Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 387: Đông Phương Ngọc tự kỷ

Thanh La cũng có chút sợ hãi, nhưng cũng may vì người này không phải người xấu, nếu không mình thảm rồi. Mà hiện tại, hắn chẳng những có thể để lại pháp khí của cha cho mình, cũng không cần làm lò luyện đan vĩnh cửu, chỉ là không biết sẽ mang mình đi nơi nào.
Mà khi đến Bích Thủy Sơn Trang, đôi mắt của Thanh La có chút sáng lên.
"Không khí ở đây tốt a!"
Nhìn bên trong Bích Thủy Sơn Trang có một hồ nước, trong hồ có từng đợt khói trắng bay ra, giống như tiên cảnh lượn lờ tiên khí, Thanh La có chút kinh ngạc.
Còn tưởng rằng sẽ đến một nơi nào có hoàn cảnh tồi tệ, dù sao thì không khí trong Thần Mộc Lâm cũng trong lành, mà trong thành phố thì bụi bặm. Nhưng bây quả thực chính là có chút ngoài ý muốn, quả nhiên đại ca này không phải người bình thường.
Trần Phi mang Thanh La vào trong Bích Thủy Sơn Trang, mặc dù Lý Oánh Oánh cũng muốn vào xem, nhưng thật vất vả Trần Phi mới thả cô tự do, hiện tại cô cũng không muốn ở bên cạnh Trần Phi dù chỉ một phút, sợ rằng hắn lại thay đổi chủ ý.
"Tôi đi quét dọn thế giới ngầm của mình, tạm biệt." Lý Oánh Oánh nói xong liền chạy đi.
Lâm Thiến Nhân lúc này vẫn chưa về, vẫn còn đang bận rộn ở công ty.
Đông Phương Ngọc cũng không ngồi thiền ở trên đỉnh núi, bởi vì bây giờ cô đang bận chăm Tiểu Niệm. Mặc dù có Adele ở đó để giúp đỡ, nhưng sau tất cả, Adele vẫn còn quá nhỏ, những việc cô có thể làm cũng rất hạn chế.
Nhưng cô cũng không quá phiền não, bởi vì Tiểu Niệm rất nghe lời, ngoại trừ lúc đói bụng, thời gian còn lại cũng không khóc không quấy, không giống những đứa trẻ khác luôn khóc, còn con bé lại luôn theo nụ cười.
"Y y~"
Con bé vừa nhìn thấy Trần Phi liền hé miệng nhỏ dãi nở nụ cười, khuôn mặt hồng hào như búp bê sứ, tay chân vung vẩy đạp loạn lên.
Mắt to như giọt nước trong veo tràn đầy vẻ hiếu kì với cái thế giới này.
"Ba ba."
Trần Phi trên mặt con bé mổ một chút, cảm nhận được xúc cảm mềm mại như thạch, cả trái tim như sắp tan chảy. Đây chính là huyết mạch của mình, không cách nào thay thế được.
"Ê a nha..."
Con bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, nhéo nhéo vành tai của Trần Phi Trần, nhẹ nhàng xoa xoa, vô cùng khả ái.
"Oa."
Thanh La nhìn thấy bé gái đáng yêu như vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, đồng thời phòng bị trong lòng cũng tan biến trong nháy mắt.
Trước đó bất kể thế nào, cô vẫn có chút đề phòng với Trần Phi, nhưng sau khi nhìn thấy hắn vỗ về con gái của mình, Thanh La liền một điểm phòng bị cũng không còn. Cô cảm thấy một người đàn ông đã dịu dàng với con gái mình như vậy nhất định không phải người xấu.
Mặc dù phán đoán này có chút chủ quan và tùy tiện, nhưng ít nhất nó đúng với Trần Phi.
"Nha, cậu cũng biết nỗi khổ của tôi a, còn thuê cả bảo mẫu về? Bất quá Tiểu Niệm khá dễ chăm sóc, con bé rất ngoan, tuyệt đối không quậy tí nào." Đông Phương Ngọc nói.
"Cái gì mà bảo mẫu, cô ấy là một luyện đan sư!"
"A? Còn nhỏ như vậy đã học luyện đan, không tồi không tồi. Suýt chút nữa quên nói cho cậu biết cần phải có Phá Vương Đan, mới có thể tấn thăng được Võ Vương. Mà loại đan dược cấp thấp này tôi cũng sớm quên, còn may cậu đã mang theo một luyện đan sư trở về. "
Đông Phương Ngọc lại bắt đầu trang bức.
Nhưng Trần Phi biết, chị ta thực sự là ngưu bức.
Đôi mắt của Thanh La cũng trừng lớn, Phá Vương Đan đã là một trong những đan dược cao nhất mà cô có thể luyện chế, chỉ là không nghĩ tới trong mồm bà chị này lại chỉ là một đan dược cấp thấp, rốt cuộc chị ta mạnh tới mức nào?
"Đừng nghe chị ta thổi."
Trần Phi sợ Thanh La sẽ nhận đả kích.
Trên thực tế, trong lòng cô rất minh bạch, Đông Phương Ngọc có lẽ lời nói đều là thật, chị ta xác thực có năng lực như vậy.
"Cắt, người ta tuổi nhỏ đã trở thành luyện sư, không biết đã trải qua bao nhiêu thất bại, chẳng lẽ chỉ một câu nói liền bị bị đả kích sao?"
Đông Phương Ngọc hiểu suy nghĩ của Trần Phi, liền nói: "Vừa vặn để cho tôi xem, kỹ thuật luyện đạn của cô gái nhỏ này như thế nào, nếu được, ngược lại tôi có thể thu làm đệ tử."
"Cô ta đã là đệ tử của Thanh Mộc Tông."
Trần Phi nói thay cho Thanh La.
Mặc dù hiện tại Thanh Mộc Tông có lẽ chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng dù sao cũng từng là viễn cổ tông môn, cũng không thể vừa ra đã bái người khác làm sư phụ a?
"Thanh Mộc Tông? Chưa từng nghe qua... Ai nha, tóm lại, cô chỉ cần biết, cả đời cô vĩnh viễn không thể gặp được người luyện đan hơn tôi là được. Cô luyện thử một viên dan dược cho tôi xem! "
Đông Phương Ngọc tự hào nói.
"Cô cứ làm theo những gì chị ta bảo đi."
Trần Phi cũng không ngại việc Đông Phương Ngọc nhận cô ta làm đệ tử của mình, thậm chí trong lòng hắn còn rất vui khi làm như vậy. Dù sao, cho dù năng lực luyện đan của Đông Phương Ngọc mạnh đến đâu, chị ta vẫn không có khả năng hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của mình.
Nhưng Thanh La thì khác, nếu cô ta có thể học được tất cả các kỹ năng luyện đan từ Đông Phương Ngọc, vậy thì mình phân công Thanh La, chẳng phải cũng giống như phân công Đông Phương Ngọc sao?
Thanh La nghe hai người đang không ngừng thảo luận về mình, thân là người trong cuộc, nhưng cô lại không dám nói lời nào, cuối cùng chỉ biết nhu nhu gật đầu, khoanh chân ngồi xuống làm theo.
Dù sao trong lòng cô tin tưởng, tất cả những người ở đây đều là người tốt, cho nên cũng buông bỏ gánh nặng, dần dần không còn cảm thấy sợ hãi.
Sau đó, chỉ thấy rằng Đông Phương Ngọc vứt ra một cái bạch ngọc đan lô, vững vàng đáp xuống trước mặt Thanh La.
"Cái này, cái này là. . ."
Đôi mắt của Thanh La đột nhiên mở to, nuốt nước miếng đáp: "Những đường vân trên này ... Là Địa cấp đan lô!"
Thanh La lập tức chấn kinh, đến mức hai tay giữ đan lô cũng bắt đầu run rẩy, cơ hồ không dám tin vào mắt mình, 'Địa cấp' đan lô chỉ được ghi trong truyền thuyết thực sự tồn tại.
"Không tồi, cô còn rất biết hàng."
Đông Phương Ngọc nhàn nhạt nói: "Không gạt cô, Cửu Ngọc Tinh Lô này trước kia là một cái Thiên cấp đan lô. Bất quá sau khi giúp tôi ngăn cản một lần công kích, phẩm cấp liền giảm xuống, muốn khôi phục nó cần đủ loại thiên tài địa bảo mới được.”
"Trời, Thiên cấp...?!"
Thanh La thanh âm có chút run rẩy.
Là một luyện đan sư, cô biết rõ ý nghĩa cùng tầm quan trọng của điều này nghĩa là gì.
Cũng giống như vũ khí trong tay chiến sĩ, dao phay trong tay đầu bếp, bút mực trong tay họa sĩ... Đối với luyện đan sư mà nói, đan lô mới là quan trọng nhất, không chỉ có thể tăng tỷ lệ luyện đan thành công , mà còn cải thiện phẩm chất của đan dược.
"Hai người đang nói cái gì vậy?"
Trần Phi lại hoàn toàn không hiểu, giống như đang nghe kinh thánh.
"Là như thế này, đan lô được chia làm bốn đẳng cấp, theo thứ tự từ thấp đến cao là Phàm Linh Địa Thiên, mỗi một phẩm cấp lại chia làm thượng trung hạ, mà đan lô tốt nhất tôi đã từng sử dụng qua cũng chỉ Linh phẩm hạ cấp đan lô. Đường vân trên đan lô này cùng năng khí tức của nó, thế nhưng chính là Địa phẩm trung cấp a!"
Thanh La nắm giữ đan lô như thể cô nhặt được kho báu, mặc dù nó không thuộc về cô, nhưng vẫn có thể sử dụng được một lần, đối với Thanh La mà nói, đây là một bút thu hoạch khổng lồ, rất có lợi ích cho luyện đan sư.
Vừa nghĩ tới Cửu Ngọc Tinh Lô này đã từng là Thiên cấp, cô lại càng trở nên hưng phấn.
Điều này càng nói rõ Đông Phương Ngọc không hề khoe khoang, kỹ thuật luyện đan của cô ta rất lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận