Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 75: Nghĩ cách giải cứu

Sau khi Lục Nghiên kịp phản ứng lại, cô nói: "Chị, chị ... Trong những chiếc hộp này vẫn còn có người."
Michelia quay đầu lại nhìn Trần Phi.
Hỏi ý kiến của hắn.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân!
"Không hay rồi, có người đến!"
Michelle lập tức giật mình, quyết định thật nhanh, đối với Lục Nghiên nói: "Đi nhanh, những người còn lại tạm thời không thể quản được!"
"Không được!"
Lục Nghiên mặc dù rất sợ hãi, nhưng lại trở về trong hộp nói: "Thời gian không còn nhiều, chỉ có thể mang đi một người, các người đem Terry đi đi! Chỉ cần có Terry trong tay, các người sẽ có thể cùng đám Barlow đàm phán cứu lấy mọi người! Không thể bởi vì một mình tôi mà hy sinh tất cả những người còn lại! "
Trần Phi và Michelia sững sờ, không ngờ cô gái này đối mắt với sinh tử trước mắt lại còn đại nghĩa như vậy.
“Được rồi, tôi đồng ý cô, nhất định sẽ cứu cô ra!” Michelle nói.
Mắt thấy, cửa nhà kho sắp được mở ra.
Michelia kéo lấy Terry đang bất tỉnh và ném lên lỗ thông gió. Trần Phi đang ở trong miệng lỗ thông gió đem hắn nắm chắc rồi kéo vào trong.
"Michelia nhỏ bé, nhanh lên!"
Trần Phi lại duỗi tay ra, Michelia liền lấy đà chạy bật lên, thân hình mạnh mẽ nhảy lên cao, trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay của Trần Phi.
Ngay lúc cửa nhà kho vừa mở, Michelia đã bị Trần Phi kéo vào lỗ thông gió.
Trong nhà kho, mọi thứ đều khôi phục bình tĩnh, như thể Trần Phi và Michelia chưa từng đến đây. Lúc này, hai thuộc hạ của Verger liền từ bên ngoài bước vào.
“Bọn chúng sẽ không phát hiện ra Terry đã biến mất a?” Trần Phi thì thầm.
Michelia lắc đầu, "Terry không thường xuyên đến đây, mỗi ngày cũng chỉ đến xem một chút, số thời gian còn lại đều không ở đây. Cho nên bọn chúng cũng quen rồi, sẽ không ai để ý tới a."
"Vậy là tốt rồi."
Trần Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại trở nên kích động!
Mặc dù, lần này Lục Nghiên không được cứu nhưng Terry đã bị tóm gọn! Điều này quan trọng hơn!
Dù sao, cứu Lục Nghiên chỉ là cứu một người. Nhưng nếu sử dụng Terry để áp chế, Barlow sẽ không thể không thả tất cả mọi người! Dù sao thì đây cũng là con ruột của hắn a.
Trần Phi cho Terry vào một chiếc túi nhựa lớn. Túi nhựa này vốn là chuẩn bị cho Lục Nghiên, dù sao nếu quang minh chính mang theo cô cũng dễ bị phát hiện.
Thế nhưng mà!
Ngay khi hắn đang kéo Terry và chuẩn bị thoát ra khỏi ống thông gió, lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Lục Nghiên phát ra từ bên dưới!
Trần Phi lập tức giật mình, nhanh chóng nhìn xuống lỗ thông gió!
Liền thấy hai nhân viên công tác đang lôi kéo Lục Nghiên đi ra ngoài kho hàng!
"Không, Không muốn ……"
Lục Nghiên nước mắt tuyệt vọng chảy ra, cô không ngờ vừa nhìn thấy một chút hy vọng, lập tức liền đối mặt bóng tối sâu thẳm!
Vào thời khắc cuối cùng trước khi bị lôi ra khỏi nhà kho, Lục Nghiên đã ngoảnh đầu lại nhìn lỗ thông gió, đó là hy vọng và nguồn sống duy nhất của cô.
“Nguy rồi, chúng muốn mang cô ta đi. Nếu chúng ta không nhanh chóng giải cứu, Lục Nghiên sẽ bị mang đi a!” Michelia cũng lo lắng nói.
Trần Phi lập tức quýnh lên, đang định mở lỗ thông hơi và nhảy xuống cưỡng ép cứu người.
"Chủ nhân, đừng lo lắng!"
Michelia vội vàng ngăn hắn lại và nói: "Nếu Lục Nghiên được mang ra ngoài, nhất định sẽ phải lên tàu ở bến cảng. Chúng ta có thể trực tiếp ra bến cảng, hiện tại vẫn còn kịp a!"
"Tốt!"
Hai người khiêng Terry, cấp tốc chạy qua lỗ thông gió, nhanh chóng trở lại nhà vệ sinh quán rượu.
Tuy rằng mang theo một cái túi nhựa đen lớn như vậy, nhưng quán rượu này cũng không có ai để tâm đến, ở nơi hỗn loạn điên cuồng như này, có mấy ai không dính máu tươi trên tay? Đều không cảm thấy kinh ngạc a.
Trần Phi chạy đến bờ biển với tốc độ nhanh nhất, giao Terry cho Lương Đình rồi nhanh chóng kể cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra.
Lương Đình bây giờ vừa vui vừa buồn.
Tin tốt là đã có Terry làm con tin, tất cả những người bị bắt đều có thể được cứu. Nhưng điều khiến cô buồn và lo lắng chính là Lục Nghiên đã bị mang đi chỗ khác.
"Không có thời gian để nói nhiều, hiện tại tôi phải tới bến cảng! Các người cũng lập tức đổi tàu đi, ngàn lần bảo trọng!"
Sau khi Trần Phi dặn dò xong, hắn lập tức chạy ra bến cảng.
Để các cô gái đổi tàu vì đây là tàu cướp biển của Barlow, quá phô trương, chẳng khác gì một bia ngắm. Bây giờ Terry đã rơi vào tay, nhất định không thể bị đối phương vây quét, phải nhanh chóng bí mật làm.
"Cẩn thận a, Trần Phi..."
Lâm Thiến Nhân rơm rớm nước mắt, cô muốn đi theo nhưng cô biết mình không có khả năng, ngược lại sẽ còn liên lụy đến Trần Phi.
Mặc dù cô đã bạo dạn hơn trước, nhưng về thực chiến, cô hoàn toàn là một tân binh, không thể so sánh với một người đã nhiều năm trong nghề như Michelia. Michelle rõ ràng có thể giúp Trần Phi nhiều hơn nữa.
Adele cũng nằm trong vòng tay của Lâm Thiến Nhân, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
"Trần Phi nói đúng, chúng ta không thể tiếp tục đi chiếc thuyền này. Tôi có một chiếc thuyền dự phòng ở tọa độ đại dương 995.74, Lạc Băng, cô có thể lái được sao?"
"Không vấn đề gì!"
Lạc Băng kiên định gật đầu, cô vô cùng tự tin vào việc lái tàu của chính mình!
...
Bến cảng cách bờ biển khoảng một cây số về phía tây, Trần Phi và Michelia dung tốc độ nhanh nhất chạy tới bến cảng.
Tại bến cảng bên ngoài đã bị phong tỏa, không cách nào tự tiện xâm nhập.
Chỉ có thể thông qua phòng bảo vệ ở gần nhất.
"Trong phòng bảo vệ cũng sẽ có người trông coi. Nếu chúng ta mạnh mẽ xông vào, hắn sẽ nhấn chuông báo động và lúc đó sẽ kinh động đến đám người trên đất liền, khi đó chúng ta sẽ không có cách nào để thoát thân", Michelia nói.
"Nhất định phải thông qua phòng bảo vệ."
"Chủ nhân, tôi..."
Trong phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ đang buốn bực ngán ngẩm ngủ gà ngủ gật.
Đối với bọn hắn mà nói, cồn việc chính ở đây là để kiếm sống. Ai cung đều biết bến cảng này thuộc về thuyền trưởng Barlow, có ai dám tới gây chuyện a?
"A!!"
Đột nhiên, nhân viên bảo vệ nghe thấy tiếng gọi to của một cô gái từ bên ngoài truyền vào.
Lập tức sứng sờ, hắn đứng dậy nhìn xung quanh, liền thấy một cô gái nũng nịu nóng bỏng đang ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy bắp chân trắng như tuyết.
"Tôi bị trẹo chân, anh có thể dìu tôi một chút được không?"
Cô gái đáng thương nhìn về phía nhân viên bảo vệ, yếu ớt nói.
Nhìn thấy cô gái có bộ dạng như vậy, nhịp tim của nhân viên bảo vệ gần như ngừng đập trong giây lát. Từ trước đến nay hắn đã bao giờ gặp qua cô gái xinh đẹp như vậy? Lúc này hắn cười nịnh bước ra khỏi bốt bảo vệ và hướng về phía cô gái.
Đúng lúc hắn ta bước ra khỏi phòng bảo vệ, Trần Phi liền nắm bắt cơ hội, như một bóng ma, lập tức chui vào.
Một lúc sau, tên bảo vệ dìu cô gái về phòng, cười toe toét, trong đầu đang nghĩ xem sẽ làm gì với cô thì bỗng nhiên cái cổ bị nhói như bị điện giật, sau đó hai mắt liền biến thành màu đen và ngã xuống .
"Xong rồi, đi thôi!"
Trần Phi từ sau cánh cửa đi ra, kéo Michelia đi vào bến cảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận