Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 514: Thất Sắc Hoa tới tay!

Đôi mắt của Băng Long phát ra cam sắc quang mang, bởi vì trận pháp hạn chế mà không cách nào cất cánh, cho nên chỉ có thể đứng trong trận pháp chiến đấu với Kình Thiên Long, chỉ thấy miệng máu của nó bỗng nhiên mở ra.
Theo tiếng rít vang lên, sương trắng kinh khủng trong nháy mắt phun ra, những sương trắng đã đạt đến độ không tuyệt đối. Mặc dù vũ khí bay tới được ngưng tụ từ băng tuyết nhưng chúng vẫn bị sương trắng đóng băng cho đến khi vỡ vụn thành bột, có thể tưởng tượng cực hàn cỡ nào!
Đây là 'Độ không tuyệt đối'!
Phải biết nước đóng băng được gọi là độ không tuyệt đối, nhưng đó chỉ là vì đây là điểm đóng băng của nước, thuận tiện cho mọi người sử dụng làm vật tham chiếu mà thôi. Chân chính độ không tuyệt đối là âm 273 độ!
Đây là một loại cực hàn theo ý nghĩa tuyệt đối không thể đạt tới, nhưng sương trắng phun ra từ miệng Băng Long chính là rét lạnh như vậy!
"Vù Vù!"
Kình Thiên Long trong lòng chấn động, thân ảnh không ngừng kịch liệt lui về phía sau, ra khỏi phạm vi sương trắng phun trào. Chỉ thấy ống tay áo của hắn vô tình bị dính một chút sương trắng, ngay lập tức nó liền tan thành bột.
Nếu như toàn thân bị sương trắng này bao phủ, Kình Thiên Long tin tưởng, cho dù là cường giả Võ Hoàng cũng nhất định sẽ bị đông lạnh thành khối băng, sau đó hóa thành băng phấn, chết không thể lại chết.
Quả nhiên, cho dù dùng trận pháp hạn chế được khả năng phi hành của Băng Long, nó vẫn là một khúc xương khó khăn, nhất định phải chú ý toàn lực, không thể khinh suất.
Băng Hoàng Kình Thiên Long cùng Băng Long giao chiến kịch liệt, đây là chiến đấu thuộc cấp bậc Võ Hoàng, bên nào cũng không nên khinh suất, sơ ý một chút đều sẽ phạm phải sai lầm trí mạng. Mà hạ tràng chính là bị đối thủ bắt chết.
Cho nên dưới tình huống như vậy, hắn tự nhiên không có tâm tư để ý tới Trần Phi đang trốn sau khối băng. Ba động chiến đấu của bọn họ đủ để rung chuyển cả dãy núi, làm sao còn quan tâm đến năng lượng ba động nhỏ bé của Trần Phi?
Điều này xảy ra cũng phù hợp với mong muốn của Trần Phi.
Mặc dù cũng nghe nói nơi này có lẽ có manh mối của Băng Sơn Tuyết Liên, nhưng càng quan trọng hơn là Thái Dương Thần Thất Sắc Hoa, đây mới là điều quan trọng nhất để Trần Phi đến đây, cô gái trong lòng hắn là người hiện tại đang cần thứ này nhất.
'Hình như không có...'
Trần Phi nhìn quanh một vòng, cũng không thấy Thất Sắc Hoa đâu, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa.
Cố gắng ổn định tâm thần, Trần Phi lại cẩn thận nhìn lại, hai mắt đột nhiên sáng lên.
Chỉ thấy bên trong gió tuyết đầy trời che giấu, lại có một cái sơn động nhỏ, mà trước đó đều không có phát hiện. Trái tim của Trần Phi đập dữ dội, liền đi đến sơn động kia.
Trong lòng đang không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện trong sơn động sẽ có Thất Sắc Hoa mà Michelia cần. Đây là nơi duy nhất trên băng nguyên chưa từng tới, nếu như ngay cả trong cả sơn động cũng không có, vậy Trần Phi thật không biết đối mặt với hiện thực thế nào.
"Có, nhất định sẽ có!"
Trần Phi lẩm bẩm một mình, từng từng một đi về sơn động.
Hắn có thể cảm nhận được Michelia đang nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của mình, đồng thời cũng nắm chặt lấy vạt áo của mình.
Hiển nhiên trong lòng cô cũng đang cầu nguyện, không muốn cứ như vậy rời đi thế giới này. Đó không chỉ đơn giản là nỗi sợ chết, mà nhiều hơn là sự tiếc nuối đối với Trần Phi và em gái của cô, cô cũng không muốn hai người họ thương tâm.
Sau khi đến cửa động, Trần Phi đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng ba động yếu ớt từ bên trong truyền đến, trái tim hắn đột nhiên nhảy lên!
Nếu có năng lượng ba động, vậy chẳng phải nói rõ bên trong khả năng có Thất Sắc Hoa sao?
Trần Phi không chút do dự, bằng tốc độ nhanh nhất lao vào trong sơn động.
"Thất, Thất Sắc Hoa...!"
Bên trong sơn động hoàn toàn bị băng lam chiếu ứng thông thấu xanh thẳm, ở giữa có một đầm nước băng, ở giữa có một đóa hoa đang nở rộ. Đóa hoa có bảy cánh hoa, mỗi cánh ứng với một loại màu sắc trong bảy loại sắc cầu vồng!
Hoa này đích thị là 'Thái Dương Thần Thất Sắc Hoa'!
"Ha ha ha ha......!"
Trần Phi không khỏi hưng phấn cười to, trong lòng nặng nề lập tức biến mất, lo lắng trước đó đều hóa giải, Michelia cuối cùng cũng không cần rời xa mình.
Thấy Trần Phi vui vẻ như vậy, Michelia cũng nhìn thấy Thất Sắc Hoa trong đầm nước.
"Hì hì, em có thể bị chủ nhân bị khi dễ cả đời..."
Cô gái đáng yêu bắt đầu cười ngây ngô.
Trần Phi liền sờ lên đầu cô, sau đó bước nhanh về phía đầm nước.
Thất Sắc Hoa ở trên đài cao mọc ngay giữa đầm nước, mỗi cánh hoa có một màu sắc khác nhau, bày hiện trạng thái mờ ảo, bên trên còn có một ít băng tinh, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Trần Phi không nhịn được tăng tốc độ, đây chính là cọng rơm cứu mạng của Michelia, để trong mắt càng là đẹp không gì sánh được, hận không thể lập tức liền đem xuống.
Nhưng sau khi đến gần, Trần Phi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, hắn nhìn thấy trong đầm nước này vậy mà có một đầu Tiểu Băng Long đang ngủ say. Năng lượng ba động phát ra từ Tiểu Băng Long này ít nhất đã đạt đến cấp độ Võ Bá.
Nguyên bản Trần Phi đang nghênh ngang đi tới lập tức chậm lại, rón rén đi đến hàn đàm, bước chân thả nhẹ đến cực điểm, liền cẩn thận giẫm vào trong hàn động.
"Cạch cạch ~"
Mặt nước lập tức nổi lên một tầng gợn sóng, gợn sóng laạp tức hướng bốn phương tám hướng tuôn ra, vô cùng vô cùng nhỏ, Trần Phi tự cho là không có phát ra cái gì, nhưng vào lúc này ——
"Rống…!"
Đột nhiên có một tiếng gầm nhẹ vang lên, chỉ thấy đầu Tiểu Băng Long kia mở ra hai mắt. Trong con ngươi trong vắt màu vàng tản ra hàn mang nguy hiểm, nhìn thẳng vào Trần Phi.
"Bá!"
Trần Phi lập tức như tên rời dây cung lập tức liền xông tới.
Một tay liền chộp lấy Thất Sắc Hoa ở giữa hàn đàm, dù sao Tiểu Băng Long cũng đã tỉnh lại, lén lén lút lút vô ích, không bằng trực tiếp chộp lấy!
"Rống rống!"
Mắt thấy Thất Sắc Hoa bị người này cướp đi, Tiểu Băng Long gầm lên một tiếng, trong nháy mắt bay tới.
Tuy gọi là 'Tiểu Băng Long', nhưng chỉ là so với đầu Băng Long bên ngoài, nó có cảm giác 'Nhỏ bé', nhưng trên thực tế lại cao băng hai tầng lầu, giống như một con thằng lằn xanh khổng lồ!
Theo Tiểu Băng Long bay nhào tới, chỉ thấy đài cao chính giữa đầm nước bị cánh nó đụng phải, trong nháy mắt giống như một miếng đậu hũ vỡ vụn. Đôi cánh của nó giống như cương đao sắc bén, trực tiếp chém về phía Trần Phi.
Đương nhiên, Trần Phi sẽ không dốc toàn lực với Tiểu Băng Long, mục đích đến đây của hắn đã đạt được, tiếp tục tử chiến sau khi Thái Dương Thần Thất Sắc Hoa đã ở trong tay là vô nghĩa.
"Oanh!"
Công kích từ đôi cánh của Tiểu Băng Long ngay lập tức đập vào thân kiếm, gây ra rung động mạnh.
Thân hình của Trần Phi dường như bị đạn pháo oanh trúng, trong nháy mắt bắn ra ngoài.
Tuy nhiên, bởi vì thân kiếm đã hóa giải phần lớn khí lực, cho nên Trần Phi không bị bất kỳ vết thương nào ngoại trừ cánh tay có chút run rẩy, ngược lại là mượn lực thân hình bay ra ngoài mười mấy mét, càng nhanh hướng ra ngoài cửa hang chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận