Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 172: Thịt Lạc Đà

"Đây chính là thứ cậu nói, có thể đối phó với hàng trăm tên cướp biển? Lợi dụng sức mạnh của thiện nhiên." Đôi mắt đẹp của Đường Ngạo Sương chảy ròng, cuối cùng cô cũng nhìn ra thực lực chân chính của Trần Phi.
“Đây chưa là gì, trước đó căn bản tôi không phát hiện ra hố cát lún, chỉ là ý tưởng nhất thời thôi.” Trần Phi nói.
Hố cát lún rất khó phát hiện ra trừ khi dẫm lên chúng. Trước đó Trần Phi ở rất xa, chỉ dùng ống nhòm làm sao có thể phát hiện được hố cát lún này?
"Ý tưởng nhất thời? Liền có thể nghĩ ra biện pháp đối phó địch nhân sao, thật là lợi hại a!" Tiểu Y tán thưởng nói, cũng không có đối đầu như trước. Khen không hết lời, biểu đạt sùng bái trong lòng.
Những ý tưởng nhất thời càng có thể minh họa rõ hơn khả năng nắm bắt cơ hội và phán đoán của một người về hoàn cảnh.
Rõ ràng, đây là bởi vì vừa rồi Trần Phi đã cứu cô, quan niệm về Trần Phi trong lòng cô cũng đã hoàn toàn thay đổi. Khi con người ta tuyệt vọng nhất, lại được người lôi ra, sẽ để lại trong lòng cô một dấu ấn sâu đậm.
“Như vậy nói cách khác, thủ đoạn chân chính mà cậu thực sự muốn đối phó với cướp biển vẫn chưa được sử dụng?” Đường Ngạo Sương bắt được trọng điểm, ngạc nhiên nói.
"Xem như thế đi, bất quá vẫn cần thời cơ..."
Trần Phi nhìn bầu trời một chút, nói.
"Cứ tiếp tục thừa nước đục thả câu đi, hừ."
Đường Ngạo Sương bĩu môi, cao ngạo hừ một tiếng. Trong lòng rất ngứa ngáy muốn biết, nhưng tính cách của cô không cho phép cô đặt câu hỏi.
"Thời cơ gì a? Biện pháp tiếp theo để đối phó với cướp biển là gì?" Tiểu Y giống như một đứa trẻ tò mò. bước tới dò hỏi.
"... Tôi nên giải thích thế nào đây, hay là cứ chờ đến rồi nói sau." Trần Phi nghĩ nghĩ rồi nói. Hắn thực sự không phải thừa nước đục thả câu, có một số điều rất khó để nói ra bằng miệng, chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể rõ.
“Hừ, Tiểu Y, đừng hỏi nữa, cứ để hắn thừa nước đục thả câu đi.” Đường Ngạo Sương hừ lạnh một đem Tiểu Y kéo lại.
Trần Phi cười khổ, cũng lười nói với hai người, tiếp tục bước nhanh về phía trước, hai người cũng theo sát phía sau.
Bây giờ không phải là lúc để thư giãn, cơn đói khát vẫn đang hành hạ ba người họ.
Hơn nữa, Gade và đám thuộc hạ vẫn đang đuổi theo sau. Mặc dù việc sử dụng hố cát lún đã loại bỏ hơn một trăm tên cướp biển, nhưng cũng có chỉ kéo giãn được khoảng cách giữa hai bên, nhưng từ lẫy đến giờ đã đưa tình cảnh về như luc đầu, thậm chí hiện tại còn có thể nhìn thấy đám cướp biển ở ngay phía sau mà không cần ống nhòm.
"Trần Phi, nhìn phía trước, có rất nhiều chó sói!"
Tiểu Y lấy ống nhòm, hướng phía trước xem. Đột nhiên, cô kinh ngạc hét lên.
"Đúng vậy a! Có thịt ăn!"
Ngay cả Đường Ngạo Sương, người luôn dè dặt, lúc này đôi mắt đẹp cũng lóe lên.
Trần Phi cũng nuốt nước miếng, không cần quan tâm đến mùi vị của chó sói, chí ít thì đó cũng là thịt?
Đám chó sói kia nếu biết, ba người xông tới đây còn muốn ăn thịt chúng, không biết chúng sẽ cảm thấy thế nào. Đến cùng ai mới là sói đói?
Tuy nhiên, sau khi Trần Phi lấy ống nhòm xem xét, hắn lập tức nói: "Nhóm chó sói đang vây công một con lạc đà!"
“Chúng ta đi giải cứu à?” Tiểu Y hỏi.
"Lạc đà đó là thân thích của cô?"
"Không, không phải a..."
"Vậy cô ăn no rồi nhàn rỗi a? Cứu cái rắm, chúng ta là muốn trước miệng sói đoạt đồ ăn!" Trần Phi không nói nên lời, còn cứu được lạc đà, ai sẽ cứu chính mình a?
"A a!"
Tiểu Y gật đầu, thịt lạc đà ăn ngon sao? Hẳn là tốt hơn thịt chó sói đi?
Đường Ngạo Sương tức giận vì Tiểu Y gật đầu, làm sao hắn có thể hung ác như vậy. Không phải chỉ là được hắn cấp cứu một lần sao? Cứ như vậy chắc chắn sẽ bị chèn ép, còn thế nào được a?
Chẳng bao lâu, ba người Trần Phi cầm vũ khí, bước đến nơi chó sói đang vây bắt lạc đà.
Lúc này, con lạc đà đã ngã xuống đất, cổ họng bị chó sói cắn, sau khi co giật hai lần, nó liền mất đi sức sống.
Thịt lạc đà!
Trần Phi ánh mắt lúc này sáng rực!
Con lạc đà vừa chết, nó mới tươi làm sao. Trong sa mạc, toàn thân lạc đà chứa đầy kho báu! Nếu như trước đó nói, Trần Phi cảm thấy xác suất bước ra khỏi sa mạc là năm mươi phần trăm. Như vậy bây giờ, ít nhất phải tăng thêm ba mươi phần trăm cơ hội!
"Rống--"
"Ngao!!"
Chó sói hiển nhiên đã nhìn thấy ba người, lập tức nhe răng hướng về phía ba người chậm rãi đi tới, trông vô cùng hung ác.
"Ngao."
"Phanh!"
Trần Phi cầm súng lên bóp cò, con chó sói phía trước lập tức trúng đạn, chết ngay trong nháy mắt đến mức không thể chết thêm.
Chó sói chỉ mạnh hơn một chút so với chó thường, căn bản không phải là đối thủ của vũ khí nóng.
Những con chó sói còn lại thấy thế, liền kinh ngạc. Không ngờ ba con người này lại hung dữ như vậy, chúng lưỡng lự một lúc không biết có nên tấn công hay không, nhưng một tiếng 'Phanh' khác lại vang lên, một con chó sói trước mặt lại bị thương, chúng bắt đầu hú lên rút lui.
Mặc dù trong đôi mắt tràn đầy đỏ rực không cam lòng, nhưng chúng chỉ có thể nhìn ba con người giật lấy con mồi của mình.
"Nhanh, tìm chỗ che giấu, nếu không cướp biển muốn đuổi tới!"
Tiểu Y luôn theo dõi sau lưng, nhìn thấy cướp biển càng lúc càng gần, cô không khỏi lo lắng nói.
Nếu đến gần hơn nữa, đám cướp biển sẽ có thể sử dụng vũ nóng. Nếu lọt vào tầm bắn của đạn, bọn họ chắc chắn sẽ chết.
"n ……"
Trần Phi gật đầu, trước khi nhìn đến lạc đã, hắn đã nghĩ kỹ, nếu là đem lạc đã tới tay, làm sao để có thể che giấu được cướp biển. Ngay bên cạnh có một đồi cát, trước tiên có thể mang lạc đà che giấu ở đó. Chờ đám cướp biển đi rồi xử lý cũng không muộn.
Ngay lập tức, ba người mang lạc đà hướng đến phía đồi cát.
Nơi này vừa lúc có một chỗ chập trùng, từ vị trí của đám cướp biển đến xem, lập tức không thấy tăm hơi bóng dáng ba người Trần Phi, lập tức trong lòng giật mình, nhanh chóng bước tới.
Nhưng bên cạnh đồi cát, cũng không thấy có dấu vết của ba người Trần Phi.
"Đại ca, đây là xác của chó sói, còn có dấu chân của chó sói đang chạy về phía trước."
"Tiếp tục đuổi!"
Gade hét lớn, trực tiếp đi về phía trước cùng cấp dưới của mình.
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn cướp biển đi ngang qua, Đường Ngạo Sương và Tiểu Nghĩa đều thót tim, phải đến vài phút sau, hàng trăm tên cướp biển đều đã đi qua, tiếng bước chân cũng xa dần, lúc này rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận