Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1068: Anh quả thực là phế vật 1

Vốn dĩ không khí đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Tô Cẩm phát hiện ra sự dị thường, cô quay đầu lại nhìn hai đồ đệ, chững chạc đàng hoàng hỏi bọn họ: “Sư phụ đang nói chuyện với các anh, sao các anh lại thất thần chứ?”
Sở Lâm và hai người Phương Tri Hạc liếc nhau: “Chúng ta đang nghĩ, sư phụ đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta làm sao để báo đáp!”
Tô Cẩm cao ngạo trả lời: “Vậy các anh từ từ suy nghĩ!”
Ai, đồ đệ lớn rồi, cũng sẽ có tâm tư của chính mình.
Tô Cẩm để đánh lạc hướng tâm trạng bọn họ nên đã liên hệ với Lục Chi Ninh một chút.
Lục Chi Ninh vừa nhìn thấy là Tô Cẩm gọi video trò chuyện, thiếu chút ngất đi, anh ta ấn nút nghe, gương mặt quen thuộc của Tô Cẩm lập tức xuất hiện ở trên màn hình.
“Tô quán chủ!” Hắn ngạc nhiên gọi một câu.
Tô Cẩm chào anh ta, lại hỏi tình hình của mọi người một chút.
Lục Chi Ninh vui sướng bày tỏ: “Mọi người đều rất khoẻ, cô đừng lo lắng. Bên chỗ cô thì sao? Thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Tô Cẩm tâm trạng không tệ trả lời: “Sự việc gần như đã được giải quyết, nhưng còn có mấy cục diện rối rắm cần thu dọn một chút, qua một thời gian ngắn nữa, chúng tôi sẽ trở lại Kinh Thành.”
Nghe Tô Cẩm nói một thời gian ngắn nữa mới trở về, Lục Chi Ninh vội vàng báo cáo tình hình tu sửa Huyền Thanh quán, ở chỗ anh ta tất cả cũng thuận lợi!
Sau đó, Tô Cẩm đưa di động cho Sở Lâm.
Lục Chi Ninh đang báo cáo vừa chớp mắt, chợt phát hiện người trước mắt đã đổi thành Sở Lâm.
Anh ta im bặt, giọng nói vui sướng đổi thành chế nhạo: “A, còn sống à?”
Sở Lâm hừ lạnh một tiếng, cao ngạo hất cằm: “Chuyến này, thực lực của em tiến bộ nhanh chóng.” Anh ta nói xong cũng cho Lục Chi Ninh một ánh mắt ‘Chính mình trải nghiệm’!
Lục Chi Ninh lập tức hiểu, đổi giọng nhanh hơn cướp.
“Ai nha, em trai ruột của anh, anh nhớ em từng giờ từng phút…”
“Anh lừa gạt quỷ à!” Sở Lâm lôi kéo Phương Tri Hạc, cùng nhau xì xào với Lục Chi Ninh.
Mắt thấy không khí đã trở nên náo nhiệt không ít, đáy mắt Tô Cẩm cũng nhiều hơn mấy phần ý cười.
Bọn họ nói dông dài một lúc lâu mới yên lặng lại.
Lúc Sở Lâm đưa di động trả lại cho Tô Cẩm, nhỏ giọng nói thầm: “Chờ tôi trở về, tôi nhất định phải khiến cho Lục Chi Ninh mở mang tầm mắt xem tôi lợi hại bao nhiêu!”
“Nếu anh đã có quyết tâm như thế, vậy hành trình tiếp theo, nên nắm chắc cơ hội, hai người các anh biểu hiện tốt một chút. Dù sao, ngoại trừ mấy hang ổ của Thiên Uyên kia, nếu muốn tìm thứ để luyện tập coi như khó khăn.” Tô Cẩm ấm giọng nhắc nhở.
Những hang ổ sau, cô dự định để cho Sở Lâm và Phương Tri Hạc ra tay.
Đương nhiên, cô ở bên cạnh nhìn, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Về phần Nguyên Cảnh…
Tô Cẩm quay đầu hỏi anh: “Anh có muốn cùng hai người bọn họ luyện tập không?”
Nguyên Cảnh nghĩ một chút, hỏi lại nói: “Vậy A Cẩm ở bên cạnh nhìn sao?”
“Đương nhiên rồi, dù sao tôi phải bảo đảm sự an toàn của các anh, cho dù tôi đã giao hết cho các anh, cũng vẫn sẽ trông coi các anh.” Tô Cẩm không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Vậy tôi sẽ cùng hai người bọn họ luyện tập.” Nguyên Cảnh kiên định nói, anh dự định cố gắng phát triển trận pháp.
Anh phát hiện, trận pháp cũng không phải rất khó, rất dễ dàng nắm được.
“Chúc cho hành trình kế tiếp của chúng ta, tất cả đều thuận lợi.” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói.
Ba người khác cũng tràn đầy lòng tin, hai mắt bọn họ tỏa sáng mong mỏi thời gian tiếp theo.
Trừ tà bắt quỷ! Bọn họ có thể!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận