Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 98: Trận chiến một chiều

"n, cuộc vây quét Rosen sẽ bắt đầu vào tối nay. Những ngày tốt đẹp của hắn sẽ kết thúc. Những kẻ đã từng bắt nạt em, đều sẽ ngẩng đầu chết. Tiếp theo, tôi còn phải đến gặp Danno làm chút việc." Trần Phi thành thật nói.
Hắn không biết rằng hành động của mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội chiến thắng. Dù sao, ngày mai cũng chỉ có một mình, lẻ loi một mình.
“Thực xin lỗi, Chủ nhân, Michelia không thể cùng Chủ nhân chia sẻ lo lắng, chỉ có thể nằm đây, không có tác dụng gì.” Michelia buồn bã nói.
"Như vậy vẫn còn hữu dụng, ở đây làm ấm giường và cho tôi một giấc ngủ trưa, nghỉ ngơi dưỡng sức a."
Trần Phi nói xong liền chui vào ổ chăn, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Michelia khiến má cô đỏ bừng.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Màn đêm buông xuống.
Trên một hòn đảo cạnh đảo Rosen, rất giàu khoáng sản và là một trong những khu vực khai thác lớn nhất của gia tộc Smith, được giao cho Rosen quản lý.
Những tài nguyên khoáng sản ở nước ngoài này, một người như Smith, không thích hợp để xuất hiện trước công chúng, vì vậy cần phải có một chiếc găng tay để trợ giúp việc này. Và thực lực Rosen, chính là một lựa chọn rất tốt.
Nhưng hiện tại, thực lực của Rosen đang bị tổn hại nghiêm trọng và chính hắn cũng đang cảm thấy đau đầu.
Phải rất vất vả, hắn mới có quan hệ được với Smith. Làm sao hắn có thể làm cướp biển cả đời được? Một ngày nào đó hắn sẽ chết trên biển. Cho nên, hắn muốn lên đất liền và trở thành một doanh nhân lớn thực sự, vì vậy hắn cần sự giúp đỡ của Smith.
Nhưng bây giờ, địa vị của hắn đang gặp nguy hiểm.
Đúng lúc hắn đang bực bội, một người thợ mỏ trung niên với thân hình lấm lem tập tễnh bước đến.
"Thuyền trưởng Rosen, vợ con tôi đói đên mức chóng mặt rồi, xin ngài cho chúng tôi ăn chút gì a!"
Rosen đang khó chịu, lại thấy người thợ mỏ bước tới, mùi hôi thối khắp người toát ra khiến hắn trở nên bực bội, bỗng nhiên dùng chân đạp vào người thợ mỏ một cái, tiếng xương sườn răng rắc đứt gãy vang lên, người này liền ngã lăn ra đất kêu la thảm thiết.
"Mẹ nó, làm bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không làm mà đòi có ăn à? Ông mày là mở thiên đường a? Còn nữa, chúng mày làm ăn kiểu gì mà để con chó này bước tới trước mặt tao.? "
Rosen tức giận nói.
Hai tên thuộc hạ đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, nói: "Ông chủ, con chó này gãy xương không đứng dậy được nữa. Nó cũng không còn giá trị gì. Có thể ném xuống biển cho cá ăn."
"n."
Rosen gật đầu, lại nói: "Vợ hắn cũng không thể làm gì được nữa, nên ném tất cả xuống biển. Nhân tiện, hình như hắn có một đứa con gái? Cho đi chỉnh trang lại một chút rồi đưa đi đào mỏ đi."
Nghe vậy, người thợ mỏ trung niên lập tức cầu xin: "Thuyền trưởng Rosen, xin đừng làm thế, cô ấy vẫn còn trẻ. Chúng tôi vẫn có thể đào được, xin ngài, chúa phù hộ cho ngài, ngài là người tốt!"
"Ha ha ha, người tốt, mày thế mà lại gọi tao là người tốt? Fuk!! Mày đang sỉ nhục tao sao !!"
Với một cái vung tay, Rosen phớt lờ tiếng la hét của người đàn ông trung niên và sai người kéo cả gia đình ba người của họ ra bãi biển.
Những người thợ mỏ còn lại trong mỏ đều im lặng, đừng nói là van xin họ. Thậm chí là nhìn cũng không dám, vì sợ rằng mình sẽ bị liên lụy.
Không có cách nào, cuộc sống ở đây bèo bọt như con kiến. Giá trị duy nhất chính là đào mỏ. Mỗi ngày chỉ có vài cái bánh bao và một ít thịt ôi thiu. Nếu ai không thể làm bất cứ điều gì, cuộc sống của họ sẽ kết thúc. Vậy đó, tối tăm không thấy mặt trời.
Biết tin bố mẹ sắp bị ném xuống biển, cô bé rơm rớm nước mắt van xin: "Tôi có thể đào được, một ngày đào được bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Tôi sẽ ăn rất ít, mỗi ngày đào hai mươi tiếng, van cầu ngài, thuyền trưởng Rosen, hãy thả bố mẹ tôi ra đi! "
"Chỉ bằng thân hình nhỏ bé của mày, cho dù mỗi ngày đào hai mươi lăm giờ, cũng không thể kiếm được nhiều tiền hơn cho tao bằng cách nằm xuống đó!"
Rosen lãnh đạm nói, như thể trong mắt hắn, những sinh mệnh này chỉ là con kiến có thể tùy tiện giẫm chết.
Cả ba người đều tuyệt vọng , bị đám cướp biển kéo đến bờ biển dưới trướng của Rosen.
Nhưng vào lúc này, đám cướp biển bỗng nhiên dừng lại, hai mắt đột nhiên mở to, kinh ngạc đến cực điểm. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy hơn hai mươi tàu cướp biển cập bờ, suýt chút nữa bị dọa cho hồn bay phách tán.
"Natsu ... Natsume Asami, Lilith, tại sao họ lại ở đây !!?"
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Lilith mang thanh kiếm, và Asami Natsume theo sát phía sau, vung tay lên!
"Khai chiến !!"
Ngay lập tức, hơn hai ngàn tên cướp biển, như thủy triều, tàn sát về phía hòn đảo!
Hai tên cướp biển nào còn thời gian để đối phó với gia đình ba người đó ở đây? Tranh thủ chạy về và báo cáo cho Rosen.
Cả gia đình ba người, nhìn thấy rất nhiều cướp biển đến, vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy đến khu rừng rậm bên cạnh, chỉ thấy bọn cướp biển không thèm để ý đến bọn họ, liền phóng thẳng giữa hòn đảo và chém giết!
"Địch tấn công !! Thuyền trưởng, địch tấn công !!"
Đột nhiên, toàn bộ hòn đảo sôi trào khắp nơi! !
"Fuk!!"
Rosen cả người choáng váng, không phải hắn không có người cung cấp thông tin mà những người cung cấp thông tin được gửi đi hầu hết là từ Libby. Thông tin thông thường cũng được Libby chuyển cho. Sao hắn có thể nghĩ rằng Libby sẽ đào tẩu nhanh chóng như vậy?
Hơn nữa, Natsume Asami sẽ hợp tác với Lilith để tấn công hắn, đây là một điều hoàn toàn bất ngờ.
Rosen biết rằng nếu sức lực của mình bị tổn thất thì chắc chắn sẽ bị tấn công, nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy, nhanh như vậy.
"Nhanh, nhanh chóng triệu tập người tới tiếp viện!"
Hắn hét lớn, không có bao nhiêu sức chiến đấu trên hòn đảo khai thác này, hơn một nghìn người sẽ phải chạy đến từ đảo Rosen!
Trong trận chiến, thời gian là tất cả!
Những tiếng la hét và chửi rủa, đao quang kiếm ảnh, khói lửa tràn ngập trên hòn đảo này.
Trần Phi đứng trên boong và nhìn ngọn lửa ở đằng xa, biết rằng đó là một kết cục đã được định. Sự thất bại của Rosen là không thể thay đổi. Cách cục của mười bạo chúa hàng đầu sắp trải qua những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Michelia nhỏ bé, hãy đến lắng nghe tiếng khóc của Rosen và chứng kiến cái chết của hắn."
Trần Phi đến phòng y tế, cẩn thận bế Michelia lên boong tàu, đặt ống nhòm ở trước mặt cô.
Cô gái nhỏ nhìn qua ống nhòm, và bàn tay của cô bỗng nhiên nắm chặt lại.
Chỉ thấy ở giữa hòn đảo, Rosen ngã xuống đất với khuôn mặt đầy máu, và bị một nhóm thợ mỏ vây quanh hắn không ngừng giẫm đạp điên cuồng!
Những thợ mỏ này đang điên cuồng bày tỏ sự tức giận của họ! Trong vô số ngày qua, bọn họ bị coi như một con bò và một con ngựa, cuộc sống còn tồi tệ hơn một con chó. Bọn họ bị đánh đập và la mắng mọi lúc mọi nơi, thậm chí chỉ một chút bất cẩn, ngay cả mạng sẽ không còn.
Dưới sự đè nén không thể kiềm chế như vậy, sâu thẳm trong lòng, bọn họ đã tức giận đến cực điểm, chỉ chờ một tia lửa bùng cháy mà thôi!
"A!! Đừng đạp, đừng đạp, buông tao ra, tao cho chúng mày tiền, sẽ cho chúng mày toàn bộ tiền !!"
Rosen hét lên điên cuồng, mặc dù thuộc hạ của hắn nghe thấy nhưng bọn chúng không thể vào được. Bọn chúng đều đang ở ngoại vi, và đang bị Lilith cùng Natsume Asami điên cuồng tàn sát.
Đây chính là bao vây đánh viện binh, chỉ cần đen Rosen bao vây trong đó, cấp dưới của hắn sẽ phải tới cứu, tạo thành tình thế cực kỳ bị động, chưa kể Rosen còn đang ở tình thế có số lượng người ít hơn gấp đôi.
Trong hoàn cảnh như vậy, căn bản không có gì có thể trì hoãn cuộc chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận