Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 841: Đạo diễn biến mất rồi 2

Anh ta không chắc chắn đạo diễn thật sự xảy ra chuyện hay không, hay chỉ đơn thuần là đi lung tung…
Mấy người nhanh chóng đưa ra quyết định, chia làm hai luồng, Phương Tri Hạc và Tam Thanh quán chủ đến phòng của đạo diễn tìm manh mối, Lục Chi Ninh thì tập hợp người của đoàn phim ở đại sảnh dưới lầu.
Tam Thanh quán chủ lẩm bẩm một câu trên hành lang: “Kiểu nhà nghỉ này hẻo lánh như thế, nhìn một cái liền biết phải chú ý hơn, không thể chạy lung tung.”
Phương Tri Hạc phụ họa gật đầu.
“Đúng vậy, nơi như thế này quả thực phải cẩn thận.”
Ngay sau đó, anh ta chuyển chủ đề: “Nhưng, vị đạo diễn đó hình như khá đặc biệt…”
“Đặc biệt thế nào?” Tam Thanh quán chủ nghiêng đầu hỏi anh ta.
Phương Tri Hạc nói chuyện mình biết: “Trước đó tôi từng hỏi Diêu tiểu thư, tại sao vị đạo diễn đó lại đột nhiên chọn nơi như Cốc Sơn này quay phim.”
“Diêu tiểu thư nói: Vị đạo diễn này khá thích làm những chuyện có tính thử thách, bạo dạn và có tinh thần thám hiểm.”
Anh ta lặp lại y nguyên lời của Diêu Khanh.
Sau khi nghe xong, Tam Thanh quán chủ hơi trầm mặc vài giây.
Cuối cùng, ông ấy mặt không cảm xúc bỏ lại một câu: “Cậu nói thẳng người đó thích tìm chết không phải được rồi sao?”
Đương nhiên, ông ấy không phải nói kiểu tính cách này không được yêu thích, người như thế này quả thực rất tốt, cũng rất có ưu thế.
Nhưng tính cách thế này đặt ở nơi dễ có vấn đề như nhà nghỉ này, cùng với Cốc Sơn rừng thiên nước độc đó, không phải là tìm chết sao?
Hay cho cụm từ tinh thần thám hiểm…đoán chừng là nơi nào nguy hiểm chạy tới nơi đó!
Hai người kiểm tra phòng của đạo diễn, chìa khóa xe, giấy tờ đều còn, điện thoại thì không thấy.
Nghĩ tới loại vật phẩm quan trọng như điện thoại, hầu hết mọi người đều sẽ bỏ trong túi bất kể mọi lúc, cũng không thể phán đoán vị đạo diễn này có phải đột nhiên biến mất hay không.
Nhưng hai người đều chú ý tới một chi tiết.
Đó chính là trên bàn trong căn phòng đặt một ly cà phê uống được một nửa, trên mặt bàn còn bày mấy quyển kịch bản đang mở.
Anh ta lật kịch bản, trên bìa ghi bản chỉnh sửa, bản cuối cùng, bản tái chỉnh sửa…
Phương Tri Hạc nghiêm túc nói: “Khi đó ông ta đang đọc kịch bản, có lẽ là đột nhiên rời khỏi phòng.”
Vị đạo diễn này rõ ràng là một người rất ngăn nắp, đồ đạc trong phòng ông ta đều sắp đặt rất chỉnh tề, chỉ có kịch bản trên bàn bày biện hơi loạn, rõ ràng là đi quá vội vã, không kịp thu xếp.
Tam Thanh quán chủ lần nữa đi về hướng cửa, ông ấy đẩy cửa phòng, hỏi: “Phương đạo hữu, cậu có cảm thấy trên cánh cửa này có một tia âm khí yếu ớt tàn lưu không?”
Phương Tri Hạc: “…”
Lời này vừa thốt ra, có nghĩa suy đoán của Lục Chi Ninh đúng rồi.
Xem ra bộ phim này thật sự không quá suôn sẻ.
Tam Thanh quán chủ bỗng bật cười, ông ấy bình tĩnh nhìn Phương Tri Hạc: “Phương đạo hữu, chuyện này giao cho cậu xử lý nhé, tin chắc cậu có thể xử lý rất tốt.”
Đồ đệ của Tô quán chủ, tuy không thể so với Tô quán chủ, nhưng ở trong Đạo Môn cũng đã vô cùng ưu tú rồi.
Ông ấy rất coi trọng Phương Tri Hạc.
“Được.” Phương Tri Hạc gật đầu, hiểu ý của Tam Thanh quán chủ.
Tam Thanh quán chủ vô cùng thản nhiên quay về phòng làm cá mặn, ông ấy đã già rồi, thiên hạ bây giờ nên để người trẻ xông xáo, rèn luyện nhiều hơn, cũng có lợi cho Phương Tri Hạc.
Hơn nữa tình huống của nhà nghỉ này không phải vấn đề to tát gì, nếu không Tô quán chủ đã sớm nhắc nhở họ rồi.
Ý tứ trong câu nói này rất rõ ràng, toàn quyền giao cho Phương Tri Hạc.
Mặc kệ là Tô Cẩm hay là Tam Thanh quán chủ, đều không định nhúng tay vào chuyện này.
Anh ta thoáng suy nghĩ, liền xuống lầu, định hỏi thăm mấy người quanh phòng đạo diễn, có nghe thấy động tĩnh gì không.
Sau khi hỏi thăm một hồi, không có được manh mối gì.
Ngược lại là Lạc Minh luôn giữ im lặng lại chủ động đứng ra: “Tôi rất xa chỗ ở của đạo diễn, nhưng có một chuyện, không biết nên nói hay không.”
Lạc Minh có ấn tượng rất tốt với vị Phương đạo trưởng này, cộng thêm khi ở trên núi, chính Phương đạo trưởng và Tô quán chủ đã cứu anh ta, anh ta cảm kích trong lòng, bây giờ đương nhiên rất nguyện ý chủ động nói manh mối.
Phương Tri Hạc định thần lại: “Phiền anh nói một chút.”
“Phương đạo trưởng, chuyện tôi nói, kỳ thực không có căn cứ gì, cũng không nhất định là manh mối.
Trước giờ tôi luôn ngủ không sâu giấc, gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến tôi giật mình tỉnh giấc, tối hôm qua, khoảng một giờ sáng, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.”
Lạc Minh chậm rãi nói chuyện mình gặp phải: “Khi đó tôi không đi mở cửa, bởi vì tôi không có quen thân với ai trong đoàn phim này cả.”
Cho nên, sẽ không có ai nửa đêm nửa hôm chạy tới gõ cửa phòng anh ta, trừ phi là có người cố ý giở trò bẩn…
Ngay sau đó liền có người lên tiếng phản bác lời của Lạc Minh.
“Nửa đêm nghe thấy tiếng gõ cửa? Anh muốn bày tỏ cái gì? Cười chết mất!”
“Lẽ nào anh còn muốn nói, có thứ gì nhắm vào anh?”
Người cố ý mỉa mai là Tiểu Vu, nhân viên công tác của đoàn phim, cũng là một trong những nhân viên công tác đi lạc trước đó.
Anh ta vẫn kiên trì suy nghĩ của mình.
Tiểu Chu đi cùng anh ta lập tức lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Lạc Minh nhìn Tiểu Vu, bình tĩnh nói: “Tôi còn chưa nói hết.”
Tiểu Vu tỏ vẻ khinh thường: “Vậy anh nói tiếp đi.” Anh ta muốn xem thử Lạc Minh có thể nói ra trò trống gì!
Lạc Minh nghiêm túc nhìn Phương Tri Hạc: “Tiếng gõ cửa vang lên không bao lâu thì dừng lại, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ…”
Cũng chính tiếng gõ cửa sổ khiến anh ta nhận định không phải có người đang giở trò.
Bởi vì anh ta ở lầu hai, lúc ban ngày anh ta từng mở cửa sổ, ngoài cửa sổ trống không, cũng không có nơi nào có thể bám vịn, nếu chỉ vì hù dọa anh ta mà mạo hiểm khả năng có thể rơi xuống, thực sự là…không hợp lẽ thường lắm.
Vốn dĩ anh ta định tìm Tô quán chủ hỏi thăm chuyện này một chút, nhưng Tô quán chủ đã bị thương, Diêu Khanh khóc sưng cả mắt.
Trong tình huống đó, anh ta cũng ngại chạy tới gây thêm phiền toái.
Hơn nữa trên người anh ta còn có bùa Hộ Mệnh Tô quán chủ cho, cũng không nghĩ sâu hơn.
Chỉ là không ngờ, đạo diễn lại mất tích…
Lạc Minh nói xong, ngay sau đó có một cô gái khác run rẩy đi ra: “Tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng khi đó, tôi tưởng tôi đang nằm mơ nên tiếp tục ngủ…”
Phương Tri Hạc nhíu mày, sau đó nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài: “Sắc trời đã muộn, chi bằng tối nay chúng ta tập trung cùng một phòng, mọi người thấy thế nào?”
Lời này nhận được tán đồng của không ít người, nhưng cũng có người không tán đồng giống như Tiểu Vu.
Đối phương cố chấp với quan điểm của mình, Phương Tri Hạc còn đỡ, nhưng Lục Chi Ninh rõ ràng đã thiếu kiên nhẫn.
Anh ta trực tiếp đen mặt quyết định: “Nếu các người đã không muốn, vậy khi xảy ra chuyện, đừng chạy tới cầu cứu!”
Lục Chi Ninh vừa lên tiếng, những người khác lập tức ngoan ngoãn.
Nhưng, tức thì vẫn tức, cũng không thể nào thật sự bỏ mặc không quản.
Cuối cùng Phương Tri Hạc chọn một căn phòng khá rộng rãi làm nơi nghỉ ngơi tạm thời của tất cả mọi người, còn mấy người Tiểu Vu, được Phương Tri Hạc sắp xếp tới căn phòng kế bên.
Sau đó mỗi người có ba mươi phút quay về tắm rửa thay đồ, sau đó tụ tập lại.
Phương Tri Hạc lại báo cáo quyết định và suy đoán của mình với Tô Cẩm.
Tô Cẩm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh ta, tạo ra thế tay cổ vũ với anh ta: “Tôi đánh giá cao anh!”
“Cảm ơn sư phụ khích lệ!” Phương Tri Hạc nói xong, lại đề nghị nói: “Có cần dẫn theo đại sư huynh không?”
Tô Cẩm phụ họa gật đầu: “Được.”
“Bên phía Khanh Khanh và Nguyên Cảnh thì không cần lo, trên người họ có bùa, còn Tri Hàn, vẫn để nó ở chung với Khanh Khanh.” Tô Cẩm lại dặn dò vài câu.
*
Đêm khuya, xung quanh nhà nghỉ vắng lặng như tờ.
Một đám người tụ tập trong cùng một phòng, có người đã buồn ngủ, còn có người tỏ vẻ muốn xem kịch.
Lục Chi Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, gương mặt ngập tràn phiền muộn.
“Phương đạo trưởng, hay là anh bói cho tôi một quẻ, xem thử bộ phim này còn có thể quay tiếp hay không, nếu thực sự không được, tôi cắt lỗ sớm.”
Phương Tri Hạc quay đầu nhìn Lục Chi Ninh, nghĩ ngợi, anh ta thành thật nói: “Có lẽ có thể quay tiếp, nếu có vấn đề, sư phụ sẽ nhắc nhở Diêu tiểu thư.”
Nghe vậy, Lục Chi Ninh vỗ đầu: “!”
Đúng vậy, sao anh ta lại quên người quan trọng như vậy chứ?
Hai hôm nay thật sự khiến anh ta mệt tới ngốc, đầu óc không đủ dùng, anh ta thở dài, vẫy tay với trợ lý đặc biệt: “Mấy tên ngốc kia đâu? Nghỉ ngơi ở phòng kế bên sao?”
Trợ lý đặc biệt ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Người tiểu Lục tổng nói chắc là mấy người không ở cùng với họ, anh ta nói: “Đã ở phòng kế bên rồi.”
Dù sao thì loại chuyện này, không cần phải đôi co với tiểu Lục tổng.
Hơn nữa, trợ lý đặc biệt cũng cảm thấy đầu óc mấy người đó không thông minh lắm, bất kể chuyện này có phải thật sự là chuyện bất bình thường hay không, nếu đạo diễn đã mất tích, vậy thì mấy người còn lại như họ, chắc chắn tụ tập lại là an toàn nhất.
Nếu thật sự có chuyện gì, có thể hỗ trợ nhau ngay.
Mà phòng kế bên thì khác, cộng thêm Tiểu Vu, tổng cộng có ba người, ba tên ngốc này rõ ràng cực kỳ xuất chúng…
Phương Tri Hạc nhìn một lượt người của đoàn phim, anh ta thấp giọng nói: “Các vị vất vả rồi, hãy yên tâm, đêm nay tôi nhất định sẽ bắt được thứ đó.”
Những người khác qua loa gật đầu.
Phương Tri Hạc cũng không để ý, anh ta an tĩnh ngồi ở đó, tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Sở Lâm trừng to mắt, hai tay mỗi tay cầm một lá bùa, sư phụ còn đang bị thương, họ phải tự giải quyết chuyện này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận