tôi?”
Tô Cẩm mỉm cười: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang dạy Phương đạo trưởng nên hiếu kính với ông như thế nào.”
Hai chữ hiếu kính, Tô Cẩm gằn giọng xuống.
Sắc mặt Bạch quán chủ đại biến.
Tô Cẩm nào có cho ông ta cơ hội phản ứng, lại tung ra một tấm bùa, trực tiếp giao thủ với Bạch quán chủ.
Trong lúc hai người đánh nhau, Bạch quán chủ rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.
Giờ này khắc này, Phương Tri Hạc cũng dần dần nhìn ra mấy phần manh mối, chiêu thức kia, cử chỉ này… Căn bản không phải là sư phụ anh ta!
Phương Tri Hạc kinh hãi, kêu lớn về phía người đang đánh nhau: “Ngươi đã đưa sư phụ ta đi đâu rồi?”
Sở Lâm đang bưng đĩa trái cây, đĩa đựng trái cây trong tay rơi loảng xoảng: “...” Đột nhiên có chút hoảng hốt.
Bạch quán chủ này là sản phẩm giả mạo sao?
Bây giờ tà ma đã lớn mật như thế ư? Cũng bắt đầu đường hoàng giả mạo Bạch quán chủ, chạy đến Huyền Thanh quán rồi hả?
Phương Tri Hạc vội vàng chạy tới hỏi tình hình: “Tô quán chủ, như này là có chuyện gì? Sư phụ tôi bị người khác giả mạo sao?”
Vừa nói xong câu đó, anh ta lại lắc đầu: “Cũng không đúng, trước khi sử dụng thuật Sưu Hồn, phản ứng của sư phụ tôi vẫn luôn rất bình thường.”
Lúc này Phương Tri Hạc vận dụng IQ, bắt đầu phân tích kỹ tình hình.
“Nhưng sư phụ tôi cũng không có lý nào bị tà ma ám vào người.” Nếu thật sự có tà vật, vậy lúc bước vào Tô gia này, tổ sư gia trong Huyền Thanh quán cũng sẽ phát hiện ra được.
Có Tổ Sư Gia trấn thủ, tà ma sao dám đường hoàng đi vào Tô gia?
Phương Tri Hạc tự phủ nhận mấy loại tình huống, càng lúc càng nghi ngờ.
Tô Cẩm nhìn sang Bạch quán chủ có ý đồ phản kháng, bình tĩnh nói: “Ông ta chính là Bạch quán chủ, ông ta không bị giả mạo, cũng không bị tà ma ám vào người, ông ta… chắc là trúng thuật Nhiếp Hồn, bị khống chế.”
Phương Tri Hạc giật mình: “... Thuật Nhiếp Hồn?”
Tô Cẩm: “Đúng, thuật Nhiếp Hồn có thể khống chế hành vi và tư tưởng của một người, sư phụ anh chắc là đã tiếp xúc với ai đó nên trúng chiêu.
Có lẽ vào lúc chúng ta sử dụng thuật Sưu Hồn, thuật Nhiếp Hồn đã bắt đầu sinh ra ảnh hưởng đối với ông ta, cho nên từ lúc đó, ông ta mới bắt đầu trở nên không bình thường, ý đồ khiến cho chúng ta cho rằng La đạo trưởng là người nuôi tà vật kia.”
Tảng đá trong lòng Phương Tri Hạc vừa rơi xuống dưới, lại bị nâng lên.
“Vậy loại thuật Nhiếp Hồn này có cách nào giải trừ không?”
Anh ta may mắn tất cả mới đây cũng không phải suy nghĩ chân chính của sư phụ anh ta, anh ta đã nói mà, sư phụ nuôi anh ta nhiều năm như vậy, mặc dù đôi khi có thể không đáng tin cậy, nhưng nhân phẩm lại không có vấn đề gì.
Tô Cẩm cúi đầu nhìn Bạch quán chủ một chút, đáy mắt xẹt qua một tia thở dài.
“Có cách, nhưng chuyện này tốt nhất là do anh làm.”
Phương Tri Hạc: “?”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Đánh ông ta.”
Phương Tri Hạc không kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi lại một lần nữa: “Cái gì?”
Tô Cẩm kiên nhẫn lặp lại một lần: “Đánh ông ta, đánh cho đến chết.”
Phương Tri Hạc trầm mặc vài giây: “Còn có cách nào khác không?” Thể chất sư phụ anh ta không được tốt lắm, nếu như đánh cho đến chết, sẽ dễ xảy ra chuyện… ?
Tô Cẩm lắc đầu: “Tôi chỉ có một cách này, cần dùng sự đau đớn để kích thích thần trí của ông ta.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại nói: “Anh không đánh ông ta cũng được, dùng kim đâm cũng được.”
Phương Tri Hạc còn chưa lên được tinh thần đã thiếu chút bị Tô Cẩm hù chết.
Đánh sư phụ hay là dùng kim đâm sư phụ?
Hai cách này… Vẫn rất khó lựa chọn.
Phương Tri Hạc nhìn sư phụ đang bị khống chế một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, đánh tới một đấm.
Tô Cẩm buông Bạch quán chủ ra, đứng một bên, hóng chuyện.
Sở Lâm bê đĩa đựng trái cây, nhìn Phương Tri Hạc đuổi đánh Bạch quán chủ khắp sân, tâm trạng anh ta phức tạp khẽ nói: “Sư phụ, người cũng không thích tôi hiếu kính người như này chứ?”
Tô Cẩm lạnh lùng liếc nhìn Sở Lâm một cái: “Anh cảm thấy thế nào?”
Sở Lâm rất biết mắt nhìn sắc mặt: “Tôi cảm thấy mỗi ngày đều phải cố gắng kiếm khách hàng cho Huyền Thanh quán của chúng ta! Nỗ lực kiếm tiền để chuẩn bị làm rạng rỡ Huyền Thanh quán!”
Phương Tri Hạc đuổi đánh sư phụ nhà mình rất lâu, anh ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này Tô Cẩm vung tay ném ra một lá bùa.
Lên tiếng nhắc nhở nói: “Được rồi.”
Hai mắt Phương Tri Hạc tỏa sáng, cuống quít đi xem tình hình của sư phụ nhà mình.
Tô Cẩm đi qua chậm rãi nói: “Lúc ông ta bị ăn đòn là lúc lực ý chí yếu nhất, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để đuổi luồng sức mạnh kia ra khỏi thần trí của ông ta.”
Ông ta giật giật gân cốt, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, giống như bị người ta hung hăng đánh cho một trận.
Ông ta kinh ngạc nhìn qua Phương Tri Hạc: “Ta sao vậy? Chúng ta không phải đang dùng thuật Sưu Hồn để xem ký ức của La đạo trưởng hay sao? Chạy kiểu gì lại đến nơi này rồi hả?”
Bạch quán chủ vừa nói vừa định đứng dậy.
Nhưng ông ta vừa mới dùng sức, cũng cảm giác như đã mất nửa cái mạng.
Phương Tri Hạc chột dạ đỡ sư phụ dậy, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người bị thuật Nhiếp Hồn khống chế, vì cứu người, con đã…”
Anh ta không nói tiếp nữa, Bạch quán chủ lại bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra mình bị đồ đệ đánh cho một trận?
Sắc mặt Bạch quán chủ vô cùng phức tạp, muốn nói gì đó, thậm chí còn muốn động tay với Phương Tri Hạc.
Cuối cùng… tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài
“Bỏ đi, con nói cho ta biết trước, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”
Phương Tri Hạc kể lại tình hình một lần, Sở Lâm ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
Cuối cùng.
Hai người nhìn chằm chằm Bạch quán chủ: “Sư phụ, người cảm thấy La đạo trưởng lại là người nuôi tà vật sao?”
Ánh mắt Bạch quán chủ phơi ngừng lại, trầm tư nói: “Ta đã hiểu, xem ra người giật dây thật sự muốn đẩy hết tất cả mọi chuyện lên người La đạo trưởng, nhưng, theo ta thấy, La đạo trưởng này, nhiều nhất cũng chỉ là một tên lâu la nhỏ bé trong chuyện tà vật này.”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Con cũng cảm thấy như vậy, ông ta làm việc cho người giật dây kia còn tạm được, thấy thế nào, ông ta cũng không giống như là người giật dây.”
Bạch quán chủ thở dài: “Người giật dây này cũng thật giảo hoạt, thế mà nhân cơ hội lợi dụng ta? Cũng may Tri Hạc con phản ứng nhanh…”
Ngay sau đó, ông ta lại nhìn về phía Tô Cẩm: “Việc này vẫn phải đa tạ Tô quán chủ, không nghĩ tới, tôi không giúp một tay, ngược lại còn khiến cho Tô quán chủ rước lấy một đợt phong ba, chuyện vừa rồi, thật sự là xin lỗi.”
Đáy mắt Tô Cẩm hiện ra nụ cười yếu ớt: “Không sao, Bạch quán chủ là người hiểu chuyện, bị khống chế lại nói ra một số lời trái lương tâm, cũng không phải ý của bản thân.”
“Nói ra thì, Bạch quán chủ cũng là người bị hại.” Tô Cẩm thở dài: “Người giật dây giảo hoạt gian trá, cho là dùng loại thủ đoạn này, sẽ có thể khiến cho chúng ta coi La đạo trưởng thành hắn, từ đó không thể truy ra chuyện tà vật.
Trên thực tế, nhiệm vụ của La đạo trưởng đại khái là phụ trách liên hệ với mục tiêu, tiến hành giao dịch cơ bản.”
“Tô quán chủ nói có lý, cũng may Tô quán chủ phát hiện ra quỷ kế này.” Bạch quán chủ kính nể nói.
Ngay sau đó, ông ta còn nói: “Thật ra, Tô quán chủ, thực không dám giấu giếm, chuyện tà vật, trước đây mấy năm, tôi và các bằng hữu ở đạo quán khác đã lặng lẽ điều tra, chỉ là, mãi vẫn không có manh mối gì lớn.
Từ điều tra của chúng ta, phía sau tà vật rất có thể là một tổ chức tà giáo rất lớn, mà La đạo trưởng, rất có thể chính là người phụ trách giao dịch ở Thanh Thành và Kinh Thành.
Mặc dù nói chưa bắt được kẻ chủ mưu đứng phía sau, nhưng lần này cũng coi như là bước đột phá quan trọng! Tin rằng sau việc này, Kinh Thành còn có Thanh Thành sẽ trở nên an ổn hơn không ít.”
“Tô quán chủ tuổi còn trẻ, đã tài giỏi nhạy bén như thế, lâm nguy không sợ, trầm ổn quả quyết…” Bạch quán chủ vừa nói vừa khích lệ.
Sở Lâm thuận thế ra sân, đi theo khen Bạch.
Bạch quán chủ bị khen có chút xấu hổ: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, mới vừa rồi ta còn trúng chiêu, còn đang nợ Tô quán chủ một nhân tình nữa!”
Giữa lông mày của Tô Cẩm thủy chung treo một ý cười nhạt, không biết nghĩ tới điều gì, cô nói: “Bạch quán chủ thanh toán chi phí cho tôi là được, nhân tình hay không nhân tình vẫn là nên dùng tiền để so sánh mới chân thực.”
Bạch quán chủ sững sờ, cười ha ha: “Rất tốt! Tính cách của Tô quán chủ, tôi thích!”
Tô Cẩm ra hiệu Sở Lâm tính toán phí tổn với Bạch quán chủ.
Sở Lâm: “Ngoài việc giúp Bạch quán chủ giải trừ thuật Nhiếp Hồn thì sư phụ tôi còn dùng mấy lá bùa, lúc đến Tô gia hai vị đã ăn một dĩa trái cây…”
Khóe miệng Phương Tri Hạc giật giật, thốt lên: “Dĩa trái cây mà anh cũng tính tiền à?”
Sở Lâm nghe vậy lập tức đi tới trước mặt Phương Tri Hạc, bắt đầu lý luận.
“Tại sao đĩa trái cây lại không tính? Cái đó là do tôi vất vả chuẩn bị, ngoại trừ tiền nhân công thì còn phải tính thêm tiền trái cây nữa, đúng không?
Mà thân là người trong Đạo môn, chẳng lẽ anh không biết thứ như nhân tình này nếu có thể dùng tiền để trả thì nhất định phải trả à? Cái thứ gọi là tiền này, sống không mang được, chết không mang theo, đều là vật ngoài thân cả!”
Bạch quán chủ phụ họa theo: “Đúng vậy, những vật ngoài thân này để ý làm gì, Tri Hạc, con còn không mau thanh toán tiền đi?”
Phương Tri Hạc nhất thời không nói nên lời: “…?”
Nếu tiền đã là vật ngoài thân rồi, thế thì hai người còn một người đuổi theo tôi đòi tiền, một người bắt tôi trả hả?
Phương Tri Hạc kết toán sổ sách xong thở dài một tiếng, làm việc khổ cực cả tháng trời, giờ không còn đồng nào cả!
Sở Lâm đắc ý cầm tiền đi, hướng Tô Cẩm tranh công.
“Sư phụ, tôi lợi hại không?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật rất lợi hại.” Ngay cả đĩa trái cây cũng biết tính tiền, quả thật rất ưu tú.
Đại đệ tử như thế này, cô thực sự rất thích.
Ánh mắt Tô Cẩm dịu dàng vỗ vai Sở Lâm: “Cố gắng lên, vi sư rất coi trọng anh.”
“Vậy thì vị trí thủ tịch đại đệ tử của tôi…” Sở Lâm ngập ngừng hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Tô Cẩm: “Yên tâm, vị trí thủ tịch đại đệ tử ngoại trừ anh ra thì không thể là ai khác được.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, Sở Lâm quả thật rất ưu tú, không chỉ hiểu rõ suy nghĩ của cô mà còn đặt Huyền Thanh quán trở thành tôn chỉ trong lòng.
Đệ tử như vậy, cho dù về mặt đạo pháp còn có một vài thiếu sót nhưng cũng không sao.
Từ từ luyện tập là được.
Tô Cẩm nói: “Để sau tranh thủ thời gian báo cáo lại thân phận của anh cho Tổ Sư Gia biết, lại tổ chức một nghi thức bái sư đơn giản nữa là xong.”
Nghe Tô Cẩm nói như vậy, Sở Lâm suýt chút nữa nhảy lên cao ba thước, vui đến mức muốn chạy quanh Tô gia mười mấy vòng để thể hiện tâm tình kích động của anh ta lúc này!
Phương Tri Hạc dẫn người đưa La đạo trưởng lên xe, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sau khi đi một chuyến tới Tam Thanh quán, có lẽ La đạo trưởng sẽ bị tống vào ngục giam của Linh Cục.
Bạch quán chủ hơi xê dịch bước chân, không khỏi thở dài.
“Tri Hạc, con xuống tay quá nặng rồi…”
Phương Tri Hạc chột dạ cúi đầu xuống: “Sư phụ, thật xin lỗi, tình huống lúc đó thực sự là quá khẩn cấp, đệ tử thực sự không có cách nào khác…”
“Thầy chỉ thở dài một chút thôi, cũng không trách con, không sao cả không sao cả.” Bạch quán chủ xua tay, ra hiệu cho Phương Tri Hạc đỡ ông ta.
Hai thầy trò còn có chuyện khác cần giải quyết nên cũng không nói thêm gì nữa mà từ biệt Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chúng tôi đi trước đây, chuyện lần này tôi sẽ cố gắng tranh thủ một ít phần thưởng mang về cho cô.” Phương Tri Hạc nghiêm túc nói.
Cho dù nhìn ở khía cạnh nào thì Tô Cẩm cũng đều là người góp công sức nhiều nhất, nói thế nào thì Linh Cục cũng phải có khen thưởng gì đó mới phải.
Trên mặt Tô Cẩm hiện lên nụ cười khẽ: “Vậy thì cảm ơn Phương đạo trưởng.”
Dứt lời, cô lại nhìn Bạch quán chủ đang bước đi khập khiễng, tình trạng rõ ràng không tốt lắm: “Bạch quán chủ, sau khi về tới nhớ phải dưỡng sức cho tốt.”
Bạch quán chủ quay lại, mỉm cười hiền lành với Tô Cẩm: “Cảm ơn Tô quán chủ đã nghĩ đến tôi.”
Phương Tri Hạc dìu Bạch quán chủ lên xe.
Bạch quán chủ ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Tô Cẩm. Cô bé tuổi không lớn nhưng tu vi của cô ấy, ông ta cũng không nhìn rõ được.
Đột nhiên, Tô Cẩm quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc nhìn về phía Bạch quán chủ.
Bạch quán chủ khẽ giật mình, lập tức trả lại một nụ cười hiền lạnh.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.
Tô Cẩm nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, ánh mắt bỗng nhiên đầy ẩn ý.
Mãi đến khi chiếc xe rẽ vào một góc phố, Tô Cẩm mới chậm rãi đi tới Huyền Thanh quán. Cô nhìn bài vị Tổ Sư Gia, mỉm cười cầm một quả táo trong đĩa cắn một miếng, táo vừa giòn vừa ngọt.
Tô Cẩm nói: “Tổ Sư Gia, có lẽ ngài cũng cảm thấy Bạch quán chủ này cũng có ý tứ nhỉ.”
Sở Lâm cực kỳ tri kỷ chạy tới, đặt lại một quả táo vào trong đĩa.
Ôi, sư phụ cứ thích giành ăn với Tổ Sư Gia thôi!
Cũng không sợ Tổ Sư Gia bực mình.
Sở Lâm mơ hồ nghe được Tô Cẩm nhắc tới Bạch quán chủ, anh ta thấp giọng nói: “Sư phụ, cô cũng cảm thấy Bạch quán chủ xui xẻo à?”
Tô Cẩm không đáp lời.
Sở Lâm tiếp tục nói: “Suýt chút nữa thanh danh của Bạch quán chủ đã mất sạch rồi, cũng may sư phụ ngài phát hiện ông ta bị khống chế.”
“Chẳng qua cái kẻ sau màn này cũng thật ngu ngốc, La đạo trưởng như thế, vừa nhìn đã thấy không giống đại boss phản diện rồi, rõ ràng chỉ là một thuộc hạ.” Sở Lâm lại bíp bíp thêm một câu.
Sau đó anh ta phát hiện sư phụ nhìn mình bằng ánh mắt không đúng lắm.
Sở Lâm biết điều ngậm miệng: “Tôi sẽ đi dọn dẹp sân ngay.”
Vừa rồi Phương Tri Hạc đuổi theo Bạch quán chủ chạy vòng quanh sân, cả sân bây giờ rất lộn xộn.
Sau khi Sở Lâm rời đi, Tô Cẩm thở dài: “Thật ra thì Sở Lâm không thông minh lắm, nhưng không sao cả, anh ta mồm miệng như thế, lại biết cách ăn nói, vừa tri kỷ lại biết nâng giá, làm một con mèo chiêu tài cũng không tệ.”
Tô Cẩm nói thêm mấy câu nữa với Tổ Sư Gia rồi cũng rời đi.
Ở một nơi khác.
Trong lúc rảnh rỗi, Bạch quán chủ tán gẫu với Phương Tri Hạc.
“Tô quán chủ thật xuất sắc, Tri Hạc, con phải học hỏi cô ấy nhiều hơn.”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Đúng thế, quả thật Tô quán chủ rất xuất sắc, về phần học hỏi thì… Tô quán chủ thông minh bẩm sinh, lại là quán chủ Huyền Thanh Quán, đệ tử cũng không dám trèo cao.” Tô quán chủ nguyện ý nói chuyện với anh ta, đã là phúc khí của anh ta rồi.
Huống chi cái chuyện học hỏi cô ấy này, anh ta vẫn biết mình biết người lắm.
Bạch quán chủ thở dài: “Sao con cứ coi nhẹ mình như vậy? Xem ra Tô quán chủ đã làm rất nhiều việc, nếu không thì con đã không có thái độ như thế, dù sao thì trong đám đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Đạo Môn, con cũng đã xem như người nổi bật rồi.”
“Đường xá xa xôi, không bằng con kể cho thầy nghe chuyện của Tô quán chủ xem, còn có chuyện của Huyền Thanh Quán nữa, vi sư thật sự rất tò mò, trước đó chưa từng nghe nói đến Huyền Thanh Quán…”
Phương Tri Hạc dừng lại, có chút lo lắng nói: “Nhưng mà sư phụ, thân thể của thầy…”
Bạch quán chủ khoát tay: “Không sao cả.”
Thấy sư phụ tò mò về Tô Cẩm như vậy, lúc này Phương Tri Hạc mới kể ra những chuyện giữa mình và Tô quán chủ.
Về việc Tô Cẩm đưa mấy vong hồn thôn Khê Đàm vào Địa Phủ đầu thai kia, Phương Tri Hạc theo bản năng giấu diếm. Anh ta không biết vì sao mình lại lựa chọn giấu diếm, chỉ là cảm thấy… nói ra có thể không tốt lắm.
Nếu như chỉ đưa một vong hồn đi Địa Phủ, bọn họ cũng có thể làm được, sư phụ cũng có thể làm được.
Nhưng sư phụ không thể một lần đưa nhiều vong hồn như vậy đi Địa Phủ, đừng nói là sư phụ, ngay cả những đạo trưởng đức cao vọng trọng khác cũng chưa chắc có thể làm như thế được.
Cây cao đón gió lớn.
Với Tô Cẩm, không thể dùng hai chữ xuất sắc để hình dung.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra được bốn chữ: Kỳ tài ngút trời.
Từ xưa đến nay, người có kỳ tài ngút trời khó tránh khỏi bị người đời đố kỵ, tính toán…
Buổi tối.
Tô Cẩm ăn xong bữa tối và lên lầu sớm. Tô Chính Quang khẽ kinh ngạc: “Đêm nay con bé không phải chạy ra ngoài sao?”
Diêu Nguyệt im lặng, trừng mắt liếc ông ấy một cái: “A Cẩm khổ cực như vậy, chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi được một ngày sao?”
Sở Lâm cũng phụ hoạ theo: “Đúng thế, sư phụ làm việc rất vất vả, ngày hôm nay phải làm một cọc làm ăn nữa. Bây giờ Huyền Thanh Quán đang phát triển rất nhanh, tiền tích góp được không ít, cũng không biết khách hàng tiếp theo là ai đây!”
Ôi, khi khách hàng tiếp theo xuất hiện, nhất định anh ta phải tự mình vặt lông.
Số tiền sư phụ thu thật sự quá ít!
Sở Lâm càng nghĩ càng cảm thấy sau này phải nói chuyện nghiêm túc với sư phụ về chuyện thu tiền này.
Định giá không thể quá thấp, gặp phải dê béo thì phải hung hăng làm thịt…À không, phải kiếm một vố lớn!
Ánh mắt Diêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Chính Quang: “Anh nghe thấy chưa? Tất cả mọi người đều đang chăm chỉ kiếm tiền, chỉ có anh là người không tích cực kiếm tiền thôi! Cả công việc cũng không tích cực nữa.”
Tô Chính Quang bị phê bình một trận, muốn phản bác nhưng lại tìm không được lý do, chỉ có thể yên lặng ăn cơm.
…
Tô Cẩm trở về phòng, lấy giấy vàng ra rồi lại lấy chu sa ra.
Lần trước thời gian gấp gáp, dùng máu vẽ bùa Dịch Chuyển, rót chân khí vào trong bùa Dịch Chuyển nên thời gian sử dụng của tấm bùa Dịch Chuyển kia khá lâu.
Nhưng đêm nay có thể cô cần chạy đến vài nơi.
Như vậy có nghĩa là cô cần chuẩn bị rất nhiều lá bùa, tất nhiên là không thể lại dùng máu tươi để vẽ bùa được nữa.
Tô Cẩm một hơi vẽ ra hơn mười lá bùa Dịch Chuyển, trừ cái đó ra, để đề phòng, cô lại vẽ thêm một ít bùa Thiên Lôi, bùa Trấn Tà…
Vẽ bùa xong, cô đem mấy lá bùa kia cất kỹ.
Nghĩ nghĩ, cô lại dùng chu sa vẽ cho Nguyên Cảnh thêm một ít lá bùa nữa.
Dù sao hiện tại Thanh Thành xảy ra nhiều chuyện, không yên ổn nên chuẩn bị thêm nhiều lá bùa vẫn tốt hơn.
Tô Cẩm cầm bùa chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ đến thời gian lúc này mấy người Sở Lâm có lẽ còn đang ăn cơm, nếu như lúc này cô đi ra ngoài, mấy người kia sẽ lại hỏi đông hỏi tây.
Cô trực tiếp lấy ra một lá bùa Dịch Chuyển.
Trong chớp mắt, cô đã xuất hiện trong phòng làm việc của Nguyên Cảnh.
Lúc này, Nguyên Cảnh đang ở trong phòng làm việc đọc sách, đột nhiên trong phòng xuất hiện một người, Nguyên Cảnh giật nảy mình.
Khi nhìn thấy người tới là Tô Cẩm, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Sao A Cẩm lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?” Cửa sổ không động, cửa phòng không động, giống như đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Tô Cẩm mỉm cười với anh: “Cho anh mấy lá bùa, anh nhớ mang theo bên mình.” Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ.
Nguyên Cảnh nhận lấy lá bùa, không khỏi khẽ kinh ngạc: “A Cẩm, có chuyện gì à?”
Tô Cẩm khoát tay: “Không có việc gì hết, chỉ là lúc tôi vẽ bùa, vẽ nhiều quá nên đưa tới cho anh. Mỗi lá bùa năm trăm tệ, sau anh nhớ chuyển tiền cho tôi là được.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm lại dùng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Nguyên Cảnh ngơ ngác nhìn phòng làm việc, lại nhìn mấy lá bùa vừa mới cầm trong tay. Nếu không có mấy lá bùa trong tay này thì anh cũng đã hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác không…A Cẩm có bản lĩnh xuất hiện và biến mất trong hư không…Thật đúng là làm anh càng lúc càng phải hoài nghi nhân sinh.
Anh cất lá bùa đi, yên lặng quay lại bàn làm việc, lấy quyển sách mà mình theo bản năng lật úp xuống.
Mấy ngày nay anh đều đang lặng lẽ nghiên cứu những kiến thức cơ bản về Đạo Môn.
Chỉ có hiểu rõ những cái này, mới sẽ không đến mức mỗi lần đều phải hoài nghi nhân sinh, hoài nghi bản thân mình.
Chỉ là khoảng cách giữa anh và Tô Cẩm trước mắt vẫn là một khoảng cách cực lớn…
Đêm lạnh như nước.
Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển lặng lẽ đi một chuyến đến toà nhà bỏ hoang.
Lần trước ở chỗ này bắt Trương Nguyệt quá vội vàng nên không kiểm tra kỹ toà nhà bỏ hoang này.
Cô mơ hồ cảm thấy mình cần phải quay lại một chuyến để xem xét kỹ hơn.
Ví dụ như toà nhà này vì sao lại bị bỏ hoang, vốn dĩ đây là một dự án do một chủ đầu tư thực hiện, hơn nữa rõ ràng toà nhà này đã đến giai đoạn hoàn công, không bao lâu nữa sẽ hoàn thành.
Nhưng khi sắp hoàn thành lại bị bỏ hoang???
Chỉ sợ trong này có không ít vấn đề.
Tô Cẩm đi dạo quanh toà nhà bỏ hoang một vòng, so với lần trước tới đây, âm khí ở nơi này dường như đã ít đi mấy phần.
Cô khẽ cau mày, giơ một lá bùa lên.
Trong chốc lát, lá bùa hơi sáng lên, chỉ về một hướng nào đó. Khi Tô Cẩm đi theo lá bùa vào giữa trung tâm của toà nhà, Tô Cẩm chỉ cảm thấy dưới chân mình tràn đầy cảm giác ớn lạnh.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất trong mấy giây.
Giữa hai lựa chọn địa ngục và hồn phi phách tán, Trương Nguyệt cân nhắc một chút, nói: “Được, tôi cho cô biết!”
Vào lúc Trương Nguyệt không nhìn thấy tình hình, Tô Cẩm lặng lẽ dùng một lá bùa Nói Thật.
Trương Nguyệt khẽ nói: “Mẹ tôi tiết lộ tin tức cho tôi, quả thực có liên quan đến tòa nhà bỏ hoang này, bà ấy nói với tôi, người kia cũng ở trong nhà hoang, giao tượng thần cho bà ấy, cho nên tôi muốn đến đó thử vận may, lại không nghĩ rằng, vừa tới chỗ ấy, đã gặp lão đạo sĩ này.
Chuyện tiếp theo, cô cũng biết rồi, về phần những chuyện khác, mẹ tôi không nói cho tôi…”
Chỉ là, đã nhắc nhở cô ta, không thể tiết lộ việc này cho bất luận kẻ nào.
Nếu không sẽ bị ‘Thần’ trừng phạt.
Nghĩ đến biểu cảm của mẹ lúc nói những lời này, toàn thân Trương Nguyệt run rẩy: “Nhanh, cô nhanh đưa tôi đến Địa phủ đi!” Cô ta nghĩ mà sợ cầu xin Tô Cẩm.
Tô Cẩm thu hồi lại bùa Nói Thật, đưa Trương Nguyệt đến Địa phủ.
Trong chớp mắt Trương Nguyệt rời đi, Tô Cẩm cảm giác được rõ ràng đột nhiên xuất hiện một lực đánh vào, mạnh mẽ đâm về vị trí của Trương Nguyệt trước đó.
Tô Cẩm vung bùa ra thật nhanh, dù là như thế, chỗ kia, vẫn bị đánh thủng một lỗ lớn.
Tô Cẩm nhìn cái hố sâu một mét thở dài.
Ai, ngày mai Tô tiên sinh lại hoài nghi nhân sinh rồi.
Cô buồn bực day trán.
Trương Nguyệt đi vào nhà hoang, lại gặp phải La đạo trưởng, La đạo trưởng này rất có thể đã ở nơi đó từ trước để chờ Trương Nguyệt, rõ ràng chính là giết Quỷ bịt miệng.
Không muốn để cho cô tra được một chút manh mối.
May mà cô chạy nhanh.
Cũng không biết La đạo trưởng này và người phía sau liên quan sâu bao nhiêu, hoặc là bởi vì chuyện của La Thịnh mà bị người phía sau lợi dụng, hoặc là, bản thân La đạo trưởng có liên quan đến tà vật?
Tô Cẩm không biết.
Cô nhíu mày nhìn La đạo trưởng đang hôn mê một cái, trực tiếp dán bùa nói thật lên trên người ông ta, sau đó đạp một cái, đánh thức La đạo trưởng.
La đạo trưởng kinh ngạc đứng dậy, liếc mắt đã nhìn thấy Huyền Thanh quán.
Ông ta nhìn chằm chằm Huyền Thanh quán vài giây, bắt đầu nhếch miệng nở nụ cười: “Ha ha ha, hoá ra đây chính là Huyền Thanh quán? Tôi đã nói mà Tô Cẩm cô là một người tự do ngang tàng, tất cả nơi này chỉ lớn có bằng vậy, còn không biết xấu hổ nói mình là quán chủ?”
La đạo trưởng trào phúng.
Tô Cẩm không để ý đến những lời này của ông ta, trực tiếp hỏi: “Tại sao ông lại xuất hiện ở tòa nhà hoang này.”
La đạo trưởng xì một tiếng khinh miệt: “Tôi đã nói là tôi chém yêu trừ… A, tôi xuất hiện ở đó là để giết Quỷ bịt miệng.”
La đạo trưởng nói xong lời này, tự mình sửng sốt một lát.
“Cô cô cô cô… Cô đã làm gì với tôi?”
Tô Cẩm mỉm cười, lại hỏi: “Tại sao phải giết Trương Nguyệt diệt khẩu.”
La đạo trưởng vô ý thức che miệng của mình, nhưng dù vậy, cũng không thể ngăn cản uy lực của bùa nói thật: “Bởi vì cô ta phải chết, cô ta biết điểm giao dịch toà nhà hoang này!”
La đạo trưởng: “...”
Tô Cẩm rất hài lòng tiếp tục hỏi: “Vậy còn ông? Người kia giao dịch với mẹ Trương thì có liên quan gì đến ông?”
La đạo trưởng đỏ mắt, ý đồ chống cự lại sức mạnh của bùa nói thật, ông ta thậm chí còn đưa tay nhét vào trong miệng của mình, dùng cách này để chống lại.
Tô Cẩm chỉ có thể nghe thấy tiếng La đạo trưởng ô ô.
Thấy ông ta như thế, Tô Cẩm cảm thấy sáng tỏ.
Nếu như ông ta đã dùng phương thức này để chống cự, có lẽ ông ta quả thực biết nhiều hơn so với Trương Nguyệt.
Tô Cẩm thu hồi lại bùa Nói Thật.
Bùa Nói Thật sử dụng với người bình thường, hiệu quả hết sức rõ ràng, nhưng đổi thành quỷ, hoặc là những người tu đạo.
Bọn họ hiểu ý biết được sức mạnh của bùa Nói Thật, sẽ nghĩ cách chống lại.
Giống như hiện tại, dù là áp dụng hành vi cực đoan, La đạo trưởng cũng sẽ không nói ra đáp án mà Tô Cẩm muốn biết.
Đương nhiên, cô có thể trói hai tay của La đạo trưởng lại, nhưng nếu La đạo trưởng áp dụng hành vi càng cực đoan hơn… Chỉ sợ kết quả không phải là thứ mà cô muốn nhìn thấy.
Chờ ngày mai Phương Tri Hạc dẫn người đến, lại để cho bọn họ thẩm vấn đi.
Dù sao, còn có một cách khác có thể cạy được miệng La đạo trưởng.
Huyền Môn còn có một loại thuật pháp, có thể xem trộm ký ức của người khác, nhưng sau khi dùng loại thuật pháp này, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với người trong cuộc, hồn phách cũng sẽ phải chịu sự tổn hại, cho nên loại thuật pháp này, dù chưa bị liệt là cấm thuật, nhưng cũng là thứ mà người trong Huyền Môn không thể tùy tiện sử dụng.
La đạo trưởng này là đệ tử của Tam Thanh quán, cho dù cô muốn điều tra tình hình của người phía sau, cô cũng sẽ không tùy tiện sử dụng loại thuật pháp này.
Đợi ngày mai Phương Tri Hạc đến đây, lại để Phương Tri Hạc thương lượng với người của Tam Thanh quán một chút.
Chỉ cần người bên Tam Thanh quán đồng ý, thuật pháp này có thể lập tức sử dụng.
Nghĩ như vậy, lúc Tô Cẩm ra ngoài trở về, đã bố trí một trận pháp xung quanh La đạo trưởng, dù sao nhét người ra bên ngoài không an toàn, ngộ nhỡ có người tới cứu ông ta thì sao?
Bố trí một trận pháp, cũng sẽ không có ai có thể cứu được La đạo trưởng.
Tô Cẩm yên tâm trở về phòng ngủ.
Ai, đã đến giờ này rồi, còn không đi ngủ nữa thì trời sắp sáng rồi.
Cô thật là khổ, vì kiếm tiền, và nỗ lực phát triển Huyền Thanh quán, cô sắp phải thức suốt đêm rồi!
Tô Cẩm rửa mặt xong, luôn cảm thấy có chuyện bị cô quên mất.
Cô nghĩ một chút, không nhớ ra được, trực tiếp ngả đầu ngủ.
*
Ngày hôm sau.
Sở Lâm bởi vì có chút mệt nhọc nên đã dậy muộn hơn so với bình thường một chút.
Đợi anh ta thức dậy, vẫn giống như trước đi quét dọn sân vườn, anh ta nhìn thấy hai người Tô Chính Quang còn có Diêu Nguyệt đang đứng ở trong sân.
Anh ta kinh ngạc đi qua, hỏi một câu: “Sao vậy?”
Tô Chính Quang đờ đẫn quay đầu lại, chỉ vào cái hố lớn kia: “Cậu xem…”
Sở Lâm khẽ giật mình, phải nói là khá lắm!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta nhìn chằm chằm vào cái hố lớn vài giây.
Sau đó chỉ thấy Tô Chính Quang vội vã chạy đến chỗ Tổ Sư Gia: “Tổ Sư Gia phù hộ, Tổ Sư Gia phù hộ a…”
Sở Lâm gãi đầu một cái, có chút mờ mịt.
Tô tiên sinh không phải không quá tin vào Tổ Sư Gia sao?
Làm sao hiện tại giống như biến thành người khác vậy: “Dì Diêu, Tô tiên sinh như này là bị kích thích rồi hả?”
Chẳng lẽ chuyện của Tô Giang Nguyên khiến cho Tô tiên sinh chuyển biến lớn như vậy?
Diêu Nguyệt có chút một lời khó nói hết: “Đầu óc ông ấy không dùng được chứ sao.”
Sở Lâm: “...” Đáp án này, vậy mà anh ta không có cách nào phản bác… lại còn rất có lý.
Hai người cảm khái một phen, ánh mắt Sở Lâm lại rơi trên người lão đạo sĩ.
Ách, không nghĩ đến lão đạo sĩ có ý đồ xấu xa này, lại rơi vào trong tay sư phụ anh ta.
Cũng không biết lần này, lão đạo sĩ lại làm ra chuyện phát rồ gì!
Nghĩ như vậy, Sở Lâm chụp một tấm hình, sau đó gửi cho Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc trả lời vô cùng nhanh: “Đợi tôi, bây giờ tôi đến Tô gia.” Chuyện lần này, can hệ trọng đại, Phương Tri Hạc vì để phòng ngộ nhỡ, cố ý gọi thêm mấy người, ngay cả sư phụ anh ta, cũng gọi tới.
Dù sao, sư phụ nhà mình là quán chủ của Bạch Vân quán, nếu La đạo trưởng thật sự cần xử trí, có sư phụ ở đây, cũng tương đối dễ dàng.
Trong giây lát, ông ấy lại tiến đến trước mặt Sở Lâm.
“Sở Lâm, cậu nói xem trong sân vô duyên vô cớ lại có thêm một cái hố lớn, có phải là ông trời đang cảnh báo không?”
Đáy mắt Sở Lâm tràn đầy kinh ngạc: “Cảnh báo cái gì?”
Tô Chính Quang nói: “Có thể là có chỗ nào tôi làm không đúng lắm? Có phải trước đó tôi đối với Tổ Sư Gia không quá thành tâm, cho nên bây giờ, tạo một cái hố lớn trong sân để cảnh cáo tôi hay không?”
Một mình Tô Chính Quang nghĩ ra một đống giả thuyết, cuối cùng lại vội vã chạy đến trước mặt Tổ Sư Gia quỳ bái.
Dáng vẻ kia… giống như bị Tổ Sư Gia khuất phục.
Sở Lâm đột nhiên mười phần đồng ý với Diêu Nguyệt, ừm, đầu óc của Tô tiên sinh quả thực không dùng được…
Lúc Tô Cẩm xuất hiện ở trong sân, đã là nửa tiếng sau.
Sở Lâm rất nhanh đã chạy tới báo cáo tình hình trước mắt của Tô tiên sinh một chút.
Mí mắt Tô Cẩm giựt một cái.
Cô đã nói hôm qua lúc đi ngủ đã quên mất một chuyện gì đó rồi.
Hoá ra là quên mất chuyện trong sân xuất hiện một cái hố, cô thở dài, đi đến bên cạnh Tô Chính Quang: “Cái hố này là do con làm ra.”
Tô Chính Quang lo lắng cả buổi sáng sững sờ đứng nguyên tại chỗ: “? Cho nên không phải Tổ Sư Gia hù dọa cha à?”
Tô Cẩm có chút cạn lời: “... Tổ Sư Gia hù dọa cha làm cái gì? Cha đáng để cho Tổ Sư Gia tốn tâm tư sao?”
Tô Chính Quang á khẩu không trả lời được, ông ấy sờ lên trái tim nhỏ.
Hu hu, đau lòng.
Lúc Diêu Nguyệt đi qua Tô Chính Quang, ánh mắt khinh thường phát ra một tiếng hừ lạnh.
Tô Chính Quang chỉ cảm thấy tâm càng đau đớn hơn.
Tô Cẩm đi lòng vòng hai vòng trước mặt Tổ Sư Gia, chưa tới hai phút, đã chờ được đám người Phương Tri Hạc đến.
Đi cùng với Phương Tri Hạc còn có một đạo sĩ lớn tuổi, nhìn ngược lại là chính trực hơn nhiều so với La đạo trưởng.
Phương Tri Hạc tiến lên một bước, giới thiệu đơn giản một chút: “Tô quán chủ, đây là sư phụ tôi Bạch quán chủ.”
Đồng thời, lại giới thiệu Tô Cẩm một chút.
“Sư phụ, trước đó con đã từng đề cập với người, vị Tô quán chủ này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng năng lực xuất chúng, không thể khinh thường.”
Bạch quán chủ nhìn sang Tô Cẩm, đáy mắt tràn đầy sự thân thiện: “Tô quán chủ tuổi trẻ tài cao, đúng là may mắn của Huyền Môn.”
Tô Cẩm nói: “Bạch quán chủ ông…” A, cô không quá biết nói kiểu lời khách sáo này.
Sở Lâm mở miệng đã nói: “Bạch quán chủ tiên phong đạo cốt, xem ra cũng là đạo trưởng siêu phàm thoát tục! Lúc trước vãn bối vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể dạy bảo được Phương đạo trưởng chính trực như thế, hôm nay gặp mặt, Bạch quán chủ quả nhiên không tầm thường!”
Cái miệng của Sở Lâm, bla bla vô cùng biết nói chuyện.
Rải rác mấy lời, đã tâng bốc Phương Tri Hạc còn có Bạch quán chủ nhiều lần.
Phương Tri Hạc trầm mặc chớp mắt một cái: “...” Loại lời nói này, anh ta cũng ngại nghe tiếp.
Về phần Bạch quán chủ, tuy nói người ta là đạo trưởng đoan trang chính phái, nhưng cũng không chịu được cái miệng ngọt ngào lại biết khen người của Sở Lâm, tâng bốc Bạch quán chủ đến mức đi trên đường cũng có chút lâng lâng.
Trong lòng Tô Cẩm yên lặng cho Sở Lâm tăng thêm mấy phần.
Rất tốt, không có Sở Lâm không làm nóng được cục diện, không có người nào mà Sở Lâm không khen được!
Vị trí đại đệ tử cao nhất, không phải Sở Lâm thì là ai!
Là anh ta!
Tô Cẩm bảo Diêu Nguyệt tìm một căn phòng yên tĩnh, Phương Tri Hạc khiêng La đạo trưởng qua đó, mấy người cùng nhau đi vào phòng.
Đám người Diêu Nguyệt thì đi làm chuyện của mình.
Tô Chính Quang nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Sao tôi thấy bên trong sắp xảy ra chuyện lớn?”
Diêu Nguyệt lườm ông ấy một cái: “Ông không cần đi làm việc sao? Ông xem Giang Nguyên chịu khó nhiều biết bao nhiêu, sáng sớm đã ở trong phòng xử lý công chuyện của công ty nó, ông thì sao? Ông thì sao?”
Tô Chính Quang không dám phản bác: “...” Giàn Nguyên chuyên cần như vậy, còn không phải là bởi vì trước đó mấy ngày nói chuyện yêu đương không lo lắng xử lý công việc? Cho nên công việc trong tay dồn lại thành một đống lớn!
Hai ngày gần đây, chắc chắn Tô Giang Nguyên sẽ vô cùng bận rộn.
Tô Cẩm lại nói đơn giản tình hình với Bạch quán chủ một chút.
Chuyện tà vật, Phương Tri Hạc đã nói qua một chút với Bạch quán chủ, nhưng khi ông ấy nghe thấy La đạo trưởng cũng có liên quan đến tà vật, ông ấy thở dài thật sâu.
“Tam Thanh quán cũng coi như là đạo quán rất có uy danh trong huyền môn của chúng ta, không nghĩ tới, thật sự đào tạo ra một người rắp tâm hại người khác.”
Bạch quán chủ hơi suy tư, ông ấy ngước mắt nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô quán chủ, việc này liên quan đến tà vật, tất nhiên là phải xử lý cẩn thận, tôi tin rằng, Tam Thanh quán tuyệt đối sẽ không bao che cho La đạo trưởng.”
Phương Tri Hạc nhìn Tô Cẩm, lên tiếng nói, “Sư phụ, sở dĩ mời người tới, là hi vọng người có thể làm chủ.”
Bạch quán chủ run lên, nhất thời đã hiểu ý của Phương Tri Hạc.
“Con…” Đồ đệ này, con lừa sư phụ à!
Bạch quán chủ thở dài, ông ấy trực tiếp nói: “Tô quán chủ, tôi biết theo ý của cô và Tri Hạc, hai người muốn mời tôi dùng thuật sưu hồn với ông ta.”
Tô Cẩm lắc đầu: “Nếu như ông bận tâm đến tình nghĩa Đạo Môn, ngại ra tay, tôi có thể trực tiếp động thủ.
Về phần Tam Thanh quán, tôi không biết người nào trong bọn họ, xin Bạch quán chủ thay tôi nói một tiếng, người này, Tô Cẩm tôi chắc chắn động vào!”
Nếu như Bạch quán chủ không dám động thủ, sợ Tam Thanh quán trách tội, cô không sợ.
Cho tới bây giờ cô không sợ đắc tội người khác!
Từ đầu đến cuối, cô muốn Phương Tri Hạc dẫn người tới, chẳng qua là bởi vì muốn để Phương Tri Hạc làm người làm chứng.
Dù sao, nếu cô một mình sử dụng thuật sưu hồn với La đạo trưởng, ký ức của La đạo trưởng cũng chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy, ngộ nhỡ đến lúc, có người nói cô hãm hại La đạo trưởng, chẳng phải là sẽ dẫn ra một đống chuyện phiền phức hay sao?
Thấy Tô Cẩm kiên định như vậy, đáy mắt Bạch quán chủ lóe lên một tia sáng.
“Tô quán chủ tuổi nhỏ tài cao, chuyện thuật Sưu Hồn tôi sẽ tự kể lại với quán chủ của Tam Thanh quán!”
Bạch quán chủ cũng anh dũng.
Trực tiếp dự định tiền trảm hậu tấu.
Chờ bọn họ xem hết ký ức của La đạo trưởng, sẽ nói rõ việc này với Tam Thanh quán.
Cho dù là La đạo trưởng không muốn phối hợp, lại cấu kết với tà vật.
Tô Cẩm thấy Bạch quán chủ trực tiếp xắn ống tay áo lên, yên lặng gật đầu với ông ấy, Sở Lâm có câu nói vẫn không sai, vị Bạch quán chủ này quả thực không giống với những tên tiểu nhân dối trá kia, bằng không thì cũng không dạy ra được một người đệ tử như Phương Tri Hạc.
Thấy Bạch quán chủ trước khi sử dụng thuật Sưu Hồn, phải tiến hành các loại trình tự, Tô Cẩm có chút không hiểu.
“Bạch quán chủ, trực tiếp dùng thuật Sưu Hồn là được.” Làm sao còn phải phiền phức như vậy?
Loại kỹ năng này chẳng lẽ không phải là trực tiếp sử dụng sao?
Bạch quán chủ kinh ngạc chớp mắt một cái.
Trực tiếp dùng? Thuật pháp như thuật Sưu Hồn, sao có thể trực tiếp sử dụng chứ?
Loại thuật pháp này một khi sử dụng, sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể cứu vãn đối với La đạo trưởng, hồn phách bị hao tổn, về sau sẽ ngu dại hoặc là trở thành phế nhân.
Cho nên, loại thuật pháp này ở trong Đạo Môn không phải vạn bất đắc dĩ, thì không cho phép sử dụng.
Không chỉ có như thế, nếu như La đạo trưởng mười phần kháng cự, thậm chí còn có thể tạo thành một phần ảnh hưởng đối với người sử dụng.
Bạch quán chủ đang kinh ngạc, thì thấy Tô Cẩm đưa tay đặt trên đỉnh đầu La đạo trưởng, một tay khác thì đặt ở trên vai Phương Tri Hạc: “Đặt tay của anh lên trên vai của sư phụ anh đi, sau đó nhắm mắt lại, tôi dẫn mọi người đi vào trong ký ức của ông ta.”
Phương Tri Hạc vô cùng nghe lời đặt tay lên trên vai Bạch quán chủ.
Bạch quán chủ không hiểu.
“?” Thuật Sưu Hồn dùng như thế này sao? Sao không giống như những gì ông ấy đã được học?
Sở Lâm nhìn sư phụ nhà mình một cái, sau đó học theo đi đến bên cạnh Bạch quán chủ, kéo tay của ông ấy đặt trên vai mình.
Ký ức của La đạo trưởng, anh ta cũng muốn xem!
Bạch quán chủ có chút hoài nghi nhân sinh nhắm hai mắt lại.
“!” Ông ta thật đúng thấy được ký ức của La đạo trưởng!
Bạch quán chủ không để ý tới sự kinh hãi nữa, vội vàng tập trung lực chú ý quan sát những hình ảnh có liên quan đến La đạo trưởng.
Rất nhanh, mấy người cùng nhau thấy được một màn như này.
Trong toà nhà bỏ hoang, La đạo trưởng cầm tà vật ‘Tượng thần’ giao cho mẹ Trương.
Trong chốc lát, mấy người đều đã hiểu.
Thì ra nguyên nhân La đạo trưởng tình nguyện áp dụng phương thức cực đoan, cũng không muốn nói ra người phía sau, lại là bởi vì, ông ta chính là người giao dịch với mẹ Trương kia? ? ?
Người giật dây lại là ông ta? ??
Tô Cẩm hơi nhíu mày, một màn này giống như giải thích cho lý do tại sao La đạo trưởng lại ở toà nhà hoang chờ Trương Nguyệt xuất hiện, sau đó truy sát Trương Nguyệt.
Nhưng chuyện này. . . Rõ ràng rất không đúng!
Cô và La đạo trưởng đã từng giao thủ, La đạo trưởng căn bản không có bản lĩnh nuôi ra được tà vật kia.
Nói cách khác, La đạo trưởng căng hết cỡ cũng chỉ coi như con chó săn bị người khác giật dây.
Về sau lại ở trong ký ức của La đạo trưởng tìm được hình ảnh La Thịnh xảy ra chuyện, do đó ông ta vì cứu La Thịnh, tự bản thân mình cũng giao dịch với tà vật.
Ngoại trừ những thứ này.
Đám người Tô Cẩm còn chứng kiến một bí mật.
Bí mật này có chút cẩu huyết, nhưng đây cũng là nguyên nhân vì sao La đạo trưởng lại tốt với La Thịnh như vậy.
La Thịnh không chỉ là con trai của anh trai La đạo trưởng.
Mà mẹ của La Thịnh còn là mối tình đầu của La đạo trưởng lúc còn trẻ.
Về sau, La đạo trưởng một lòng vào đạo quán, từ bỏ mối tình đầu, đợi sau khi ông ta tu hành nhiều năm ở đạo quán, lúc trở về, thế mới biết, mối tình đầu của ông ta đã gả cho anh trai ông ta.
Mà anh trai đối xử với mẹ con La Thịnh lại thật sự không tốt.
Thường xuyên say rượu rồi đánh chửi mẹ con bọn họ.
Có một lần, mẹ La tức giận, động thủ phản kháng, hai người đồng quy vu tận.
Chỉ để lại một mình La Thịnh lẻ loi hiu quạnh, sau đó, La đạo trưởng dẫn La Thịnh đi theo bên cạnh, cũng để cho anh ta làm đồ đệ của mình.
...
Đến tận đây, Phương Tri Hạc khẽ thở dài, thảo nào La đạo trưởng thiên vị La Thịnh như thế!
Tô Cẩm có ý đồ tiếp tục tìm tòi những ký ức có liên quan đến tà vật.
Nhưng ngoại trừ những thứ kia, cũng chỉ tìm thấy hình ảnh La đạo trưởng cười ha hả với một đống ‘Tượng thần’.
Mà ký ức này, dường như đang được cố gắng hết sức để giấu đi.
Tô Cẩm thu tay lại, đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Bạch quán chủ lại mở miệng vào lúc này: “Lần này Tô quán chủ đã lập công lớn! Không nghĩ tới những thứ tà vật này, đều do La đạo trưởng làm ra.”
“Ông ta thân là đệ tử của đạo quán, lại nuôi ra tà vật hại người mức này, thật là sai lầm.” Bạch quán chủ kết luận.
Phương Tri Hạc vô ý thức nhìn Tô Cẩm.
Chỉ thấy Tô Cẩm cau mày, thần sắc nghiêm trọng.
Anh ta quay đầu nhìn về phía sư phụ, kinh ngạc nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình: “Sư phụ, tà vật thật sự là do La đạo trưởng nuôi ra sao? Ông ta nhìn không giống có thể nuôi ra tà vật.”
Bạch quán chủ không đồng ý lắc đầu: “Không phải vi sư đã nói rồi sao? Không thể trông mặt mà bắt hình dong, lúc trước, cũng không nhìn ra được ông ta có thể làm ra loại chuyện giết người cướp bùa kia, nhưng cuối cùng, không phải vẫn làm ra rồi hay sao?”
Phương Tri Hạc bất đắc dĩ: “Sư phụ, ý của con là năng lực của ông ta, không giống như có thể nuôi ra được tà vật…”
La đạo trưởng xem xét đạo hạnh không cao.
Hơn nữa loại chuyện nuôi tà vật này, còn có khóa chặt mục tiêu vân vân, thế nào cũng không giống như chuyện một mình La đạo trưởng có thể hoàn thành.
Bạch quán chủ như có điều suy nghĩ trong chốc lát: “Con nói quả thực có đạo lý, nhưng… ông ta vào Đạo Môn đã nhiều năm, cũng đã tu hành không ít năm, tính toán ra, phải có hơn hai mươi năm… Nếu như dốc lòng nghiên cứu loại tà vật này, có lẽ cũng có thể nuôi ra được…”
Nói như vậy, Bạch quán chủ vừa nghĩ lại lẩm bẩm một câu: “Thảo nào đạo pháp của ông ta nhiều năm cũng không có sự tinh tiến gì, có lẽ đã dốc hết suy nghĩ ở trên tà vật.”
Nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
“Đúng rồi, không phải chúng ta còn nhìn thấy một hình ảnh trong ký ức của ông ta hay sao? Ông ta còn cười to với một đống tà vật, để ta tìm người lục soát nơi ở của La đạo trưởng một chút, nói không chừng sẽ có đầu mối gì đó.” Bạch quán chủ nói xong lời này, bắt đầu vội vàng đi liên hệ với người của Tam Thanh quán.
Dù sao hiện tại, sự thật đã vô cùng xác thực, cho dù bọn họ dùng thuật Sưu Hồn, Tam Thanh quán cũng sẽ không nói gì.
Phương Tri Hạc do dự vài giây, lại nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, cô cũng cảm thấy chuyện này, La đạo trưởng là chủ mưu sau tất cả sao?”
Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra mấy phần ý vị thâm trường.
“Phương đạo trưởng, nếu như đợi lát nữa có người tìm thấy những thứ tà vật kia ở địa bàn của La đạo trưởng, việc này coi như là có chứng cứ vô cùng xác thực rồi.”
Phương Tri Hạc dừng một chút: “Thế nhưng…”
Tô Cẩm lại nói: “Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía La đạo trưởng.”
Hình như tất cả đều hoàn hảo.
La đạo trưởng tu đạo ít nhất cũng hai mươi năm có thừa, cho dù là mấy năm trước, La đạo trưởng cũng có khả năng làm ra loại chuyện này, lại có lẽ, Triệu Mạn chỉ là một vật thử nghiệm.
Mà mẹ Trương nuôi ra tà vật, lực sát thương lớn như vậy, mới là thành phẩm.
Tô Cẩm khẽ cười, không nói thêm gì.
Khi một sự kiện quá hoàn mỹ, khi ký ức của La đạo trưởng bị cố giấu đi, Tô Cẩm cảm thấy có một suy đoán khác.
Có lẽ…
La đạo trưởng chỉ là con dê thế tội bị người khác giật dây.
Dù sao, La đạo trưởng làm con dê thế tội, không có gì thích hợp bằng.
Thậm chí, ngay cả lý do cũng đã tìm được rồi.
Tô Cẩm híp mắt, nếu cô không đoán sai, nói không chừng người giật dây sẽ đẩy chuyện La đạo trưởng nuôi tà vật lên người La Thịnh.
La thịnh có tử kiếp, La đạo trưởng hoàn toàn có thể nhìn ra chuyện của La Thịnh từ nhiều năm trước, cho nên khổ tâm nghiên cứu tà vật, chỉ vì để La Thịnh được sống? ?
Lý do này, Tô Cẩm cảm thấy mười phần hoàn mỹ.
Thế là, cô yên lặng đi ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp bưng một đĩa đựng trái cây xem kịch.
Sở Lâm hoàn toàn mờ mịt, có chút không hiểu, có hơi nghi hoặc một chút, nhưng anh ta không đoán ra được tâm tư của sư phụ.
Qua vài giây, anh ta cũng học theo bê một đĩa đựng trái cây, thuận tiện còn thân mật bê cho Phương Tri Hạc một đĩa.
Phương Tri Hạc quay đầu từ chối: “... ...” Anh ta không có hứng thú với đĩa trái cây, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với chân tướng.
Thời gian trôi qua khoảng gần nửa tiếng.
Bạch quán chủ thở dài đi đến trước mặt Tô Cẩm.
“Tạo nghiệt tạo nghiệt!”
Tô Cẩm trừng mắt, bình tĩnh bỏ một quả nho vào trong miệng: “Ông nói rõ chi tiết xem làm sao ông ta lại tạo nghiệt?”
Bạch quán chủ thở dài nói: “Người của Tam Thanh quán, lục tìm ra được chứng cứ trong nơi ở của La đạo trưởng! Còn có bản chép tay nuôi tà vật những năm này của ông ta, ngoại trừ cái đó, còn tìm thấy được mấy cái giống như tà vật dưới giường ông ta, bên trong mặc dù không có tà vật, nhưng nó lại giống như đúc với những thứ các ngươi nhìn thấy lúc trước!”
Tô Cẩm ồ lên một tiếng, ra hiệu cho Bạch quán chủ nói tiếp.
Bạch quán chủ: “Theo bản ghi chép của ông ta, sau khi ông ta đón La Thịnh về, đã biết La Thịnh có tử kiếp, ông ta vì cái tử kiếp này, nghĩ hết tất cả các biện pháp, cuối cùng, nghĩ đến nuôi tà vật!”
Ông ta vừa nói vừa thổn thức mười phần.
Ngay cả Phương Tri Hạc và Sở Lâm cũng ngẩn người.
Duy chỉ có Tô Cẩm, mười phần bình tĩnh.
Bạch quán chủ kinh ngạc nói: “Tô quán chủ, cô không có phản ứng gì sao?”
Tô Cẩm nghiêng đầu: “Đĩa đựng trái cây không tệ.”
La đạo trưởng làm con dê thế tội, không có trình độ.
Bản ghi chép này, viết cũng không có trình độ.
Bởi vì tên ngu xuẩn La đạo trưởng kia, căn bản cũng không biết La Thịnh có tử kiếp.
Chẳng qua Tô Cẩm vì để cho người giật dây kia nhọc lòng tìm con dê thế tội có một chút lòng tin, vẫn giả bộ phối hợp một chút, giả bộ như không hề phát hiện ra thứ gì.
Chỉ là, thái độ của Tô Cẩm quá bình tĩnh thong dong.
Bạch quán chủ lại nói: “Tô quán chủ đối với chuyện này, còn có ý kiến gì khác không?”
Nghe vậy, Tô Cẩm chăm chú nghĩ một chút, có ý khác nhìn Bạch quán chủ hỏi: “Bạch quán chủ không cảm thấy chuyện của La đạo trưởng tra quá thuận lợi sao?”
Bạch quán chủ khẽ cười xấu hổ.
“Tô quán chủ cảm thấy việc này còn có ẩn tình khác sao?”
Tô Cẩm không lên tiếng.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc cũng không lên tiếng.
Bạch quán chủ nhìn lướt qua vẻ mặt mấy người, đành phải tiếp tục nói: “Việc này điều tra thuận lợi chẳng lẽ không được sao? Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều có, mẹ Trương Nguyệt đã tiến hành giao dịch với La đạo trưởng, là người làm chứng, bản ghi chép tà vật tìm được chỗ ông ta là vật chứng.”
Ngay cả lý do nuôi tà vật cũng không có một chút kẽ hở.
Khoé môi Tô Cẩm cong lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Nếu như Bạch quán chủ cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vậy thì làm phiền ông đưa vị La đạo trưởng kia đi đi.”
Tô Cẩm vừa nói vừa đứng dậy, đưa đĩa đựng trái cây trong tay cho Sở Lâm: “Tôi giúp ông xách ra ngoài.”
“Tôi đi là được.” Bạch quán chủ nói: “Tô quán chủ vì việc này, đã bận rộn lúc lâu, sao có thể mọi chuyện đều để Tô quán chủ kinh nghiệm bản thân thân vì?”
Tô Cẩm tốc độ nhẹ nhàng, vượt lên trước Bạch quán chủ một bước.
Mắt thấy Bạch quán chủ muốn theo tới, Sở Lâm tức thời gọi ông ấy lại: “Bạch quán chủ! Ông có muốn nếm thử trái cây tôi đã chuẩn bị hay không, ngay cả sư phụ tôi cũng khen không dứt miệng!”
Sở Lâm rất nhiệt tình giữ Bạch quán chủ lại, ngăn cản cước chân của ông ấy.
Mí mắt Bạch quán chủ khẽ giật một cái: “...”
Ông ấy nhìn về phía Phương Tri Hạc: “Con thất thần làm cái gì vậy? Còn không đi giúp Tô quán chủ? Làm sao lại không có ý thức một chút như vậy chứ?”
Phương Tri Hạc suy tư hai giây, trực tiếp nói: “Sư phụ, sức của Tô quán chủ rất lớn, cô ấy có thể khiêng được hai người đàn ông trưởng thành, con không đi làm loạn thêm nữa.”
Anh ta vừa nói vừa bưng đĩa đựng trái cây lên, bỏ vào miệng sư phụ anh ta một quả nho.
Bạch quán chủ: “... ?”
Phương Tri Hạc yên lặng đứng đó, cùng với Sở Lâm hai người vô cùng ăn ý nhìn chằm chằm Bạch quán chủ.
Tô Cẩm rõ ràng muốn tiếp xúc một mình với La đạo trưởng.
Mà chuyện vừa rồi, ngay cả hai người bọn họ đều có thể nhìn ra được, chuyện của La đạo trưởng, có vấn đề rất lớn.
Nhưng Bạch quán chủ, lại một mực chắc chắn La đạo trưởng chính là người giật dây.
Thái độ của ông ta quá chắc chắn, cũng quá vội vàng định tội cho La đạo trưởng… Dường như muốn vội vàng kết thúc chuyện này.
Loại hành vi này, không khỏi khiến cho người ta sinh ra sự nghi ngờ.
Sau khi Tô Cẩm đi vào gian phòng kia, đóng cửa phòng lại.
Cô nhìn qua hồn phách rõ ràng đã bị hao tổn của La đạo trưởng, lấy ra một đoạn an hồn hương đốt lên, không nhanh không chậm đi qua, một lần nữa đưa tay đặt trên đỉnh đầu La đạo trưởng.
Cô lại dùng thuật sưu hồn một lần nữa với La đạo trưởng.
Có một số việc, cô còn cần xác định lại một chút.
Trong giây lát.
Tô Cẩm thu tay lại.
Dập tắt an hồn hương thu vào trong túi áo.
Cô đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, luồng gió mát thổi qua, thổi tan đi mùi thơm nhàn nhạt của an hồn hương còn lưu lại trong phòng.
Tô Cẩm mang theo La đạo trưởng, vẻ mặt lạnh nhạt ra khỏi phòng.
Lúc cô đi ra, Sở Lâm đang vui vẻ giới thiệu đĩa đựng trái cây với Bạch quán chủ, Phương Tri Hạc thì ở nơi đó yên lặng mớm nước trái cây cho Bạch quán chủ.
Tâm trạng của Bạch quán chủ rất phức tạp.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, hai người cùng nhau buông Bạch quán chủ ra, đi đến trước mặt Tô Cẩm, đáy mắt cũng mang theo vài phần chờ mong.
Nếu không phải bận tâm đến hình tượng, Bạch quán chủ thậm chí đã muốn xoay người nhìn chân mình một chút.
Ông ta đau đớn nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ, tôi đắc tội với cô chỗ nào sao?”
Ánh mắt Tô Cẩm sắc bén nhìn lại: “Thật ngại quá, không khống chế lại lực đạo, để đền bù tổn thất, tôi mời Bạch quán chủ ăn cơm đi.”
Nghe thấy Tô Cẩm muốn mời ăn cơm, Sở Lâm rất rung động.
Sư phụ anh ta là người chỉ có vào chứ không có ra, vậy mà lại mời người khác ăn cơm?
Một giây sau, đã nghe Tô Cẩm nói: “Tôi định mời Bạch quán chủ ăn dê nướng nguyên con, ông thấy thế nào?”
Sắc mặt Bạch quán chủ khẽ thay đổi: “Sau khi tôi tu đạo, vẫn luôn chỉ ăn chay, Tô quán chủ mời, tôi sợ là vô duyên rồi…”
“Chuyện hôm nay, cũng coi như là có một kết quả tốt, tôi còn phải đến Tam Thanh quán một chuyến, nên không kéo dài nữa.”
Ông ta thở dài, quay đầu ra hiệu cho Phương Tri Hạc đưa La đạo trưởng đi.
Phương Tri Hạc có chút không vui mang theo La đạo trưởng, theo sau lưng sư phụ.
Anh ta đi vài bước, càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Lúc đi vào trong sân, Phương Tri Hạc dừng bước, anh ta có chút không khống chế nổi cảm xúc: “Sư phụ, vì sao người lại phải rời đi vội vã như vậy?”
Sư phụ anh ta bình thường không phải như thế.
Dứt lời, anh ta ném La đạo trưởng sang một bên.
La đạo trưởng lần nữa bị ném sang một bên: “...” Mặc dù hiện tại tôi bị ngất, nhưng tôi cũng là người!
Phương Tri Hạc ngăn Bạch quán chủ lại lên tiếng chất vấn: “Có phải người có chuyện gì giấu con hay không, từ lúc bắt đầu sử dụng thuật Sưu Hồn, người đã rất lạ!”
Sắc mặt Bạch quán chủ thay đổi liên tục: “Ngày thường vi sư dạy bảo, con đều quên hết rồi à? Ai cho con lá gan, con dám chất vấn sư phụ như vậy?”
Hai thầy trò mâu thuẫn hết sức căng thẳng.
Lúc này, Tô Cẩm đi ra.
“Phương đạo trưởng, sao anh có thể nói ra những lời như vậy với sư phụ anh chứ? Anh như này chính là đại bất kính.”
Phương Tri Hạc nhìn về phía Tô Cẩm, ánh mắt hơi lộ ra chút mờ mịt, anh ta không biết sư phụ anh ta làm sao, nhưng sư phụ anh ta không phải là như này.
Anh ta thậm chí nhịn không được hoài nghi, sư phụ vội vàng kết luận như vậy, có phải là có liên quan gì đến tà vật hay không…
Tất cả mọi chuyện hôm nay đều khiến anh ta cảm thấy quái dị.
Phương Tri Hạc gục đầu xuống, toàn thân đều là sự phiền muộn.
Tô Cẩm đi đến bên cạnh Phương Tri Hạc, đưa tay khẽ vỗ bờ vai của anh ta: “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không đối xử với sư phụ như thế, tôi sẽ hiếu kính ông ấy thật tốt.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm vung tay một cái trực tiếp đánh lên trên mặt Bạch quán chủ.
Hành động bất ngờ của cô khiến cho Phương Tri Hạc sợ ngây người.
Phương Tri Hạc bối rối.
Sở Lâm cũng bối rối.
Ngay cả Bạch quán chủ bị đánh, cũng che mặt tràn đầy không thể tin nổi.
“Tô quán chủ, cô, sao cô có thể ra tay với tôi?”
Tô Cẩm mỉm cười: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đang dạy Phương đạo trưởng nên hiếu kính với ông như thế nào.”
Hai chữ hiếu kính, Tô Cẩm gằn giọng xuống.
Sắc mặt Bạch quán chủ đại biến.
Tô Cẩm nào có cho ông ta cơ hội phản ứng, lại tung ra một tấm bùa, trực tiếp giao thủ với Bạch quán chủ.
Trong lúc hai người đánh nhau, Bạch quán chủ rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.
Giờ này khắc này, Phương Tri Hạc cũng dần dần nhìn ra mấy phần manh mối, chiêu thức kia, cử chỉ này… Căn bản không phải là sư phụ anh ta!
Phương Tri Hạc kinh hãi, kêu lớn về phía người đang đánh nhau: “Ngươi đã đưa sư phụ ta đi đâu rồi?”
Sở Lâm đang bưng đĩa trái cây, đĩa đựng trái cây trong tay rơi loảng xoảng: “...” Đột nhiên có chút hoảng hốt.
Bạch quán chủ này là sản phẩm giả mạo sao?
Bây giờ tà ma đã lớn mật như thế ư? Cũng bắt đầu đường hoàng giả mạo Bạch quán chủ, chạy đến Huyền Thanh quán rồi hả?
Phương Tri Hạc vội vàng chạy tới hỏi tình hình: “Tô quán chủ, như này là có chuyện gì? Sư phụ tôi bị người khác giả mạo sao?”
Vừa nói xong câu đó, anh ta lại lắc đầu: “Cũng không đúng, trước khi sử dụng thuật Sưu Hồn, phản ứng của sư phụ tôi vẫn luôn rất bình thường.”
Lúc này Phương Tri Hạc vận dụng IQ, bắt đầu phân tích kỹ tình hình.
“Nhưng sư phụ tôi cũng không có lý nào bị tà ma ám vào người.” Nếu thật sự có tà vật, vậy lúc bước vào Tô gia này, tổ sư gia trong Huyền Thanh quán cũng sẽ phát hiện ra được.
Có Tổ Sư Gia trấn thủ, tà ma sao dám đường hoàng đi vào Tô gia?
Phương Tri Hạc tự phủ nhận mấy loại tình huống, càng lúc càng nghi ngờ.
Tô Cẩm nhìn sang Bạch quán chủ có ý đồ phản kháng, bình tĩnh nói: “Ông ta chính là Bạch quán chủ, ông ta không bị giả mạo, cũng không bị tà ma ám vào người, ông ta… chắc là trúng thuật Nhiếp Hồn, bị khống chế.”
Phương Tri Hạc giật mình: “... Thuật Nhiếp Hồn?”
Tô Cẩm: “Đúng, thuật Nhiếp Hồn có thể khống chế hành vi và tư tưởng của một người, sư phụ anh chắc là đã tiếp xúc với ai đó nên trúng chiêu.
Có lẽ vào lúc chúng ta sử dụng thuật Sưu Hồn, thuật Nhiếp Hồn đã bắt đầu sinh ra ảnh hưởng đối với ông ta, cho nên từ lúc đó, ông ta mới bắt đầu trở nên không bình thường, ý đồ khiến cho chúng ta cho rằng La đạo trưởng là người nuôi tà vật kia.”
Tảng đá trong lòng Phương Tri Hạc vừa rơi xuống dưới, lại bị nâng lên.
“Vậy loại thuật Nhiếp Hồn này có cách nào giải trừ không?”
Anh ta may mắn tất cả mới đây cũng không phải suy nghĩ chân chính của sư phụ anh ta, anh ta đã nói mà, sư phụ nuôi anh ta nhiều năm như vậy, mặc dù đôi khi có thể không đáng tin cậy, nhưng nhân phẩm lại không có vấn đề gì.
Tô Cẩm cúi đầu nhìn Bạch quán chủ một chút, đáy mắt xẹt qua một tia thở dài.
“Có cách, nhưng chuyện này tốt nhất là do anh làm.”
Phương Tri Hạc: “?”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Đánh ông ta.”
Phương Tri Hạc không kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi lại một lần nữa: “Cái gì?”
Tô Cẩm kiên nhẫn lặp lại một lần: “Đánh ông ta, đánh cho đến chết.”
Phương Tri Hạc trầm mặc vài giây: “Còn có cách nào khác không?” Thể chất sư phụ anh ta không được tốt lắm, nếu như đánh cho đến chết, sẽ dễ xảy ra chuyện… ?
Tô Cẩm lắc đầu: “Tôi chỉ có một cách này, cần dùng sự đau đớn để kích thích thần trí của ông ta.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại nói: “Anh không đánh ông ta cũng được, dùng kim đâm cũng được.”
Phương Tri Hạc còn chưa lên được tinh thần đã thiếu chút bị Tô Cẩm hù chết.
Đánh sư phụ hay là dùng kim đâm sư phụ?
Hai cách này… Vẫn rất khó lựa chọn.
Phương Tri Hạc nhìn sư phụ đang bị khống chế một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, đánh tới một đấm.
Tô Cẩm buông Bạch quán chủ ra, đứng một bên, hóng chuyện.
Sở Lâm bê đĩa đựng trái cây, nhìn Phương Tri Hạc đuổi đánh Bạch quán chủ khắp sân, tâm trạng anh ta phức tạp khẽ nói: “Sư phụ, người cũng không thích tôi hiếu kính người như này chứ?”
Tô Cẩm lạnh lùng liếc nhìn Sở Lâm một cái: “Anh cảm thấy thế nào?”
Sở Lâm rất biết mắt nhìn sắc mặt: “Tôi cảm thấy mỗi ngày đều phải cố gắng kiếm khách hàng cho Huyền Thanh quán của chúng ta! Nỗ lực kiếm tiền để chuẩn bị làm rạng rỡ Huyền Thanh quán!”
Phương Tri Hạc đuổi đánh sư phụ nhà mình rất lâu, anh ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này Tô Cẩm vung tay ném ra một lá bùa.
Lên tiếng nhắc nhở nói: “Được rồi.”
Hai mắt Phương Tri Hạc tỏa sáng, cuống quít đi xem tình hình của sư phụ nhà mình.
Tô Cẩm đi qua chậm rãi nói: “Lúc ông ta bị ăn đòn là lúc lực ý chí yếu nhất, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để đuổi luồng sức mạnh kia ra khỏi thần trí của ông ta.”
Ông ta giật giật gân cốt, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, giống như bị người ta hung hăng đánh cho một trận.
Ông ta kinh ngạc nhìn qua Phương Tri Hạc: “Ta sao vậy? Chúng ta không phải đang dùng thuật Sưu Hồn để xem ký ức của La đạo trưởng hay sao? Chạy kiểu gì lại đến nơi này rồi hả?”
Bạch quán chủ vừa nói vừa định đứng dậy.
Nhưng ông ta vừa mới dùng sức, cũng cảm giác như đã mất nửa cái mạng.
Phương Tri Hạc chột dạ đỡ sư phụ dậy, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người bị thuật Nhiếp Hồn khống chế, vì cứu người, con đã…”
Anh ta không nói tiếp nữa, Bạch quán chủ lại bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra mình bị đồ đệ đánh cho một trận?
Sắc mặt Bạch quán chủ vô cùng phức tạp, muốn nói gì đó, thậm chí còn muốn động tay với Phương Tri Hạc.
Cuối cùng… tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài
“Bỏ đi, con nói cho ta biết trước, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”
Phương Tri Hạc kể lại tình hình một lần, Sở Lâm ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
Cuối cùng.
Hai người nhìn chằm chằm Bạch quán chủ: “Sư phụ, người cảm thấy La đạo trưởng lại là người nuôi tà vật sao?”
Ánh mắt Bạch quán chủ phơi ngừng lại, trầm tư nói: “Ta đã hiểu, xem ra người giật dây thật sự muốn đẩy hết tất cả mọi chuyện lên người La đạo trưởng, nhưng, theo ta thấy, La đạo trưởng này, nhiều nhất cũng chỉ là một tên lâu la nhỏ bé trong chuyện tà vật này.”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Con cũng cảm thấy như vậy, ông ta làm việc cho người giật dây kia còn tạm được, thấy thế nào, ông ta cũng không giống như là người giật dây.”
Bạch quán chủ thở dài: “Người giật dây này cũng thật giảo hoạt, thế mà nhân cơ hội lợi dụng ta? Cũng may Tri Hạc con phản ứng nhanh…”
Ngay sau đó, ông ta lại nhìn về phía Tô Cẩm: “Việc này vẫn phải đa tạ Tô quán chủ, không nghĩ tới, tôi không giúp một tay, ngược lại còn khiến cho Tô quán chủ rước lấy một đợt phong ba, chuyện vừa rồi, thật sự là xin lỗi.”
Đáy mắt Tô Cẩm hiện ra nụ cười yếu ớt: “Không sao, Bạch quán chủ là người hiểu chuyện, bị khống chế lại nói ra một số lời trái lương tâm, cũng không phải ý của bản thân.”
“Nói ra thì, Bạch quán chủ cũng là người bị hại.” Tô Cẩm thở dài: “Người giật dây giảo hoạt gian trá, cho là dùng loại thủ đoạn này, sẽ có thể khiến cho chúng ta coi La đạo trưởng thành hắn, từ đó không thể truy ra chuyện tà vật.
Trên thực tế, nhiệm vụ của La đạo trưởng đại khái là phụ trách liên hệ với mục tiêu, tiến hành giao dịch cơ bản.”
“Tô quán chủ nói có lý, cũng may Tô quán chủ phát hiện ra quỷ kế này.” Bạch quán chủ kính nể nói.
Ngay sau đó, ông ta còn nói: “Thật ra, Tô quán chủ, thực không dám giấu giếm, chuyện tà vật, trước đây mấy năm, tôi và các bằng hữu ở đạo quán khác đã lặng lẽ điều tra, chỉ là, mãi vẫn không có manh mối gì lớn.
Từ điều tra của chúng ta, phía sau tà vật rất có thể là một tổ chức tà giáo rất lớn, mà La đạo trưởng, rất có thể chính là người phụ trách giao dịch ở Thanh Thành và Kinh Thành.
Mặc dù nói chưa bắt được kẻ chủ mưu đứng phía sau, nhưng lần này cũng coi như là bước đột phá quan trọng! Tin rằng sau việc này, Kinh Thành còn có Thanh Thành sẽ trở nên an ổn hơn không ít.”
“Tô quán chủ tuổi còn trẻ, đã tài giỏi nhạy bén như thế, lâm nguy không sợ, trầm ổn quả quyết…” Bạch quán chủ vừa nói vừa khích lệ.
Sở Lâm thuận thế ra sân, đi theo khen Bạch.
Bạch quán chủ bị khen có chút xấu hổ: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, mới vừa rồi ta còn trúng chiêu, còn đang nợ Tô quán chủ một nhân tình nữa!”
Giữa lông mày của Tô Cẩm thủy chung treo một ý cười nhạt, không biết nghĩ tới điều gì, cô nói: “Bạch quán chủ thanh toán chi phí cho tôi là được, nhân tình hay không nhân tình vẫn là nên dùng tiền để so sánh mới chân thực.”
Bạch quán chủ sững sờ, cười ha ha: “Rất tốt! Tính cách của Tô quán chủ, tôi thích!”
Tô Cẩm ra hiệu Sở Lâm tính toán phí tổn với Bạch quán chủ.
Sở Lâm: “Ngoài việc giúp Bạch quán chủ giải trừ thuật Nhiếp Hồn thì sư phụ tôi còn dùng mấy lá bùa, lúc đến Tô gia hai vị đã ăn một dĩa trái cây…”
Khóe miệng Phương Tri Hạc giật giật, thốt lên: “Dĩa trái cây mà anh cũng tính tiền à?”
Sở Lâm nghe vậy lập tức đi tới trước mặt Phương Tri Hạc, bắt đầu lý luận.
“Tại sao đĩa trái cây lại không tính? Cái đó là do tôi vất vả chuẩn bị, ngoại trừ tiền nhân công thì còn phải tính thêm tiền trái cây nữa, đúng không?
Mà thân là người trong Đạo môn, chẳng lẽ anh không biết thứ như nhân tình này nếu có thể dùng tiền để trả thì nhất định phải trả à? Cái thứ gọi là tiền này, sống không mang được, chết không mang theo, đều là vật ngoài thân cả!”
Bạch quán chủ phụ họa theo: “Đúng vậy, những vật ngoài thân này để ý làm gì, Tri Hạc, con còn không mau thanh toán tiền đi?”
Phương Tri Hạc nhất thời không nói nên lời: “…?”
Nếu tiền đã là vật ngoài thân rồi, thế thì hai người còn một người đuổi theo tôi đòi tiền, một người bắt tôi trả hả?
Phương Tri Hạc kết toán sổ sách xong thở dài một tiếng, làm việc khổ cực cả tháng trời, giờ không còn đồng nào cả!
Sở Lâm đắc ý cầm tiền đi, hướng Tô Cẩm tranh công.
“Sư phụ, tôi lợi hại không?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật rất lợi hại.” Ngay cả đĩa trái cây cũng biết tính tiền, quả thật rất ưu tú.
Đại đệ tử như thế này, cô thực sự rất thích.
Ánh mắt Tô Cẩm dịu dàng vỗ vai Sở Lâm: “Cố gắng lên, vi sư rất coi trọng anh.”
“Vậy thì vị trí thủ tịch đại đệ tử của tôi…” Sở Lâm ngập ngừng hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Tô Cẩm: “Yên tâm, vị trí thủ tịch đại đệ tử ngoại trừ anh ra thì không thể là ai khác được.”
Cô đã nghĩ kỹ rồi, Sở Lâm quả thật rất ưu tú, không chỉ hiểu rõ suy nghĩ của cô mà còn đặt Huyền Thanh quán trở thành tôn chỉ trong lòng.
Đệ tử như vậy, cho dù về mặt đạo pháp còn có một vài thiếu sót nhưng cũng không sao.
Từ từ luyện tập là được.
Tô Cẩm nói: “Để sau tranh thủ thời gian báo cáo lại thân phận của anh cho Tổ Sư Gia biết, lại tổ chức một nghi thức bái sư đơn giản nữa là xong.”
Nghe Tô Cẩm nói như vậy, Sở Lâm suýt chút nữa nhảy lên cao ba thước, vui đến mức muốn chạy quanh Tô gia mười mấy vòng để thể hiện tâm tình kích động của anh ta lúc này!
Phương Tri Hạc dẫn người đưa La đạo trưởng lên xe, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sau khi đi một chuyến tới Tam Thanh quán, có lẽ La đạo trưởng sẽ bị tống vào ngục giam của Linh Cục.
Bạch quán chủ hơi xê dịch bước chân, không khỏi thở dài.
“Tri Hạc, con xuống tay quá nặng rồi…”
Phương Tri Hạc chột dạ cúi đầu xuống: “Sư phụ, thật xin lỗi, tình huống lúc đó thực sự là quá khẩn cấp, đệ tử thực sự không có cách nào khác…”
“Thầy chỉ thở dài một chút thôi, cũng không trách con, không sao cả không sao cả.” Bạch quán chủ xua tay, ra hiệu cho Phương Tri Hạc đỡ ông ta.
Hai thầy trò còn có chuyện khác cần giải quyết nên cũng không nói thêm gì nữa mà từ biệt Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chúng tôi đi trước đây, chuyện lần này tôi sẽ cố gắng tranh thủ một ít phần thưởng mang về cho cô.” Phương Tri Hạc nghiêm túc nói.
Cho dù nhìn ở khía cạnh nào thì Tô Cẩm cũng đều là người góp công sức nhiều nhất, nói thế nào thì Linh Cục cũng phải có khen thưởng gì đó mới phải.
Trên mặt Tô Cẩm hiện lên nụ cười khẽ: “Vậy thì cảm ơn Phương đạo trưởng.”
Dứt lời, cô lại nhìn Bạch quán chủ đang bước đi khập khiễng, tình trạng rõ ràng không tốt lắm: “Bạch quán chủ, sau khi về tới nhớ phải dưỡng sức cho tốt.”
Bạch quán chủ quay lại, mỉm cười hiền lành với Tô Cẩm: “Cảm ơn Tô quán chủ đã nghĩ đến tôi.”
Phương Tri Hạc dìu Bạch quán chủ lên xe.
Bạch quán chủ ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Tô Cẩm. Cô bé tuổi không lớn nhưng tu vi của cô ấy, ông ta cũng không nhìn rõ được.
Đột nhiên, Tô Cẩm quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc nhìn về phía Bạch quán chủ.
Bạch quán chủ khẽ giật mình, lập tức trả lại một nụ cười hiền lạnh.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.
Tô Cẩm nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, ánh mắt bỗng nhiên đầy ẩn ý.
Mãi đến khi chiếc xe rẽ vào một góc phố, Tô Cẩm mới chậm rãi đi tới Huyền Thanh quán. Cô nhìn bài vị Tổ Sư Gia, mỉm cười cầm một quả táo trong đĩa cắn một miếng, táo vừa giòn vừa ngọt.
Tô Cẩm nói: “Tổ Sư Gia, có lẽ ngài cũng cảm thấy Bạch quán chủ này cũng có ý tứ nhỉ.”
Sở Lâm cực kỳ tri kỷ chạy tới, đặt lại một quả táo vào trong đĩa.
Ôi, sư phụ cứ thích giành ăn với Tổ Sư Gia thôi!
Cũng không sợ Tổ Sư Gia bực mình.
Sở Lâm mơ hồ nghe được Tô Cẩm nhắc tới Bạch quán chủ, anh ta thấp giọng nói: “Sư phụ, cô cũng cảm thấy Bạch quán chủ xui xẻo à?”
Tô Cẩm không đáp lời.
Sở Lâm tiếp tục nói: “Suýt chút nữa thanh danh của Bạch quán chủ đã mất sạch rồi, cũng may sư phụ ngài phát hiện ông ta bị khống chế.”
“Chẳng qua cái kẻ sau màn này cũng thật ngu ngốc, La đạo trưởng như thế, vừa nhìn đã thấy không giống đại boss phản diện rồi, rõ ràng chỉ là một thuộc hạ.” Sở Lâm lại bíp bíp thêm một câu.
Sau đó anh ta phát hiện sư phụ nhìn mình bằng ánh mắt không đúng lắm.
Sở Lâm biết điều ngậm miệng: “Tôi sẽ đi dọn dẹp sân ngay.”
Vừa rồi Phương Tri Hạc đuổi theo Bạch quán chủ chạy vòng quanh sân, cả sân bây giờ rất lộn xộn.
Sau khi Sở Lâm rời đi, Tô Cẩm thở dài: “Thật ra thì Sở Lâm không thông minh lắm, nhưng không sao cả, anh ta mồm miệng như thế, lại biết cách ăn nói, vừa tri kỷ lại biết nâng giá, làm một con mèo chiêu tài cũng không tệ.”
Tô Cẩm nói thêm mấy câu nữa với Tổ Sư Gia rồi cũng rời đi.
Ở một nơi khác.
Trong lúc rảnh rỗi, Bạch quán chủ tán gẫu với Phương Tri Hạc.
“Tô quán chủ thật xuất sắc, Tri Hạc, con phải học hỏi cô ấy nhiều hơn.”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Đúng thế, quả thật Tô quán chủ rất xuất sắc, về phần học hỏi thì… Tô quán chủ thông minh bẩm sinh, lại là quán chủ Huyền Thanh Quán, đệ tử cũng không dám trèo cao.” Tô quán chủ nguyện ý nói chuyện với anh ta, đã là phúc khí của anh ta rồi.
Huống chi cái chuyện học hỏi cô ấy này, anh ta vẫn biết mình biết người lắm.
Bạch quán chủ thở dài: “Sao con cứ coi nhẹ mình như vậy? Xem ra Tô quán chủ đã làm rất nhiều việc, nếu không thì con đã không có thái độ như thế, dù sao thì trong đám đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Đạo Môn, con cũng đã xem như người nổi bật rồi.”
“Đường xá xa xôi, không bằng con kể cho thầy nghe chuyện của Tô quán chủ xem, còn có chuyện của Huyền Thanh Quán nữa, vi sư thật sự rất tò mò, trước đó chưa từng nghe nói đến Huyền Thanh Quán…”
Phương Tri Hạc dừng lại, có chút lo lắng nói: “Nhưng mà sư phụ, thân thể của thầy…”
Bạch quán chủ khoát tay: “Không sao cả.”
Thấy sư phụ tò mò về Tô Cẩm như vậy, lúc này Phương Tri Hạc mới kể ra những chuyện giữa mình và Tô quán chủ.
Về việc Tô Cẩm đưa mấy vong hồn thôn Khê Đàm vào Địa Phủ đầu thai kia, Phương Tri Hạc theo bản năng giấu diếm. Anh ta không biết vì sao mình lại lựa chọn giấu diếm, chỉ là cảm thấy… nói ra có thể không tốt lắm.
Nếu như chỉ đưa một vong hồn đi Địa Phủ, bọn họ cũng có thể làm được, sư phụ cũng có thể làm được.
Nhưng sư phụ không thể một lần đưa nhiều vong hồn như vậy đi Địa Phủ, đừng nói là sư phụ, ngay cả những đạo trưởng đức cao vọng trọng khác cũng chưa chắc có thể làm như thế được.
Cây cao đón gió lớn.
Với Tô Cẩm, không thể dùng hai chữ xuất sắc để hình dung.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra được bốn chữ: Kỳ tài ngút trời.
Từ xưa đến nay, người có kỳ tài ngút trời khó tránh khỏi bị người đời đố kỵ, tính toán…
Buổi tối.
Tô Cẩm ăn xong bữa tối và lên lầu sớm. Tô Chính Quang khẽ kinh ngạc: “Đêm nay con bé không phải chạy ra ngoài sao?”
Diêu Nguyệt im lặng, trừng mắt liếc ông ấy một cái: “A Cẩm khổ cực như vậy, chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi được một ngày sao?”
Sở Lâm cũng phụ hoạ theo: “Đúng thế, sư phụ làm việc rất vất vả, ngày hôm nay phải làm một cọc làm ăn nữa. Bây giờ Huyền Thanh Quán đang phát triển rất nhanh, tiền tích góp được không ít, cũng không biết khách hàng tiếp theo là ai đây!”
Ôi, khi khách hàng tiếp theo xuất hiện, nhất định anh ta phải tự mình vặt lông.
Số tiền sư phụ thu thật sự quá ít!
Sở Lâm càng nghĩ càng cảm thấy sau này phải nói chuyện nghiêm túc với sư phụ về chuyện thu tiền này.
Định giá không thể quá thấp, gặp phải dê béo thì phải hung hăng làm thịt…À không, phải kiếm một vố lớn!
Ánh mắt Diêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Chính Quang: “Anh nghe thấy chưa? Tất cả mọi người đều đang chăm chỉ kiếm tiền, chỉ có anh là người không tích cực kiếm tiền thôi! Cả công việc cũng không tích cực nữa.”
Tô Chính Quang bị phê bình một trận, muốn phản bác nhưng lại tìm không được lý do, chỉ có thể yên lặng ăn cơm.
…
Tô Cẩm trở về phòng, lấy giấy vàng ra rồi lại lấy chu sa ra.
Lần trước thời gian gấp gáp, dùng máu vẽ bùa Dịch Chuyển, rót chân khí vào trong bùa Dịch Chuyển nên thời gian sử dụng của tấm bùa Dịch Chuyển kia khá lâu.
Nhưng đêm nay có thể cô cần chạy đến vài nơi.
Như vậy có nghĩa là cô cần chuẩn bị rất nhiều lá bùa, tất nhiên là không thể lại dùng máu tươi để vẽ bùa được nữa.
Tô Cẩm một hơi vẽ ra hơn mười lá bùa Dịch Chuyển, trừ cái đó ra, để đề phòng, cô lại vẽ thêm một ít bùa Thiên Lôi, bùa Trấn Tà…
Vẽ bùa xong, cô đem mấy lá bùa kia cất kỹ.
Nghĩ nghĩ, cô lại dùng chu sa vẽ cho Nguyên Cảnh thêm một ít lá bùa nữa.
Dù sao hiện tại Thanh Thành xảy ra nhiều chuyện, không yên ổn nên chuẩn bị thêm nhiều lá bùa vẫn tốt hơn.
Tô Cẩm cầm bùa chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ đến thời gian lúc này mấy người Sở Lâm có lẽ còn đang ăn cơm, nếu như lúc này cô đi ra ngoài, mấy người kia sẽ lại hỏi đông hỏi tây.
Cô trực tiếp lấy ra một lá bùa Dịch Chuyển.
Trong chớp mắt, cô đã xuất hiện trong phòng làm việc của Nguyên Cảnh.
Lúc này, Nguyên Cảnh đang ở trong phòng làm việc đọc sách, đột nhiên trong phòng xuất hiện một người, Nguyên Cảnh giật nảy mình.
Khi nhìn thấy người tới là Tô Cẩm, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Sao A Cẩm lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?” Cửa sổ không động, cửa phòng không động, giống như đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Tô Cẩm mỉm cười với anh: “Cho anh mấy lá bùa, anh nhớ mang theo bên mình.” Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ.
Nguyên Cảnh nhận lấy lá bùa, không khỏi khẽ kinh ngạc: “A Cẩm, có chuyện gì à?”
Tô Cẩm khoát tay: “Không có việc gì hết, chỉ là lúc tôi vẽ bùa, vẽ nhiều quá nên đưa tới cho anh. Mỗi lá bùa năm trăm tệ, sau anh nhớ chuyển tiền cho tôi là được.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm lại dùng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Nguyên Cảnh ngơ ngác nhìn phòng làm việc, lại nhìn mấy lá bùa vừa mới cầm trong tay. Nếu không có mấy lá bùa trong tay này thì anh cũng đã hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác không…A Cẩm có bản lĩnh xuất hiện và biến mất trong hư không…Thật đúng là làm anh càng lúc càng phải hoài nghi nhân sinh.
Anh cất lá bùa đi, yên lặng quay lại bàn làm việc, lấy quyển sách mà mình theo bản năng lật úp xuống.
Mấy ngày nay anh đều đang lặng lẽ nghiên cứu những kiến thức cơ bản về Đạo Môn.
Chỉ có hiểu rõ những cái này, mới sẽ không đến mức mỗi lần đều phải hoài nghi nhân sinh, hoài nghi bản thân mình.
Chỉ là khoảng cách giữa anh và Tô Cẩm trước mắt vẫn là một khoảng cách cực lớn…
Đêm lạnh như nước.
Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển lặng lẽ đi một chuyến đến toà nhà bỏ hoang.
Lần trước ở chỗ này bắt Trương Nguyệt quá vội vàng nên không kiểm tra kỹ toà nhà bỏ hoang này.
Cô mơ hồ cảm thấy mình cần phải quay lại một chuyến để xem xét kỹ hơn.
Ví dụ như toà nhà này vì sao lại bị bỏ hoang, vốn dĩ đây là một dự án do một chủ đầu tư thực hiện, hơn nữa rõ ràng toà nhà này đã đến giai đoạn hoàn công, không bao lâu nữa sẽ hoàn thành.
Nhưng khi sắp hoàn thành lại bị bỏ hoang???
Chỉ sợ trong này có không ít vấn đề.
Tô Cẩm đi dạo quanh toà nhà bỏ hoang một vòng, so với lần trước tới đây, âm khí ở nơi này dường như đã ít đi mấy phần.
Cô khẽ cau mày, giơ một lá bùa lên.
Trong chốc lát, lá bùa hơi sáng lên, chỉ về một hướng nào đó. Khi Tô Cẩm đi theo lá bùa vào giữa trung tâm của toà nhà, Tô Cẩm chỉ cảm thấy dưới chân mình tràn đầy cảm giác ớn lạnh.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất trong mấy giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận