Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 397: Cứu người

Mặc dù vừa rồi cô gái đã ra vẻ rất mạnh mẽ, thế nhưng là khi chứng kiến cảnh ông nội của mình ngất xỉu, vẫn hành động như một đứa trẻ tay chân luống cuống.
"Ông nội, người làm sao vậy?"
"Nhanh, mau gọi 115!"
"Đừng lo lắng, cô gái, ông nội của cô nhất đính sẽ không có việc gì."
Bởi vì cô gái đã vạch trần âm mưu lừa dối và cũng đã dạy cho đám người Chu đại sư một bài học nên những người qua đường ở phố đồ cổ lúc này cũng có ấn tượng rất tốt với cô gái, lập tức bên cạnh an ủi, đồng thời cũng giúp gọi xe cấp cứu.
Trần Phi cũng dừng bước, xoay người ngồi xổm xuống nhìn một chút, liền thấy hơi thở của ông lão vô cùng mong mong, có thể tắt thở cứ lúc nào. Rõ ràng là đã bị bệnh quấn lâu, cũng không phải là một sớm một chiều mới biến thành bộ dáng này.
Ngoài ra, trước đó còn nghe cô gái này nói đến tìm dược liệu, vì vậy càng có thể kết luận điều đó.
Cứu người là quan trọng nhất, Trần Phi liền lấy ra một viên thuốc được Thanh La đưa cho, đút vào miệng ông lão.
"Cậu cho ông nội tôi ăn cái gì?!"
Cô gái lập tức giật mình, nhìn Trần Phi và hỏi.
"Thuốc chữa bệnh, có lẽ có thể cứu được tính mạng của ông nội cô."
“Vậy nếu có tác dụng phụ thì sao?” Cô gái lo lắng, người thanh niên này cũng không phải bác sĩ, vậy mà cứ tùy tiện lấy ra thuốc cho ông nội ăn, nếu có vấn đề gì thì làm sao bây giờ?
"Nếu có tác dụng phụ, vậy thì không còn biện pháp a."
"Cậu……!?"
"Hiện tại ông nội của cô đã vô cùng nguy kịch, cho nên chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở viên thuốc này, bằng không, cho dù không có tác dụng phụ, tính mạng của ông ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm." Trần Phi nói như chuyện đương nhiên.
Hắn đối với viên thuốc này vẫn rất tin tưởng, dù sao nó đã được Thanh La luyện chế ra, cũng được Đông Phương Ngọc thông qua. Nếu chất lượng của thứ này không đạt tiêu chuẩn, Đông Phương Ngọc chắc chắn sẽ chỉ ra.
Cô gái chỉ vào mặt Trần Phi, tức giận không nói nên lời.
Những người qua đường xung quanh cũng chỉ trỏ vào Trần Phi, nói này nói nọ, như thể Trần Phi là một kẻ xấu vô lại.
"Khụ khụ..."
Nhưng lúc này, ông lão lại là ho khan vài tiếng, mở hai mắt ra.
Cô gái lập tức kích động không thôi: "Ông nội, người không sao chứ? Người làm cháu sợ muốn chết!"
Những người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, những người vừa chửi mắng Trần Phi cũng như vậy mà quên sạch, bắt đầu quay ra ca ngợi Trần Phi dùng thuốc như thần. Bọn họ quả thực chính là như vậy, dễ dàng mượn gió bẻ măng.
"Ta không sao."
Ông lão tuy rằng còn có chút suy yếu, nhưng rõ ràng so với trước kia khá hơn, ít nhất đã thoát khỏi nguy hiểm, cũng không còn bộ dáng sắp chết.
"Cảm ơn cậu đã cứu ông nội tôi, tôi tên là Hoắc Uyển Khê."
Sau khi cô gái đỡ ông lão dậy, liền bước đến trước mặt Trần Phi đưa tay ra, cung kính giới thiệu bản thân.
"Đây là anh bạn nhỏ đã cứu lão phu sao? Lão phu là Hoắc Hiền đa tạ tiểu ân nhân đã cứu mạng." Ông lão cũng tiến lên một bước, đối Trần Phi nói.
Trần Phi khoát khoát tay ra hiệu không sao.
Những đan dược này đều là Thanh La luyện chế, cho nên có thể nói Thanh La mới là người chiếm công lao lớn nhất.
Tuy nhiên, khi nghe màn tự giới thiệu của hai ông cháu, những người xung quanh lại vô cùng chấn động.
"Hoắc Hiền? Đó không phải là đệ nhất võ đạo đại sư ở Giang Bắc sao?"
"Một cựu thành viên cao cấp của đặc thù tổ, cũng là cường giả Võ Vương đâu tiên của Giang Bắc!"
“Mười năm trước đi tác chiến bị ám thương, từ đó bắt đầu giải ngũ.”
"Không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây, Hoắc lão quả thực là đỉnh thiên lập địa anh hùng a!"
"Đúng vậy a, đây là anh hùng thủ vệ một phương cương lãnh thổ hồi đó!"
Tất cả mọi người đều kích động, sùng bái nhìn Hoắc Hiền.
Sự sùng bái này là thuần khiết, không tì vết, kính trọng đối với anh hùng.
Cũng không phải loại lời ninh nọt với Chu đại sư như trước, những lời đó hoàn toàn là vì kiếm tiền, Chu đại sư nếu như không thể mang lại lợi ích, ai lại rảnh háng đi ca tụng hắn chứ?
Nhưng khi đối mặt với Hoắc lão thì hoàn toàn khác, mọi người đều kính trọng ông từ tận đáy lòng.
"Đó chỉ là một phần trong công việc thôi, tất cả đã kết thúc rồi."
Hoắc Hiền lại vô cùng khiêm tốn, cũng không đem vinh quang quá khứ ra khoe khoang khác lác, rất bình tĩnh nói.
Nhưng ngược lại là cháu gái của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Uyển Khê lại tràn đầy kiêu hãnh, hiển nhiên, sự kính trọng của mọi người đối với ông nội mình khiến cô cảm thấy vô cùng sảng khoái, được làm cháu gái của Hoắc Hiền chính là vinh dự lớn nhất của cô.
"Thì ra là Hoắc lão, thất kính thất kính."
Trần Phi cũng nghiêm túc nói.
Hắn đã nghe ông nội của mình nói ra cái tên này từ khi còn bé, là một chiến sĩ cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất nằm trong số ít người có thể được ông nội của hắn công nhận, mà Hoắc Hiền chính là một trong số đó.
"Anh bạn nhỏ không cần khách khí với ta như vậy, ân cứu mạng này thật sự rất khó mà báo đáp. Như vậy đi, nếu cậu rảnh rỗi, ba ngày sao có thể đến Giang Bắc. Đến lúc đó cậu có thể tham già Đại Hội Võ Đạo, và người chiến thắng có thể nhận được một tấm bí cảnh địa đồ, nếu cậu có thể tiến vào bí cảnh, liền sẽ có thể đạt được vô số khí huyết." Hoắc Hiền nói.
Hai mắt của Trần Phi ngay lập tức sáng lên.
"Bí cảnh địa đồ đó là vật gì vậy?"
Hiện tại thứ mà hắn cần nhất chính là đề cao khí huyết, cho nên đối với điều này cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hoắc Khê Uyển thay ông lão nói: "Ai nha, cậu cũng không phải là võ giả, khí huyết đối với cậu cũng vô dụng. Mà còn ông nội, người không thể lấy oán trả ơn, hắn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi bình thường. Tham gia Đại Hội Võ Đạo không ăn đòn sao? Đến lúc đó liền kiếm cho hắn cái ghế VIP, ngồi xem là được rồi."
Sau đó, cô lại nói với Trần Phi: "Đến lúc đó, cậu có thể xem bản tiểu thư đánh bại tất cả các cao thủ trên lôi đài."
"Tiểu Khê!"
Hoắc lão nhìn thấy cháu gái của mình cao ngạo như vậy rất không hài lòng, ông biết cháu gái mình không có ác ý, huống chi người thanh niên này đã cứu ông nhưng ông theo bản năng.
Trần Phi cũng không quan tâm, hắn biết ở độ tuổi của Hoắc Khê Uyển mà có thể trở thành nhất tinh võ cuồng, quả thật là có vốn để kiêu ngạo.
Nhưng bất kể tấm bí cảnh địa đồ này là gì, Trần Phi vẫn quyết tâm lấy được nó. Chỉ cần có thể tăng cường khí huyết, nhất định phải tranh thủ. Cho nên hắn vô cùng cảm thấy hứng hú với Đại Hội Võ Đạo ở Giang Bắc này.
"Tóm lại bất kể như nào, đến lúc đó anh bạn nhỏ nhất định phải đến Giang Bắc, coi như không tham gia Đại Hội Võ Đạo, lão phu cũng muốn mời anh bạn nhỏ đến Giang Bắc ngao du một phen. Mặc dù so ra vẫn kém ân cứu mạng, nhưng cũng có thể bày tỏ lòng thành của mình với tư cách là một ông già." Hoắc Hiền nghiêm túc nói.
"Được."
Trần Phi vui vẻ đồng ý.
Bí cảnh địa đồ là thứ mà quán quân của Đại Hội Võ Đạo có được, cũng là lý do khiến Trần Phi bắt buộc phải đến đó. Đương nhiên, Trần Phi tuyệt đối sẽ không bao giờ chủ quan, dù sao thì đến lúc đó tất cả các võ giả ở Giang Bắc đều sẽ đến, mặc dù Trần Phi khá mạnh, nhưng hắn sẽ không bao giờ khinh địch.
"Anh bạn nhỏ, đây là một món đồ cổ mà ta vừa mới tìm được và một chiếc vòng tay Tử Thúy Ngọc cực phẩm, mong anh bạn nhỏ nhận lấy."
Hoắc Hiền liền lấy ra hai hộp quà tặng cho Trần Phi. Trần Phi đã cứu mạng hắn, cho nên hắn vô cùng hào phóng, đưa tất cả những vật tốt trong tay cho Trần Phi.
Sở thích lớn nhất của Hoắc Hiền chính là mua đồ cổ, mà con mắt của hắn cũng vô cùng sắc bén. Ngoài ra, trên người hắn đang bị bệnh khó nói, cũng muốn tới đây tìm thử xem có vật gì giúp ích được cho mình không, cho nên hắn thường xuyên lui tới phố đồ cổ.
Tuy rằng vừa rồi không tìm được dược liệu, nhưng này một món đồ cổ cùng một cái vòng tay cực phẩm đã là vô cùng quý giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận