Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 57: Đột nhập

Michelia ấn đầu Trần Phi xuống nước.
Đồng thời, bản thân cô cũng chìm xuống nước.
Dưới biển, trong gang tấc, Trần Phi nhìn thấy Michelia nhìn hắn và lắc đầu.
Trong lòng run hắn lên, có vẻ đã đoán được cái gì đó.
Một lúc sau, hai người mới nổi lên mặt nước.
Chỉ thấy ở đằng xa dưới bầu trời đêm, Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng bị một bóng người cao hơn hai mét bắt vào một chiếc tàu có treo hai lá cờ cướp biển. Hiển nhiên, chiếc đó là tàu cướp biển của Moretti!
"Đáng chết!!"
Trần Phi bỗng nhiên vỗ mặt nước, tức giận hét lên!
Bởi vì bây giờ trời đã tối, Trần Phi và Michelia đang ở trên biển, chỉ cần đèn không bị ánh đèn soi sáng thì sẽ không tìm thấy họ.
Nhìn thấy Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng bị bắt, ánh mắt của Trần Phi cực kỳ âm trầm, trong con ngươi toát ra một luồng khí tức bạo lực đáng sợ. Trong lòng ẩn hiện một dấu vết điên cuồng đang lan tràn dữ dội.
“Chúng ta vẫn có cơ hội lẻn vào tàu cướp biển và giải cứu bọn họ.” Michelia nói.
"'Chúng ta'?"
Trần Phi quay đầu lại liếc cô một cái, nói: "Đây là việc riêng của tôi. Mục tiêu của tên cướp biển là Lâm Thiến Nhân. Hiện tại, hắn đã thành công. Cô đã an toàn và có thể rời đi ngay bây giờ."
Trần Phi nói và bơi vào bờ. Lúc này đã cách bờ biển hơn một trăm mét, những chiếc tàu cướp biển đó cũng đang tấp vào bờ. Hiển nhiên trời sắp tối, đám cướp biển cũng định cập bến nghỉ ngơi qua đêm rồi mới rời đi.
"Tôi có thể đi đâu bây giờ a? Chẳng lẽ là bơi từ đây về căn cứ Hội Thợ Săn Tiền Thưởng ? Hơn nữa, tôi là một thợ săn tiền thưởng, với một tên cướp biển có giá trị như vậy ở đây, tại sao không thử một lần a?" Michelia theo sau Trần Phi bơi trở về bờ.
"Cô có chắc chắn là sẽ đối phó với bọn chúng không?"
Trần Phi thanh âm lãnh đạm nói.
Trên thực tế, bản thân hắn cũng không biết liệu mình có thể giải cứu Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng hay không. Nhưng bây giờ hắn đã đặt sự sống và cái chết của mình sang một bên. Nếu như không thể bảo vệ tốt người phụ nữ của mình, thì sống trên đời cũng không còn ý nghĩa gì.
"Tôi tin tưởng cậu a."
Đôi mắt đẹp của Michelia tuôn chảy, đôi đồng tử xanh lam của cô sáng lên trong đêm đen.
Trần Phi sửng sốt một chút, không nói thêm gì nữa.
Sau khi bơi trở lại bờ, Trần Phi đã điều chỉnh lại hô hấp của mình. Lúc này, tàu cướp biển đã cập, Trần Phi cũng đã nghĩ ra phương án giải cứu.
"Bọn chúng nhất định có cướp biển muốn lên bờ, chúng ta muốn lẻn vào thì nhất định phải lẫn vào trong lúc đó. Trước tiên, chúng ta chờ cơ hội xem có tên cướp biển nào đi lạc không, sau đó giết hắn rồi lột quần áo hắn và trà trộn vào trên tàu."
Trần Phi nói với Michelia, chợt nhíu mày, "Nhưng rắc rối là, chúng ta không thể sử dụng súng để tránh bị phát hiện bất thường. Nếu không, tiếng súng sẽ thu hút những tên cướp biển khác. Nhưng nếu dùng dao găm thì quá nguy hiểm. . "
“Việc này không phải là đơn giản sao?” Michelia đảo mắt nói.
Lúc này, vừa vặn có hai tên cướp biển tình cờ đến bên bìa rừng và xả nước.
"Liền hai tên này đi, cậu làm như tôi đã nói, đi trốn sau tảng đá kia ..." Michelia nói nhỏ với Trần Phi.
Trần Phi nghe xong, không khỏi liếc mắt nhìn Michelia vài lần nữa. Có vẻ như rất nhiều tên cướp biển đều đã nằm gọn trong tay cô gái này.
Ngay lập tức, Trần Phi hành động theo những gì Michelia nói.
Hai tên cướp biển xả nước xong, đang chuẩn bị xách quần rời đi, nhưng đột nhiên mắt sáng lên, nhìn thấy trước mặt là một đóa hoa trắng.
"Hình như ở đó có một cô gái?"
"Đó không phải là đồng bọn với con nhỏ chúng ta đã bắt được hay sao?"
Hai tên cướp biển sững sờ trong chốc lát, sau đó trong lòng liền mừng như điên!
Bọn chúng cùng nhau đi đến chỗ Michelia, chỉ thấy Michelia chỉ mặc một chiếc váy dệt bằng cây hoa dâm bụt màu vàng biển, và nằm trên mặt đất như thể đang hôn mê.
"Chúng ta bắt được cô gái này giao cho thuyền trưởng, nhất định sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng! Tranh thủ thời gian đem cô gái mang về tàu."
"Đồ ngu, không biết nhấm nháp trước rồi mới bắt lên tàu sao? Chỉ có hai chúng ta ở đây, không làm ầm ĩ lên thì ai mà biết được?"
Ngay lập tức, hai người họ mỉm cười và đi về phía Michelia với ánh mắt tà ác.
"Phụt!"
Tiếng máu tươi bắn ra đột ngột vang lên!
Hai tên cướp biển chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, còn chưa kịp phản ứng thì sức lực của bọn họ đã nhanh chóng tiêu tán. Chỉ muốn hét lên, nhưng không thể phát ra được âm thanh. Che lấy cổ, trợn to hai mắt ngã xuống đất ho ra mấy ngụm máu tươi, sau đó liền không có động tĩnh.
Trong bóng tối, bóng dáng của Trần Phi dần lộ ra.
"Tay run quá nha? Xem ra cậu chưa quen nhỉ? Tôi còn tưởng cậu không biết sợ là gì a." Michelia mở mắt trêu chọc Trần Phi một cách tinh nghịch.
Trần Phi hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh cánh tay đang run rẩy.
Điều này cùng sợ hãi không liên quan gì đến nhau, giết người, đối với Trần Phi mà nói, đó là một cảm giác rất khó tả. Nhưng hai người này là cướp biển, họ là những người rất hung ác. Trên tay chúng dính vô số máu tươi, chết chưa hết tội.
Thêm nữa, trước đó hắn đã bắn gục một người man rợ, điều đó dần dần khiến trái tim hắn trở lên cứng rắn.
"Đi thôi."
Cởi bỏ quần áo của hai tên cướp biển, Trần Phi và Michelia cúi đầu xuống và đi thẳng đến con tàu cướp biển.
Đây là con tàu cướp biển có sức chứa hàng trăm người, làm sao có thể dễ dàng phát hiện ra điểm dị thường của hai người?
Tuy nhiên, Trần Phi và Michelia muốn tìm thấy Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng trên con tàu này thì lại cực kì gian nan!
Trong khi đó, trong phòng của Moretti.
Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng đều có vẻ mặt đầy sợ hãi, nhìn tên cướp biển cao hơn hai mét và có một vết sẹo xoắn trên mặt. Tên đại cướp biển này là Moretti với số tiền thưởng là một trăm triệu đô la!
"Ha ha, tiểu mỹ nhân da mỏng thịt mềm, hôm nay có được hai cái thật sự là may mắn a."
Moretti cười xấu xa và đi về phía Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng.
Trong góc tường, hai cô gái ôm nhau mà rùng mình, giống như những con cút nhỏ bất lực, đôi mắt to sợ hãi rơi lệ.
Thấy vậy, Moretti tiến lại gần, hắn xé toạc quần áo ra và để lộ những múi cơ đáng sợ.
Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
"Bản vương đã nói rồi, những cô gái này sẽ do bản vương trông giữ."
Đúng lúc này, một giọng nói ngạo nghễ vang lên!
Hai cô gái mở mắt ra thì thấy một người phụ nữ có thân hình thẳng tắp, dáng người bạo tạc, phong thái quyến rũ bước vào với một thanh kiếm lớn trên lưng. Áo choàng trễ vai bồng bềnh trong gió, khí chất vô song.
Vẻ dữ tợn trên mặt Moretti liền biến mất và nở một nụ cười nịnh nọt, "Nữ hoàng Lilith, tôi biết mình đã sai."
"Đi theo ta."
Lilith không nói nhảm, trực tiếp liếc nhìn Lâm Thiến Nhân cùng Lạc Băng và nói.
Hai cô gái hai mặt nhìn nhau, tên cướp biển đáng sợ này, ở trước mặt nữ nhân này lại không dám ra khách khí? Đây có phải là những gì Michelia đã nói, một trong mười bạo chúa của biển cả?
Sau khi sững sờ trong giây lát, hai cô gái nhanh chóng đứng dậy và đi theo Lilith.
Cả Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng đều biết rằng Lilith là một tên cướp biển đáng sợ hơn Moretti, nhưng dù thế nào đi nữa thì vẫn tốt hơn là bị Moretti bắt nạt.
"Lilith, để cho cô kiêu ngạo một hồi. Cũng sẽ không lâu đâu, ngay hôm nay, cô sẽ phải quỳ gối trước mặt của tôi và làm nô tỳ của tôi!! Từ nay về sau, tôi cũng sẽ thay cô làm vị bạo chúa thứ mười ! ! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận