Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 407: Tiêu Lăng Thiên ra mặt

Sở Mộng Vũ không ngờ rằng thái độ của Trần Phi lại cứng rắn như vậy, lại dám khóa mình ở trên ghế, Sở Mộng Vũ cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi lòng bàn tay Trần Phi, nhưng kết quả chi là một loại cảm giác bất lực, cũng chỉ có thể cay đắng trừng mắt nhìn Trần Phi.
"Ba ba!"
"Ách a a a!!"
Ngay lúc này, thanh âm mấy bình rượu bị đập vỡ vang lên, Ôn Hồng Đức không ngừng kêu la thảm thiết, trên tay máu me đầm đìa, không còn hình dạng, hiển nhiên là đã bị phế sạch.
Những bạn học này mặc dù đã quen kiêu ngạo, nhưng đều là con nhà giàu, từ nhỏ đều được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nào đã chứng kiến qua cảnh tượng kinh khủng như vậy? Ngay lập tức, liền con mắt cũng không dám mở, chỉ biết hét toáng lên quay đầu đi, không dám nhìn vào tình cảnh bi thảm của Ôn Hồng Đức.
"Ông chủ Tiền, ngài nhìn xem như này đã bớt giận chưa?"
Cường đại ca nói với ông chủ Tiền bên cạnh.
Ông chủ Tiền thậm chí không thèm nhìn Ôn Hồng Đức đang nằm trên mặt đất như một con chó chết, ánh mắt lại là quét qua tất cả cô gái trong phòng, ánh mắt mười phần tham lam. Hiển nhiên, nơi này có không ít mỹ nữ, khiến hắt cảm thấy vô cùng thích mắt.
Nhưng đối với ông chủ Tiền, chỉ nhìn thôi là không đủ .
"Cô, cả cô, ra ngoài cho ông, bồi ông uống vài chén rượu, chuyện tối nay coi như xong."
Hai cô gái được ông chủ Tiền chỉ, chính là Lê San San và Đổng Ca Vận.
Chỉ có thể nói là ông chủ Tiền có đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh, hai cô gái này là đều người xinh đẹp nhất ở đây, trong trường học đều là hoa khôi đứng đâu bảng, cứ như vậy bị hắn nhìn trúng.
Trên thực tế, còn có một người xinh đẹp hơn bọn họ, đó là Sở Mộng Vũ bị Trần Phi kéo vào góc, chính là bởi vì cô ở trong bóng tối nên ông chủ Tiền không thể nhìn thấy cô, nếu không cô nhất định sẽ bị điểm tên.
Hai người bạn thân thấy vậy sợ hãi co rúm lại thành một quả bóng, họ không muốn đi theo ông chủ Tiền này, nếu không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Vừa mới nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm.
"Ông chủ Tiền, ngài có thể khoan dung độ lượng được không?"
Liêu Triết Hàn không thể bình tĩnh được, hắn không ngờ rằng bạn gái của mình cũng sẽ bị liên lụy, vì vậy cũng chỉ có thể kiên trì đi lên nói.
Nhưng còn chưa nói xong, ông chủ Tiền đã tát cho hắn một cái tát, Liêu Triết Hàn bị đánh cho mặt co lại, trong lòng uất ức cùng oán hận đã thấu trời xanh, nhưng trên mặt vẫn chỉ có thể cười cười.
"Lại nói nhảm, thằng đang nằm trên mặt đất chính là số phận của mày."
Ông chủ Tiền chỉ vào Ôn Hồng Đức, hung hãn nói với với Liêu Triết Hàn, cuối cùng cũng chỉ có thể biệt khuất nhìn Lê San San cùng Đổng Ca Vận bị ông chủ Tiền bắt đi.
"Phi Trần, buông ra!"
Sở Mộng Vũ đang rất vội, trước đó cô muốn vì Ôn Hồng Đức cầu tình, chẳng qua cũng chỉ là vì mối quan hệ giữa nhà hắn cùng Hoắc gia. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, Lê San San và Đổng Ca Vận đều là bạn thân của cô, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn họ rơi vào nanh sói?
"Ngồi xuống."
Trần Phi vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, như thể những thứ vừa rồi đều xảy ra trước mặt hắn.
"Không phải anh rất lợi hại sao? Bây giờ bằng hữu của tôi bị ức hiếp, làm sao anh không ra tay? Nguyên lai trước đây chỉ là bịp bợm, hiện tại lại biết sợ? Tôi còn tưởng rằng anh rất mạnh đâu!"
Sở Mộng Vũ nhìn chằm chằm vào Trần Phi, tức giận không thôi nói.
"Tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ bọn họ, nhưng em thì khác. Em nghĩ như thế nào thì tùy, tôi chỉ có trách nhiệm không để cho em bị thương."Trần Phi bình tĩnh nói, Sở Mộng Vũ sắp khóc, không ngờ người này lại là thực sự dầu dội không tiến.
"Các vị, xin cho tôi chút mặt mũi, thả hai người bạn học này ra."
Lúc này, một thanh âm bình tĩnh vang lên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, không ít người thấp giọng kêu lên, đặc biệt là các cô gái, khi nhìn thấy thanh âm này, đồng tử tràn ngập hâm mộ.
Người vừa nói không phải Tiêu Lăng Thiên, vậy còn có ai?
Chỉ thấy hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Cường đại ca và ông chủ Tiền, nói với thái độ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, trên mặt lộ ra vẻ rất ngạo nghễ, như thể không để đối phương vào mắt.
"Mày là thằng nào?"
Ông chủ Tiền cau mày, vừa chuẩn bị muốn đánh người.
Nhưng mà, Tiêu Lăng Thiên đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhẹ giọng báo tên: "Tại hạ, Tiêu Lăng Thiên."
Những lời này vừa nói ra, ông chủ Tiền sửng sốt một lúc, nói: "Chưa từng nghe qua, nhưng mà vẻ trang bức của mày khiến ông rất khó chịu, Cường đại ca đánh chết hắn."
Khóe miệng Tiêu Lăng Thiên giật giật.
Đây là lần đầu tiên hắn ở Giang Bắc báo ra tên của mình mà người khác không biết, loại cảm giác này để hắn hận không thể một quyền đấm chết ông chủ Tiền.
Nhưng Cường đại ca lại khóa mắt vào Tiêu Lăng Thiên : "Cậu có phải là Tiêu Lăng Thiên, người đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo trẻ tuổi ở Giang Bắc không?"
"Chính là."
Tiêu Lăng Thiên tự hào gật đầu, một bộ khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Cảm giác ưu việt trong lòng rất thỏa mãn, đúng vậy, ở Giang Bắc ai có thể không biết mình? Tiêu Lăng Thiên rất tự hào.
Tất cả các bạn học đều nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, vào thời khắc nguy hiểm như vậy, đúng là chỉ có anh Tiêu mới có thể ngăn cản sóng dữ.
Đổng Ca Vận bật khóc, Lê San San đặt tất cả hy vọng vào Tiêu Lăng Thiên, hôm nay, chỉ có hắn mới có thể cứu được mình.
Sở Mộng Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trần Phi, đây là khoảng cách giữa anh cùng Tiêu Lăng Thiên, biết không? Chỉ những người dám đứng ra bảo vệ con gái mới thật sự là thanh niên tài tuấn. Không giống như anh, chỉ có miễng lưỡi nhanh chóng, không biết làm sao mà chị Thiến Thiến lại thích anh." Sở Mộng Vũ quay sang nhìn chằm chằm vào Trần Phi, nói.
Nhưng Trần Phi vẫn đang cầm một ly rượu, lắc lắc trong tay, như thể những thứ xảy ra xung quanh đều không phải việc của mình.
Sở Mộng Vũ sắp sụp đổ, người này thật sự trong đầu chỉ toàn cơ bắp sao?
Thật tình không biết rằng Trần Phi võ đạo của Trần Phi đã luyện đến cảnh giới định, tu tâm dưỡng tính .
Mục đích hắn đến đây chỉ để bảo vệ Sở Mộng Vũ. Mà khi đã tu tâm đến một trình độ nhất định, liền sẽ chỉ nhận định mục tiêu này. Nói cách khác, tất cả những thứ khác đều bị Trần Phi chặn lại.
Đây cũng chính là tư chất của những người có thể trở thành cường giả, thời gian của con người là có hạn, nếu cứ tùy tiện bị hấp dẫn bởi những chuyện khác, còn có bao nhiêu tinh lực dùng để luyện võ?
Sở Mộng Vũ tự nhiên không biết gì về Trần Phi.
Ở phía bên kia, Cường đại ca thực sự lịch sự hơn.
"Hạnh ngộ."
Hắn nói với Tiêu Lăng Thiên, dù sao Tiêu Lăng Thiên cũng là một ngôi sao của ngày mai, cũng là tuyển thủ hạt giống của đặc thù tổ cho chiến dịch này, tiền đồ trong tương lai của hắn là vô hạn, không ai muốn đắc tội một người như vậy.
Nhưng ngay lập tức Cường đại ca thay đổi chủ đề: "Bất quá, ông chủ Tiền là khách quý của Hoắc thiếu gia Hoắc Thiếu Long. Hôm nay ông chủ Tiền bị thiệt lớn, nhất định phải có đền bù. Nếu không, bên phía Hoắc thiếu sẽ khó nói."
Những lời này vừa nói ra, cả phòng riêng lại chìm vào im lặng.
Nếu vẫn còn người ở Giang Bắc không biết Tiêu Lăng Thiên, điều đó có thể hiểu được, dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên non nớt. Tư chất mặc dù xuất sắc, nhưng dù sao căn cơ cũng không sâu. Nhưng một khi nói đến Hoắc gia, người ở Giang Bắc ai ai cũng biết.
Sắc mặt Tiêu Lăng Thiên hơi thay đổi, hiển nhiên hắn không ngờ ông chủ Tiền có quan hệ như vậy. Cho dù Tiêu Lăng Thiên có kiêu ngạo như thế nào, hắn cũng không bao giờ dám trở thành kẻ thù của Hoắc gia, chưa kể rằng đại hội võ thuật ngày mai cũng là do Hoắc lão chủ trì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận