Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 415: Tiêu Lăng Thiên khiêu chiến

Trong Đại Hội Võ Đạo lần này, nếu muốn giành được quán quân thì ít nhất phải đạt tới cảnh giới Võ Cuồng mới có thể, mặc dù Trần Phi có thể là võ giả, nhưng Hoắc Uyển Khê tuyệt đối không tin rằng hắn sẽ có cảnh giới như vậy, dù sao thì hắn vẫn còn quá trẻ.
Mặc dù bản thân Hoắc Uyển Khê cũng rất trẻ, mà ở Giang Bắc cũng có một người khác tên là Tiêu Lăng Thiên, người cũng đã bước vào cảnh giới Võ Cường từ rất trể, nhưng không phải cũng chỉ có hai người sao? Đủ để nói rằng nó rất hiếm.
Nhưng Hoắc Uyển Khê sẽ không vạch trần, đây không phải là muốn làm Trần Phi mất mặt sao?
"Vậy thì Uyển Khê cầu chúc Trần tiên sinh thành công, bất quá nếu là ngài gặp tôi, tôi sẽ không nhường a." Hoắc Uyển Khê cười đùa tinh nghịch nói với Trần Phi.
"Tôi muốn hỏi cô một chuyện." Trần Phi nói.
"Trần tiên sinh có bất cứ điều gì thắc mắc thì cứ hỏi." Hoắc Uyển Khê nói.
“Mỗi người chỉ có thể nhận được một loại phần thưởng sao?” Trần Phi hỏi.
"Có ý tứ gì?"
"Chính là, nếu như tôi đoạt quán quân, tôi chỉ có thể lấy được bí cảnh địa đồ sao? Nếu tôi đánh bại tất cả từ thứ hai đến thứ mười, tất cả lam tinh thạch có thể là của tôi không?" Trần Phi hỏi.
Hoắc Uyển Khê dại người.
Cô còn tưởng mình nghe lầm, lấy tay nhéo nhéo mặt, lại phát hiện hơi đau, mới phát hiện ra nguyên lại Trần Phi thật sự nói như vậy.
Cô nhất thời không biết nên trả lời Trần Phi như thế nào, nhưng hình tượng của Trần tiên sinh trong lòng cô đã khắc thêm một hàng chữ, đó chính là 'Trần tiên sinh thích khoác lác'.
Nhưng trong khoảnh khắc, lại có hàng chục hàng trăm ánh mắt nhìn về phía Trần Phi, tất cả đều tức giận!
Lời nói vừa rồi của Trần Phi cũng không nhỏ, các võ giả ở phòng chờ gần đó đều có thể nghe thấy, và trực tiếp trở thành kẻ thù công khai.
Người võ giả nào không phải hạng người tâm cao khí ngạo?
Ai có thể nghe Trần Phi nói như vậy mà không tức giận!
Nếu không phải là có quy định, không thể động thủ ngoài lôi đài, sợ rằng hiện tại tất cả bọn họ đã công kích Trần Phi rồi.
'Hừ, đồ to mồm phế vật, những kẻ như này thường lên lôi đài sẽ hiện nguyên hình! ’ Cách đó không xa Tiêu Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ.
"Trần tiên sinh, cho dù như vậy, ngài cũng không thể lấy đi tất cả các giải thưởng. Bởi vì cuộc tranh tài là dựa trên điểm số, ngài không đọc quy tắc sao?" Hoắc Uyển Khê hỏi.
Trần Phi lắc đầu nói: "Không có nhìn a, dù sao mặc kệ quy tắc như thế nào, chỉ cần đánh bại toàn bộ, chẳng phải là xong sao? Xem làm gì."
Lời này vừa nói ra, những ánh mắt xung quanh càng thêm phẫn nộ, càng xen lân tiếng lỗ múi phun khí, nắm đấm bóp két, cùng các loại tiếng chửi rủa, hiển nhiên không thể ngửi được những lời thanh niên này nói.
Trần Phi hoàn toàn không để ý đến thái độ của họ.
Hắn chưa bao giờ coi thường hay đánh giá thấp đối thủ của mình, chỉ cần còn ở trên lôi đài, Trần Phi nhất định sẽ dốc hết toàn lực, nhưng là, cũng sẽ không để tất cả đối thủ ở trong lòng.
Nếu muốn trở thành cường giả chân chính, nhất định phải nghiêm túc đối đãi với từng đồi thủ, nhưng cũng không được để bất kỳ đối thủ nào ở trong lòng!
Bởi vì cường giả trong lòng kẻ địch là chính mình!
Trong lòng cũng chỉ có nghĩ tới một chuyện, đó chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn!
Hoắc Uyển Khê hoàn toàn không nói nên lời, cô sửa sang lại tâm trạng, sau đó chậm rãi nói: "Trần tiên sinh, để tôi giải thích quy tắc thi đấu cho ngài nghe. Quy tắc của Đại Hội Võ Đạo lần này không cứng nhắc, rất kích thích, là theo thể thức tích lũy điểm ...
Trong Đại Hội Võ Đạo chỉ có một lôi đài, sau khi đếm ngược đến lúc bắt đầu, hai người bấm nút trước sẽ là tuyển thủ của vòng đầu tiên. Bất kỳ tuyển thủ nào, miễn là trận chiến trên lôi đài đã kết thúc, đều có thể nhấn nút khiêu chiến, ai nhấn trước sẽ là tuyển thủ tiếp theo vào lôi đài, mà đối thủ sẽ là người chiến thắng trong trận đấu trước. "
Trần Phi nghe vậy lập tức sửng sỡ, quy tắc này quả thực rất thú vị, rất phù hợp với bản thân. Tuy nhiên, hắn vẫn còn một số nghi ngờ.
"Nhưng như vậy chẳng phải là có chút bất công với người đánh trước sao? Cho dù là một trận thắng, khí huyết cũng sẽ tiêu hao, đến lúc đó bất kỳ đối thủ nào cũng có thể đi lên chiếm tiện nghi."
Hoắc Uyển Khê cười nói: "Ông nội của tôi nhất định đã cân nhắc mọi tình huống, cho nên mới là hệ thống tích điểm. Đánh bại bất kỳ đối thủ nào ít nhất cũng có thể đạt được 10 điểm, nếu điểm của đối phương vượt quá mười điểm, phần dư thừa chia đôi, là điểm cộng.
Nói cách khác, nếu người thứ nhất trên đài thắng mười trận liên tiếp thì được 100 điểm, xong lại bị người tiếp theo đánh bại, như vậy sẽ nhận được 60 điểm, trong đó 50 điểm chính là một nửa điểm nhận được do đánh bại người đầu tiên, mà mười 10 điểm chính là điểm cộng thêm.
Nhưng đối với những người bị hạ gục, điểm tích lũy sẽ không bị giảm. Bằng cách này, không cần phải lo lắng về việc mất công bằng. Dù sao, thực lực của những người đến tham gia cuộc thi là rất khác nhau, cho nên cách tích lũy điểm như này sẽ càng khiến trận đấu trở nên kích thích!
Đương nhiên, sức mạnh tuyệt đối vẫn cần được tôn trọng. Vì vậy, người cuối cùng đứng trên lôi đài và không ai dám thách thức hắn sẽ là nhà vô địch cho dù hắn có bao nhiêu điểm. "
Trần Phi khẽ gật đầu: "Bằng cách này, ngay cả một người thực lực yếu hơn một chút cũng có thể giành được thứ hạng tốt bằng cách lựa chọn thời cơ ra sân. Đó thực sự là một hệ thống cạnh tranh rất thú vị."
Hệ thống thi đấu này nghe có vẻ phức tạp, nhưng nó thực sự rất đơn giản.
Nếu là những người có thực lực mạnh, có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, đợi đến cuối cùng mới ra trận.
Thực lực yếu thi sao? Nếu như có thể lựa chọn tốt nhất thời điểm thi đấu, đánh bại được người có điểm cao, một lần có thể được rất nhiều điểm, thắng vài ván, có thể tiến vào top mười, cũng không phải là không thể!
Trừ phi thực lực mạnh đến mức một người có thể lật đổ tất cả mọi người, nếu không không ai có thể nói mình nắm chắc quán quân.
"Vậy Trần tiên sinh, ngài tính khi nào thì ra sân?"
Sau khi giải thích hệ thống thi đấu, Hoắc Uyển Khê cười hỏi.
"Đương nhiên sẽ là người đầu tiên." Trần Phi định trực tiếp quét ngang tất cả, nhưng ngay lập tức cuộc tranh tài bắt đầu, Trần Phi còn chưa kịp lấy nút bấm trong túi áo của ra, liền đã thấy tên của hai người xuất hiện trên màn ảnh.
Ngay khi hai cái tên này xuất hiện, khán giả đã hò reo!
"Tiêu Lăng Thiên!"
"Chính là hắn a, thiên tài trẻ tài, vậy mà lại là người ra sân đầu tiên!"
"Anh Lăng Thiên, cố lên a!"
"Hắn là ngôi sao võ đạo tương lai của Giang Bắc chúng ta!"
"Không sai, anh Thiên nhất định có thể tung hoành ngang dọc, từ đầu đến cuối trận!"
Hai người đầu tiên lên lôi đài, trong đó lại có một người được mong chờ nhất, chính là Tiêu Lăng Thiên!
Mọi người còn tưởng rằng, một kẻ mạnh mẽ như Tiêu Lăng Thiên sẽ là áp trục của lôi đài, còn phải chờ đến cuối cùng mới ra sân. Nhưng không ngờ lại xuất hiện ngay từ đầu, có thể mở màn liền thấy Tiêu Lăng Thiên, điều này khiến vô số người trở nên hưng phấn.
Đặc biệt là các nữ sinh viên đại học, hầu như tất cả bọn họ đều đến vì Tiêu Lăng Thiên. Bởi vì bản thân Tiêu Lăng Thiên cũng là một sinh viên đại học, vừa đẹp trai lại có thể đánh đấm, cho nên hắn rất nổi tiếng trong giới sinh viên!
"Tôi chờ cậu."
Khi Tiêu Lăng Thiên chuẩn bị bước lên lôi đài, liền lạnh giọng nói với Trần Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận