Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 577: Suy nghĩ thông suốt

Đạo năng lượng màu đen của Lục Nghiên ngưng tụ thành một thanh Tây Dương kiếm, cùng dao găm tranh phong đâm vào cùng một chỗ.
"̀m ầm!"
Những tia lửa chói lọi lập tức bùng ra.
Hai người cuối cùng cũng nhìn rõ mặt nhau.
Lục Nghiên trong nháy mắt có chút thất thần, cũng chính sự thất thần này dẫn đến năng lượng bất ổn, Tây Dương kiếm được ngưng tụ mà thành trong nháy mắt vỡ nát, dao găm của Michelia trực tiếp đâm thẳng về phía lồng ngực của nàng.
"Phốc phốc!"
Theo tiếng máu tươi bắn tung toé, dao găm sắc bén đâm vào bả vai Lục Nghiên.
"Tại sao đột nhiên thay đổi vị trí?"
"Thanh âm Lục Nghiên có chút khàn khàn."
Hiển nhiên, nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt Michelia hơi điều chỉnh phương hướng, như vậy hiện tại nơi bị đâm của Lục Nghiên sẽ là trái tim.
"Tôi muốn cô đường đường chính chính cùng tôi đánh."
Michelia thanh âm băng lãnh.
Cô biết vừa rồi nguyên nhân do đối phương thất thần mới may mắn chiến thắng, cho nên cô muốn đối phương xuất ra sức chiến đấu mạnh nhaát. Đương nhiên đây có phải là một cái cớ do nội tâm mình tìm ra hay không, Michelia cũng không thể biết.
Tôi không đánh với cô......
Lục Nghiên lại khàn khàn nói: "Dùng dao găm của cô đâm vào trái tim của tôi đi, nếu tôi chết, coi như trả lại mạng cho cô. Nếu như tôi có thể còn sống sót, lại cùng cô đánh cũng không muộn."
Michelia nghe nói như thế, lại là nở nụ cười.
Cười cười, hốc mắt xinh đẹp bắt đầu đỏ lên, lộ ra những giọt nước mắt trong suốt như pha lê.
"Cô cho rằng như vậy có thể trả được sao? Cô trả cái gì?"
"Làm sao không thể?"
Lục Nghiên nói: "Lúc trước cô đã cứu tôi một mạng, giờ tôi dùng cái mạng này trả còn chưa đủ sao?"
"Lấy mạng của cô thì có ích gì, nợ tình người liệu có thể trả lại được sao? Người vô tình sẽ chỉ là một kiếp người tồi tệ, lúc ấy tôi cứu cô chính là vì lòng lương thiện, mà kẻ phản bội như cô đã mất đi lương thiện, dù cho cái mạng này chết trong tay tôi thì cô vẫn thiếu tôi một phần lương thiện đã mất đi." Thanh âm Michelia mặc dù không lớn, nhưng lại giống như là một tiếng sét đánh vào trên ngực Lục Nghiên.
Lục Nghiên khuôn mặt trong nháy mắt bắt đầu không cầm được co rút lại, thần sắc bên trong phảng phất mang theo vô tận thống khổ, phía trên khuôn mặt bắt đầu quanh quẩn hắc vụ. Những đường cong màu đen này trở nên vặn vẹo quỷ dị, thanh âm của nàng cũng phát ra khàn khàn.
"Ai, ai...... Ai là kẻ cướp đi anh Trần Phi của ta! Là cô, chính là cô! Còn có Lâm Thiến Nhân! Các người đều đáng chết! Chỉ cần các người đều chết hết, anh Trần Phi chính là của mình ta! Ha ha ha ha......"
"Phanh!"
"Phốc...!"
Michelia một bước xông lên phía trước, một cước hung hăng đá vào phần bụng Lục Nghiên, Lục Nghiên trong nháy mắt lăn xuống phun ra một ngụm máu đen, co ro ngã trên mặt đất cố giãy dụa muốn đứng dậy.
"Cô cũng xứng?"
Michelia hừ lạnh một tiếng, "Chủ nhân sẽ thích loại bò cạp như cô."
"Xứng hay không, không tới phiên cô tới nói!"
Lục Nghiên đứng dậy, chất lỏng chảy ra từ trong miệng cô lại tựa như là vô số sợi tơ màu đen, có một loại cảm giác hư vô vặn vẹo, để cho người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Chờ ta diệt sạch Long gia Thượng Kinh, sẽ đến chấm dứt với cô." Nói xong, thân ảnh Lục Nghiên liền hướng bãi sa mạc phía xa đi đến, Michelia còn muốn đuổi theo, nhưng trong nháy mắt, đối phương liền triệt để biến mất, thật giống như những sợi tơ đen tiêu tán trong không khí.
"Hồng hộc, hồng hộc......"
Michelia miệng lớn thở hổn hển.
Tâm tình lúc này của cô cực kỳ phức tạp, đã không biết nên hình dung như thế nào.
Nguyên bản nội tâm muốn tìm tới Lục Nghiên, một phần nguyên nhân chính là muốn biết, vì sao nàng muốn phản bội mình mình? Hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, nguyên lai là vì chủ nhân.
Thế nhưng là chủ nhân cho tới bây giờ liền không có biểu đạt bất kỳ yêu thương gì với Lục Nghiên, cái này hoàn toàn chính là mộng tưởng của nàng a, lại sẽ để cho nội tâm của nàng vặn vẹo đến bộ dáng như vậy, đến mức không biết dùng công pháp gì, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ.
Về phần muốn tới hủy đi cái quặng mỏ này, chắc hẳn chính là trả thù Long gia, dù sao trước đó chính Long Hào Vũ là người đã bắt cóc nàng, thậm chí trong mật thất còn không ngừng dùng thi thể để đe dọa, để nội tâm Lục Nghiên bị trọng thương. Cho nên cuộc trả thù này sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi một trong hai bên bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Chủ nhân, em nên làm như thế nào đây?"
Michelia khẽ nhắm lấy hai mắt, tự lẩm bẩm.
Chợt, cô liền lại lần nữa lao về phía Ma Chiến Chi Địa, tìm được chủ nhân mới là chuyện trọng yếu nhất.
Khoảnh khắc vừa nghĩ đến khuôn mặt của Trần Phi, tất cả đám mây đen trong lòng vừa rồi cũng tiêu tán hết. Giống như bất luận là cảm xúc tiêu cực gì, chỉ cần vừa nghĩ tới chủ nhân, liền có thể tất cả tiêu tán đi.
Cùng lúc đó.
Ma Chiến Chi Địa.
Máu lửa hòa quyện vào nhau, trở thành bản giao hưởng của sự sống và cái chết. Bên trên bầu trời lơ lửng những đám mây đỏ như máu, tất cả đều là bị máu tươi mặt đất phản chiếu nhuộm đỏ. Nhìn qua toàn bộ mặt đất, hầu như không có bất kỳ một chỗ nào là sạch sẽ.
Thi thể có thể thấy được tản mát tại khắp nơi, khắp nơi đều đã là ngưng kết lên tầng tầng máu khô, trong không khí tràn đầy hương vị máu me giết chóc, để cho người ta nghe ngóng buồn nôn.
Nếu là người từ trước tới nay chưa từng gặp qua tràng diện như vậy đột nhiên xuất hiện ở đây, chỉ sợ là sẽ phải trực tiếp nôn ngất đi, thậm chí có thể hù chết, coi là đi tới Cửu U Địa Ngục.
Tiếng hò chém giết vẫn không ngừng vang lên, mặc dù so với thời điểm kịch liệt nhất của trận chiến đã hơi lắng lại một chút, nhưng điều này hiển nhiên là vì song phương đều tổn thất quá nặng, cho nên mới tự giác tạm nghỉ, nhưng tiếp xuống sẽ chỉ sinh ra đại chiến mãnh liệt hơn.
Trần Phi đi trên Ma Chiến Chi Địa, mỗi một bước đều giống như giẫm trên vũng bùn sau cơn mưa, kì thực mặt đất đã bị máu phủ kín, mỗi một bước đều là giẫm ở trong máu đen.
Khung cảnh nhân gian địa ngục dạng này, cho dù là Trần Phi đã vô số lần đứng trên ranh giới sinh tử nhìn thấy cũng là tâm tình nặng nề. Mặc dù những kẻ chết đi cũng không phải là tộc nhân của mình, thậm chí bọn họ cũng không tính là nhân loại, nhưng đều tính là một đầu sinh mệnh.
'Ha ha, ta tại mình lại có lòng dạ đàn bà như vậy?'
Trần Phi đột nhiên tự cười nhạo bản thân.
Vô luận là dưới lòng đất vẫn là trên lòng đất thì có gì khác nhau, cuối cùng vẫn chỉ là một bộ phận người làm lợi ích mà tùy ý kích động chiến hỏa, về phần cuối cùng sẽ chết nhiều hay ít, những kẻ thêm dầu vào lửa này cũng không phải không biết, chỉ là trong mắt bọn họ nhân mạng vẫn kém xa so với lợi ích mà thôi.
Những ma thú cực khổ này nghĩ không ra, Hoàng tộc dưới lòng đất đoán không ra, nhân loại cũng ngộ không thấu!
Dù là có số ít người thông thấu thì tính sao? Cuối cùng cũng sẽ bị dòng lũ cuồn cuộn đến lôi theo. Tựa như Bá Ma hoàng Triều cùng Huyết Ma Chi Quật, bọn họ dù cho có người không muốn chiến đấu, nhưng ở vào tình thế như vậy còn ai có thể tự mình quyết định?
Huống chi những võ giả cùng ma thú ở thế giới dưới lòng đất đều là uy hiếp lớn nhất với nhân loại. Bọn họ chém giết nhau chết đi càng nhiều đối với con người mà nói càng an toàn, còn ước gì bọn họ đánh nhau càng ác liệt hơn.
Trên thế giới này cũng không có đúng hay sai, bởi vì mọi thứ trên đời không phải lúc nào cũng có màu đen và trắng, đôi khi còn có màu xám đan xen. Cho nên mọi thứ đều là từ lập trường của mình, từ góc độ bản thân xuất phát đến tranh thủ phấn đấu mới thật sự là ý nghĩa.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Trần Phi liền không còn bất kỳ lòng thương hại nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận