Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 947: Hộ trận 2

Hộ trận 2
Lúc này Nguyên Cảnh đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Tô Cẩm đứng bên cạnh anh nửa phút mà Nguyên Cảnh cũng không nhận ra sự xuất hiện của cô.
Tô Cẩm bất đắc dĩ gọi một tiếng, Nguyên Cảnh lúc này mới ngẩng đầu lên, như vừa mới định thần lại: “A Cẩm?”
“Anh căng thẳng à?” Tô Cẩm hỏi thẳng.
Nguyên Cảnh không trả lời, thái độ của anh đã nói lên tất cả.
“Trận pháp này khó bố trí lắm phải không?”
“Không sao đâu, tôi rất có lòng tin.” Tô Cẩm bình tĩnh nói.
Nguyên Cảnh cười khổ một tiếng, cho tới nay, kỳ thật A Cẩm chưa từng cần anh giúp đỡ nhiều, nhưng ngược lại anh lại mang đến cho A Cẩm rất nhiều phiền phức.
Loại cảm giác bất lực này một khi xuất hiện trong đầu sẽ khiến toàn thân khó chịu đến mức gần như không thở nổi.
“Đừng lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều, buổi tối hôm nay ngủ một giấc thật ngon là được.” Nói xong, Tô Cẩm nắm lấy tay Nguyên Cảnh, mở lòng bàn tay anh ra, sau đó đặt một lá bùa An Thần vào lòng bàn tay anh.
“Không có chuyện gì mà tôi không làm được, nếu không nắm chắn, nhất định tôi sẽ không bày trận.” Tô Cẩm tự tin nói, giữa lông mày tràn đầy ánh sáng sáng ngời.
Nguyên Cảnh cụp mắt xuống: “Được, tôi tin A Cẩm.”
Anh có thể là Nguyên Tam gia khiến người người e ngại trong lĩnh vực quen thuộc nhưng lại không thể ở trong lĩnh vực quen thuộc của A Cẩm để chắn gió che mưa cho cô.
Thay vào đó, vị trí của họ bị đảo ngược, lần nào cũng là A Cẩm bảo vệ anh.
Đối với anh, những chuyện mà mình không biết kia mới chính là đáng sợ nhất. Anh sợ A Cẩm bị thương, càng sợ A Cẩm vì anh mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn…
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều dậy sớm.
Tiết đạo trưởng và Tam Thanh quán chủ trịnh trọng đi đến mảnh đất phế tích kia.
Tiết đạo trưởng thấp giọng lẩm bẩm: “Tại sao em lại có cảm giác cái mảnh đất phế tích này lại còn hoang tàn hơn cả trước kia nữa thế?”
Tam Thanh quán chủ: “…” Trùng hợp thật, ông ta cũng nghĩ như vậy.
Sau này, Tô Cẩm bình tĩnh dẫn theo Sở Lâm, Nguyên Cảnh, Phương Tri Hạc cũng xuất hiện tại đây.
Hai bên tập hợp, Tô Cẩm vui vẻ chào hỏi hai người kia.
“Tiết đạo trưởng, Tam Thanh quán chủ, lần này hai người vất vả rồi. Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì hết, là tôi nghiên cứu ra một trận pháp. Đến lúc đó chỉ cần mọi người canh giữ ở bên ngoài trận pháp là được. Nếu chẳng may có thứ gì đó tới gần phá hủy trận pháp thì hy vọng mọi người có thể giúp tôi.”
Tô Cẩm nói xong nhìn hai đồ đệ nói: “Hai người cũng cùng hộ trận.”
Nói xong, cô lấy ra một chồng giấy bùa, lần lượt phát cho bốn người và cẩn thận bố trí.
“Mọi người chia nhau đứng ở bốn phương vị đông, tây, bắc, nam. Một khi có sinh vật không rõ tới đây thì cứ ném bùa ra! Ngoài ra, nhất định mọi người phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình.”
Hộ trận quan trọng, nhưng an toàn cũng quan trọng không kém.
Tô Cẩm lo lắng nhìn Sở Lâm: “Mặc dù anh có Roi Tỏa Hồn nhưng anh cũng phải cẩn thận đấy, biết chưa?”
“Tôi có lá bùa rồi, tôi không sợ!” Sở Lâm giơ mấy lá bùa trong tay lên, tràn đầy tự tin.
“Tôi sẽ luôn chú ý đến tình hình bên chỗ sư huynh.” Phương Tri Hạc chủ động gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Tô Cẩm lại một lần nữa nhấn mạnh: “An toàn là trên hết”.
Cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho trận pháp này, đồng thời còn bố trí một trận bùa Thiên Lôi ở bên ngoài xung quanh bọn họ nữa, theo lý thuyết mà nói, xác suất bị sinh vật không rõ xông tới là rất nhỏ, nhưng đối với loại chuyện này, lo trước khỏi họa.
Sau đó, bốn người lần lượt phân tán ra bốn phương vị.
Tô Cẩm nhìn lướt qua xung quanh, đưa tay truyền linh lực vào trong trận, trận pháp dần dần thành hình.
Tô Cẩm nhìn Nguyên Cảnh: “Anh ngồi vào chỗ đất trống ở trung tâm đi.”
“A Cẩm, mọi chuyện phải cẩn thận.” Nguyên Cảnh cũng không yên lòng, căn dặn thêm lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận