Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 412: Triệu Thi âm gọi

Đổng Ca Vận thì cũng thôi, đặc biệt là Lê San San, vậy mà lại giúp Trần Phi nói chuyện? Sở Mộng Vũ cảm thấy rằng thế giới này quá ma huyễn.
"Tiểu Vũ, tớ không có nói sai nha."
"Đúng đúng, cậu xem ông chủ Tiền, Cường đại ca, Hoắc Thiếu Long không phải đều bị Trần Phi giải quyết sao?"
Nghe hai người bạn thân nói như vậy, Sở Mộng Vũ tựa hồ cũng là hồi tưởng lại. Nhưng vẫn nói: "Vừa rồi Trần Phi đánh những kẻ kia thế nhưng cũng chỉ là người bình thường, làm sao có thể so sánh với những người tham gia Đại Hội Võ Đão? Chỉ có người như Tiêu... Quên đi, dù sao ngày mai anh cũng đừng đi tìm đường chết là được."
Sở Mộng Vũ ban đầu muốn nhắc đến Tiêu Lăng Thiên, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ lùi bước của hắn trong KTV vừa rồi, liền không muốn nhắc lại.
Cũng không có gì lạ khi Tiêu Lăng Thiên sợ Hoắc gia nên không dám cứu mình, chùn bước cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là một loại sùng bái trong lòng đã biến mất, càng sẽ không lợi dụng hắn để khinh thường Trần Phi. Dù sao, Trần Phi thực sự đã là người đứng lên và cứu mình.
"Rõ ràng một chút, là tôi quản em, không phải em quan tâm tôi."
Sở Mộng Vũ nghe vây tức giận đến không được, nhưng cô lại không biết nói gì.
"Em ủng hộ anh tham gia, anh Trần ~"
Lê San San vọt lên, nháy mắt nói.
“Cậu tránh ra, đừng ở đây thêm dầu vào lửa.” Sở Mộng Vũ kéo Lý San San ra, nhéo mặt của nàng nói.
"Ai, Tiểu Vũ, không phải cậu nói rằng Trần Phi là họ hàng xa của cậu sao, tớ mới dựa vào gần một chút thôi, làm gì mà cậu phải căng thẳng như vậy?" Lê San San quyến rũ cười nói.
“Ai mà căng thẳng?” Sở Mộng Vũ lườm bạn thân, “Tớ chỉ là không muốn nhìn hắn chết, dù sao hắn cũng là khách, nếu hắn treo cổ ở Giang Bắc, tớ không phải nhặt xác sao? Điều đó thật rắc rối."
"Đúng đúng đúng, ai, Tiểu Vũ cậu thật từ toàn thân cao thấp chỗ nào cũng dẻo, ngoại trừ miệng a."
"Tin hay không, tớ bóp chết cậu, hiện đã hơn mười hai giờ đêm, sinh nhật của cậu đã qua, coi như đánh cậu cũng không sao." Sở Mộng Vũ tức giận vung nắm đấm.
Hai cô bạn thân liền lao vào đùa giỡn với nhau.
Đổng Ca Vận thay đổi chủ đề nói: "Các cậu đã mua vé cho buổi hòa nhạc của Triệu Thi âm vào tối mai chưa?"
Lời này vừa nói ra, Sở Mộng Vũ cùng Lý San San hai mắt đều sáng lên.
"Mua mua."
"Tớ đã cướp được hàng đầu nha!"
Ba người bạn thân đều là fan của Triệu Thi m, các nàng đã mong chờ buổi hòa nhạc này cực kỳ lâu.
"Tớ nghe nói rằng âm m đã từng gặp nguy hiểm ở nước ngoài. Cô ấy vốn muốn đi lưu diễn ở Bắc Mỹ, nhưng buộc phải hủy bỏ nó."
"Đúng vậy a, tớ cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, làm hại tớ lo lắng."
"Mà lại, anh Trần, anh có vé chưa? Để em đi mua cho anh một cái a."
Lê San San liếc mắt đưa tình với Trần Phi.
Trần Phi lại trực tiếp không nhìn.
Nói chính xác hơn, hắn căn bản không thèm để ý ba cô gái đang nói cái gì, bởi vì Trần Phi chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là phần thưởng dành cho quán quân của Đại Hội Võ Đạo ngày mai, đó là bí cảnh địa đồ!
"Hắn sẽ không đi xem đâu. Người này ngay cả chuyện âm m chưa bao giờ ký tặng cũng không biết, còn tặng cho tớ một cái album lậu, cũng không biết ở nơi nào khắc lên chữ ký của âm m, hừ!" Sở Mộng Vũ hầm hừ nói.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Trần Phi vang lên.
Khi Trần Phi kết nối điện thoại, anh nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng và rõ ràng phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
"Anh Trần Phi, anh đã thấy món quà mà em ký tên cho anh không? Ngày mai em sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc ở Giang Bắc, cũng lưu lại một phòng VIP một mình một khán đài cho anh, nếu anh rảnh nhất định phải đến a."
"Để xem đã, có thời gian tôi sẽ đến."
Không ngờ người gọi lại là Triệu Thi m, chắc là lấy thông tin liên lạc từ bên Từ Khuynh Thành.
Trần Phi cũng không biết Đại Hội Võ Đạo ngày mai sẽ được tổ chức vào lúc nào, vì vậy hắn không thể đồng ý vào lúc này. Nếu Đại Hội Võ Đạo đã kết thúc khi buổi hòa nhạc bắt đầu, hiển nhiên Trần Phi sẽ tự mình đến đó .
"m âm chờ anh Trần Phi, hì hì."
Triệu Thi âm ngoan ngoãn cười, sau đó cúp điện thoại.
"Ai gọi anh vậy?"
Sở Mộng Vũ bên cạnh đột nhiên mở to mắt, cực kỳ cảnh giác nhìn Trần Phi, trầm giọng hỏi.
Bởi vì Sở Mộng Vũ vừa nghe thấy, đó là giọng nói của một cô gái. Nội dung cụ thể của cuộc gọi mặc dù không rõ ràng, nhưng đã là nữ thì nhất định có quỷ, nếu như không thể giải thích rõ ràng thì nhất định phải nói cho chị Thiến Thiến biết, tên này rất có khả năng lêu lổng ở ngoài!
"Triệu Thi m."
Trần Phi nói.
"Phốc…"
"Phốc…"
"Phốc!"
Ba người bạn thân đều cùng nhau phun ra.
Bọn họ đều kỳ quái nhìn Trần Phi, người này coi mình là đồ ngốc sao?
"Anh đùa a?" Sở Mộng Vũ không nói nên lời.
"Tôi nói rất nghiêm túc, em không tin có thể gọi lại." Trần Phi đưa điện thoại.
"Ha ha, vẫn là tiết kiệm cho anh mấy xu tiền điện thoại, tôi cũng lười vạch trần anh, không biết đến bao giờ anh mới thay đổi được tính ba hoa của mình? Thật sự là..." Sở Mộng Vũ thay chị gái cảm thấy bất lực, có một người người chồng chưa cưới mạnh miệng như này, khẳng định là rất mệt mỏi a?
"Anh Trần thực sự có khiếu hài hước a."
"Thỉnh thoảng đùa giỡn một chút không là phải rất tốt sao?"
Nhưng nghe được lời nói của Lê San San và Đổng Ca Vận, Sở Mộng Vũ đều sắp phát điên!
Cuối cùng, tất cả cũng đến nhà để xe, chỗ ở của các nàng cũng không xa nhau, đều cùng ở trong khu biệt thự giàu có ở Giang Bắc, cho nên là cùng đường.
Sau khi xuống xe tại khu biệt thự.
Thấy Trần Phi và Sở Mộng Vũ đi về cùng một biệt thự, hai cô gái khác bắt đầu ồn ào, huyên náokhiến Sở Mộng Vũ đỏ mặt, muốn giải thích nhưng cũng không muốn nói Trần Phi là anh rể của cô.
Trần Phi lại là bước vào biệt thự trước, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Vân Tú vẫn đang ngồi trong phòng khách uống trà, thấy Trần Phi và Sở Mộng Vũ bình an trở về, cô liền trở nên nhẹ nhõm, đặc biệt là bầu không khí giữa hai người rõ ràng không còn lạnh lùng như trước, điều này càng khiến cô hết sức vui mừng.
Sau khi sắp xếp phòng của Trần Phi, Hứa Vân Tú liền đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Phi đã dậy từ sớm, liền sẵn sàng để đến quảng trường Thắng Lợi ở Giang Bắc, nơi tổ chức Đại Hội Võ Thuật hôm nay.
Nhưng mà, còn chưa kịp đi ra ngoài, Trần Phi đã bị chặn ở lối đi.
Chỉ thấy Sở Mộng Vũ đã chống tay đứng ở cửa ra vào, tạo thành hình chữ bát ngăn chặn không cho Trần Phi ra, nói: "Anh vẫn muốn đi tìm chết à?"
"Tránh sang một bên đi."
Trần Phi bất đắc dĩ nói.
Không ngờ Sở Mộng Vũ thật sự là một cái người thích quản chuyện người khác, hắn thà để cô nói xấu mình còn hơn là để cô quản đông quản tây như này. Bí cảnh địa đồ nhất định phải lấy được, làm sao có thể để nha đầu này làm trễ nải?
"Tiểu Vũ, con đang làm cái trò gì vậy?"
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Vân Tú không khỏi hỏi.
"Mẹ, tên này nhất định muốn đi 'Đại Hội Võ thuật' nào đó! Con nói thế nào cũng nghe." Sở Mộng Vũ kêu oan với Hứa Vân Tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận