Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 190: Vừa đấm vừa xoa, lại mềm buộc chặt

Một trăm triệu đô la mỹ a, một câu liền được tiểu mỹ nữ đưa tới, mà gương mặt còn vui vẻ, xem ra có thể được Trần Phi cần đến, đó là một điều vô cùng vinh dự. Chu Thịnh trong lòng càng thêm tò mò Trần Phi, thằng nhóc này có ma pháp gì mà khiến tiểu mỹ nữ này ngoan ngoãn như vậy.
"Bây giờ em đã nghèo rớt mồng tơi rôi a?"
Trần Phi trêu đùa Michelia.
"Không! Michelia nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền!" Michelia vẻ mặt kiên định, vô cùng ý thức về sứ mệnh của mình.
Làm cho Trần Phi cảm thấy có chút ngượng ngùng, xem ra mình giống như một kẻ được phú bà bao nuôi a?
Bao nuôi thì bao nuôi a, ai bảo mình có mị lực a?
"Được rồi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi."
Trần Phi lập tức thay đổi chiêu thức, tiếp tục trấn giữ âm binh, ba trăm người lại xông lên đảo.
Phải mất một khoảng thời gian để chuyển phát đạn pháo, mà lúc này trời đã khuya, sau khi bị bắn phá một ngày trời, bỗng nhiên ngừng hoạt động, có lẽ Fehrman và người của hắn sẽ nhân cơ hội này để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Vì vậy, hàng thủ lúc này là yếu nhất.
Mà mấu chốt quan trọng nhất là bọn chúng đều đã quen thuộc việc cứ một giờ sẽ có một viên đạn pháo bắn ra, liền sẽ lười biếng, cho rằng đám người Trần Phi sẽ không dấm tấn công sâu vào.
Kết quả là lần này Trần Phi cùng những người khác trực tiếp lao tới mỏ, ném trăm quả lựu đạn vào bên trong, đem quặng mỏ sụp đổ một mảng lớn, sau đó tiếp tục quay trở lại con tàu.
"Lần lượt bùng nổ, từng đợt, một đội trăm người, nghe lệnh của tôi mà tiến tới quấy rối. Những người còn lại hãy nghỉ ngơi. Cứ náo loạn thế này, để Fehrman và người của hắn, hai bốn trên hai bốn giờ bị tra tấn! ”Trần Phi âm hiểm nói.
Hòn đảo từ lâu đã bị những người thợ mỏ trước đó đập tan tành, mới vừa bắt đầu xây dựng lại, sau một ngày bị bắn phá, tất cả đều lại tan tành.
Bây giờ đêm khuya vất vả mới có thể nghỉ ngơ, tiếng pháo đã ngớt, nhưng lại có người lao lên hết lần này đến lần khác, ai có thể chịu đựng được điều này?
Mặc dù Fehrman cũng đã phản công, chẳng hạn như tìm ra khoảng thời gian giữa các cuộc tấn công của đám người Trần Phi, sớm mai phục. Nhưng cũng không có ích gì, Trần Phi không tuân theo quy luật đến, đối phương cũng không thể kiểm soát các quy luật trừ phi một mực bảo trì cao độ mai phục. Đó thì càng không phải nói?
Điều mà Trần Phi muốn là tiêu hao tinh thần của bọn chúng. Làm thế nào bọn chúng có thể tiếp tục tập trung trong khi vốn đã mệt mỏi không chịu nổi?
Ngược lại, bên người Trần Phi lại tràn đầy năng lượng! Cũng không phải là người sắt, nhưng phương pháp chiến đấu này rất tuyệt. Là kẻ tấn công, nhịp điệu đều do bản thân kiểm soát, đối phương chỉ có thể bị buộc phải nghênh chiến, như thể đang đùa giỡn đối phương. Dạng chiến này quả thực cùng chơi game kích thích như nhau.
"Bên trên!"
Trần Phi lại đưa ra một mệnh lệnh khác, lần này sau hai giờ, mọi người đã nghỉ ngơi đầy đủ, lại lao lên với một tiếng nổ!
"Phanh, phanh, phanh!"
"Địch công kích!"
"Nhanh chóng tổ chức phản công!"
"Không được, mai phục của chúng ta đã bị đánh tan!"
Đột nhiên, đội phục kích trăm người do Fehrman bố trí đã bị Trần Phi tiêu diệt hoàn toàn trong khi hắn đang ngủ say. Hơn chục người đã được giải quyết, và những người còn lại đều bị bắt sống. Về phía Trần Phi, thậm chí không có một chút thương tổn nào!
Cuộc phục kích này không chỉ vô nghĩa, mà ngược lại là đưa đồ ăn. Bởi vì tất cả mọi người quá mệt mỏi, không thể đảm bảo hai giờ tập trung.
Trần Phi đem tất cả các tù nhân trói cột bên bờ, chỉ lấy đi tất cả trang thiết bị.
"Tại sao không đem những kẻ này giết hết?"
Chu Định có chút khó hiểu hỏi, nếu hơn trăm người này bị xử lý, đó sẽ là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của Fehrman.
"Đừng quên mục đích chúng ta đến đây. Nếu chúng ta thuyết phục được Fehrman, những người này sẽ là trợ giúp chúng ta. Ngược lại, nếu nhóm người này bị giết, vậy sẽ không thể thuyết phục được chúng. Dù lúc đó có đưa ra lợi ích động lòng người như thế nào, Fellman cũng không có khả năng đồng ý hợp tác với chúng ta. "Trần Phi nhẹ nói.
Nguyên tắc này rất dễ hiểu, nếu giết hết trăm người của đối phương mà vẫn nguyện ý hợp tác, thì uy tín của hắn sẽ đi về đâu? Đám thuộc hạ sẽ nghĩ gì? Vì vậy, nếu đến thời điểm đó, có nghĩa là không còn có cơ hội hợp tác nào cả.
Nhưng bây giờ trói mấy chục người này lại đây, nhưng không giết họ, thậm chí không đưa họ trở lại, đây là một cách để mua lòng người. Không chỉ để tỏ lòng thành mà còn cho Fehrman mặt mũi, thậm chí hàng chục người này sẽ nghĩ sao?
Họ phải nghĩ rằng đối phương ôm mục đích hợp tác đến đây, và chắc chắn tên trùm sẽ báo cáo cho Fehrman.
Nhìn thoáng qua Trần Phi có thể nhận ra một trong số họ là một phụ nữ xinh đẹp. Màu quần áo mà người phụ nữ này đang mặc rõ ràng là sáng hơn những người khác, điều này đủ cho thấy người phụ nữ này là trùm của đội mai phục.
Thân là một phụ nữ, lại có thể đứng ở vị trí này, tất nhiên là phải có quan hệ với Fehrman. Chỉ cần câu thông với cô ta, liền sẽ có thể chuyển thông tin cho Fehrman.
"Uy, cô tên là gì?"
Hắn nhảy ra khỏi thuyền, đến bên người phụ nữ và hỏi.
"Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời!" Rose khinh thương hừ lạnh. Rất có phong thái của một chị đại.
"Đây chính là cô nói a? Chỉ cần cô ngoan ngoãn trả lời, thuộc hạ của cô sẽ được tha chết. Nếu còn kiêu ngạo, mấy tên thuộc này sẽ bị chôn vùi, hiểu không a?" Trần Phi giống như cười mà không phải cười.
Đây chính là công tâm.
Ngay trước mặt thuộc hạ của nói ra, nếu người phụ nữ này không nói, có nghĩa là cô ta đã gián tiếp giết chết thuộc hạ của mình. Đám cướp biển đem ánh mắt mong chờ nhìn người phụ nữ, bọn chúng làm gì có ai muốn chết a? Nhìn thấy hy vọng sống sót như vậy, tự nhiên không muốn buông xuống. Bị hàng chục con mắt nhìn như thế này, Rose cảm thấy mình như bị nướng trên đống lửa.
"Tên tôi là Rose, có chuyện gì?"
Cuối cùng, người phụ nữ không thể chịu đựng thêm được nữa, tự giới thiệu.
"Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn cô giúp truyền tin, liền nói, ngài Fehrman, chẳng lẽ ngài muốn mãi mãi là một con chó của Eric sao? Nếu như muốn như vậy thì cứ coi như Trần mỗ không nói gì. Còn nếu như muốn thay thế Eric, chúng ta có thể tiếp tục đàm phán. ” Trần Phi nói.
"Nói gì vậy? Dám gọi thuyền trưởng của chúng ta là chó?" Rose đột nhiên nổi giận.
“Có hay không, trong lòng hắn tự biết.” Trần Phi nói, nới lỏng sợi dây của Rose và thả những tên cướp biển còn lại ra.
“Hừ, yên tâm đi, thuyền trưởng Fehrman sẽ không có gì để đàm phán cả!” Rose nói xong và cùng mọi người chạy trốn khỏi bờ biển.
"Thật sự cứ để bọn chúng đi như vậy?"
Chu Định vẫn cảm thấy đáng tiếc, "Từ thái độ của người phụ nữ này, không dễ dàng hợp tác như vậy."
“Cho nên, chúng ta mới phải bỏ ra một trăm triệu đô la mua đạn pháo a?” Trần Phi cười nói.
Trần Phi cũng không nghĩ rằng mình sẽ có thể thuyết phục đối phương trong một sớm một chiều, nhưng Rose chắc chắn sẽ truyền đạt câu này cho Fehrman. Trần Phi không tin rằng hắn không có tham vọng, chỉ cần hắn ta có dụng tâm, chắc chắn sẽ có thể móc nó ra! Hơn nữa còn có hai ngày pháo, không sợ Fehrman không tiếp thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận