Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 345: Cùng Hạ Trường Minh đối thoại

Trần Phi chưa bao giờ trông qua trẻ con, làm sao biết được đây là muốn làm gì?
“Con bé đói bụng.” Đông Phương Ngọc nói.
Trần Phi xem xét, quả nhiên, con bé đang chỉ vào một cặp khẩu phần lương thực trước người Lâm Thiến Nhân, dáng vẻ trông mong, giống như một người đang cực đói, nhìn thấy một bữa yến tiệc.
Cũng chính lúc này, Lâm Thiến Nhân đột nhiên ngồi dậy, mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Trần Phi, em mơ thấy con gái của chúng ta đang khóc ... !"
Lâm Thiến Nhân còn chưa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy một bé gái đang nằm trong vòng tay của Trần Phi, cả người đều trở nên ngốc trệ.
Hung hăng nhéo cánh tay mình một chút, cảm nhận được hiển nhiên cảm giác đau, lúc này cô mới ý thức được, đây không phải ảo giác!
Ngay lập tức, Lâm Thiến Nhân liền ôm bé gái vào lòng, khóc nức nở.
Mấy ngày nay, ngày đêm cô nhung nhớ con bé, cảm giác lo âu kinh hoảng, đã không còn cách nào diễn tả thành lời.
Thấy con bé khóc quá nhiều, Lâm Thiến Nhân cũng không quan tâm nhiều, bắt đầu cho bú.
Trần Phi liền giới thiệu Đông Phương Ngọc với Lâm Thiến Nhân, nói là một người bạn quen biết, đồng thời con bé cũng là do cô ấy mang về.
"Cảm ơn……!"
Lâm Thiến Nhân nghe xong, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước Đông Phương Ngọc. Mang con gái về, đối với Lâm Thiến Nhân mà nói, đây chính là thiên đại ân tình! Có thể dùng cả tính mạng để báo đáp.
Đông Phương Ngọc vung tay lên, đem Lâm Thiến Nhân nâng lên, cười cười nói: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ..."
Lâm Thiến Nhân nắm lấy tay Trần Phi, cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt, liền cảm thấy đây là sự thật.
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất với cô trong hơn một năm qua.
Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy Trần Phi nữa, nhưng bây giờ cả ba đã đoàn tụ. Chỉ là bây giờ, bố cô cùng tất cả mọi người trong Lâm gia, cũng không thể trở về được. Lâm Thiến Nhân trong lòng vô cùng phẫn uất, nhưng cô không muốn nói với Trần Phi, không muốn hắn vì cô mà phải mạo hiểm đi trả thù.
Hiên tại đối với Lâm Thiến Nhân mà nói, không có gì quan trọng hơn sự đoàn tụ của ba người trong gia đình. Còn lại những thứ khác đều có thể buông xuống được.
"Thiến Nhân, những thứ em đã phải chịu, anh sẽ để cho những tên súc sinh kia nhận lại gấp ngàn lần!"
Trần Phi hiển nhiên sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua!
Lâm Thiến Nhân nghe vậy, cô vừa mừng vừa lo, trong lòng xoắn xuýt không thôi.
Đúng lúc này, bộ đàm của Trần Phi vang lên.
Kết nối nghe xong, quả đúng như dự đoán của Đông Phương Ngọc, là tổ trưởng của đặc thù tổ, Hạ Trường Minh đã liên lạc hệ, yêu cầu mình đến tổng bộ để họp.
Trần Phi đáp ứng, liền giải thích với Lâm Thiến Nhân và Đông Phương Ngọc một tiếng.
Để Lâm Thiến Nhân ở lại đây cùng với Đông Phương Ngọc, Trần Phi rất yên tâm.
Nhưng dù sao đây cũng là một cái cống thoát nước, cho dù có dọn dẹp sạch sẽ như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không thể sống lâu ở đây được. Khi tình hình ổn định, Trần Phi sẽ mua một biệt thự tốt nhất, để Lâm Thiến Nhân sống trong đó.
"Về sớm đi, con bé vẫn chờ anh đặt tên cho nó a."
Lâm Thiến Nhân hôn lên mặt Trần Phi, ngượng ngùng nói.
"Ríu rít ~"
Bé gái vươn đôi bàn tay hồng hào mềm mại ra, những ngón tay trông như hạt đậu, nhéo nhéo lỗ tai Trần Phi, Trần Phi trong lòng ấm áp, khẽ vuốt cằm.
...
Đặc thù tổ.
Bên trong văn phòng.
Trần Phi bước vào, nhưng lại thấy rằng chỉ có một người đang ngồi trên bàn hội nghị.
Người này khí chất xuất chúng, tuy rằng tóc đã bạc một nửa, nhưng cũng không có cảm giác già nua, ngược lại là mười phần già dặn, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Đây là lần đầu tiên Trần Phi gặp mặt, nhưng nhìn thoáng qua liền nhận ra người này chính là Hạ Trường Minh.
"Trần Phi, chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ."
Hạ Trường Minh nhìn thấy Trần Phi đến, trên khuôn mặt nghiêm túc nở một nụ cười hiếm hoi.
Hiển nhiên, hắn ở đây đặc biệt chờ đợi Trần Phi.
Trần Phi khẽ gật đầu, nhưng cũng không có biểu hiện quá nhiều thân thiết. Bởi vì chuyện của Lâm Thiến Nhân, tuy nói việc này không phải do đặc thù tổ quản lý, nhưng trong lòng tóm lại vẫn có chút cảm xúc.
Hạ Trường Minh cũng không so đo, chỉ nói: "Thời gian gấp gáp, nói ngắn gọn đi, sở dĩ muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ tuyệt mật, ngoại trừ là muốn là dọn dẹp cướp biển, mà còn có một điểm rất trọng yếu khác, chính là để cậu nhìn thấy, kẻ đứng đằng sau muốn đảo loạn thế giới này là ai? "
Trần Phi gật đầu: "Hoa Kỳ, thần uy tổ."
"Bọn chúng là một trong số đó, cũng là kẻ lớn nhất. Nhiệm vụ tuyệt mật này là để huấn luyện cậu, cũng là ý của ông nội cậu. Bây giờ tôi phải đi ngay lập tức, dẫn đầu nhóm tinh nhuệ của đặc thù tổ đi ra nước ngoài, có dấu hiệu cho thấy vùng biển gần đó có sinh vật dưới lòng đất bạo phát, cần phải đi trấn áp. Trong thời gian tôi vắng mặt, cậu sẽ là tổ trưởng tạm thời của đặc thù tổ. "
Trần Phi sững sờ trong giây lát, mặc dù trước đó Đông Phương Ngọc đã phán đoán, mình sẽ nhận một chức vị tương đối cao . Nhưng không ngờ tới, lại sẽ cao như vậy.
"Đừng vội kinh ngạc, tại vị, mưu chính. Tôi để cậu nhận chức vị này, là vì biết cậu có năng lực như vậy. Ở đây có một phần danh sách, chính là những nơi có khe hở lòng đất lớn nhất ở Đại Hạ chúng ta. Sinh vật dưới lòng đất ở những nơi này thường xuyên xảy ra bạo động, cần phải đi trấn áp chúng. Việc trấn áp mười khe hở lòng đất này, chính là nhiệm vụ của cậu với tư cách là tổ trưởng đại diện, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Hạ Trường Minh đưa một danh sách địa danh cùng một con dấu có khắc biểu tượng đặc thù tổ của hắn cho Trần Phi, nói: "Cậu chỉ cần đến điểm tọa độ trong danh sách, ở mỗi điểm tọa độ đều có một căn cứ của đặc thù tổ của chúng ta, cậu có thể tuyển người ở trong đó, cùng nhau đi làm nhiệm vụ. Khi tôi không có ở đây, cậu chính là người có quyền lệnh cao nhất ở đặc thù tổ, con dấu này chính là đại biểu cho quyền lực của cậu. "
Sau khi nói xong, Hạ Trường Minh đặc biệt dặn dò: "Phạm vi hoạt động duy nhất của đặc thù tổ, chính là trấn áp những nguy cơ trong thế giới dưới lòng đất. Trong phạm vi này, ngươi có quyền lực vô hạn. Nhưng đối với những việc khác, cậu không thể sử dụng lực lượng của đặc thù tổ. Ngoài việc đó ra, tôi sẽ không giới hạn những gì cậu làm."
Lời này vừa ra, đã rất hiển nhiên.
Cậu muốn đi tìm ai gây phiền phức, đó là chuyện của chính bản thân cậu, đặc thù tổ sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên, cậu không thể vận dụng lực lượng của đặc thù tổ, làm chuyện của riêng mình.
Trần Phi khẽ gật đầu, chỉ cần không có hạn chế là được, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc vận dùng quyền lực để báo thù.
"Nhân tiện, ở Bích Thủy Sơn Trang có một tòa biệt thự. Từ nay về sau, nơi đó chính là chỗ ở của cậu. Cậu có thể để người thân cùng bạn bè của mình ở đó. Bao gồm cả Đông Phương Ngọc..."
Nghe vậy, Trần Phi đột nhiên trừng lớn hai mắt, có chút chấn kinh.
Hạ Trường Minh cười cười nói: "Có phải đang rất hiếu kì không biết làm sao mà tôi biết, Đông Phương Ngọc đi cùng cậu đúng không? Mọi động thái của nữ ma đầu đó, đều trong không chế của chúng tôi."
"Vậy tại sao ông vẫn muốn truy nã cô ấy? Trực tiếp bắt không phải là được sao?"
"Truy nã đâu có nghĩa là nhất định phải bắt a?"
Trần Phi có chút không hiểu, nhưng đột nhiên sửng sốt, nói: "Chẳng lẽ, truy nã là vì bảo hộ cô ta? Cho thiên hạ biết, đặc thù tổ sẽ với Đông Phương Ngọc là địch a? Mà ngoại trừ đặc thù tổ, chắc hẳn hầu hết người bình thường cũng không thể bắt được Đông Phương Ngọc. Thế nhưng, làm chuyện này là muốn cho ai xem a? "
"Ha ha, Trần Phi, cậu thực sự khiến tôi phải lau mắt mà nhìn, so với trong tưởng tượng của tôi, phải thông minh hơn rất nhiều. Kẻ thù của chúng ta, có rất nhiều. Mà thần uy tổ, chúng chỉ là một trong số đó. Tóm lại, cậu phải cố gắng xông xáo đi lòng đất, chỉ bằng cách không ngừng nâng cao thực lực của bản thân, mới có thể có tiếng nói trong thế giới tương lai!” Hạ Trường Minh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận