Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 185: Xem đó mà làm

"Hừ, Michelia đang ăn giấm a. Lần sau khi gặp các nàng, em nhất định đánh cho một trận!"
"Em có thể đánh thắng được a?"
"Đánh không được cũng phải đánh, chủ nhân sẽ giúp em!"
Đương nhiên, Michelia biết cùng quan hệ với Trần Phi là Đường Ngạo sương, trong lòng cũng rất kinh ngạc, không hổ là chủ nhân, cao quý lạnh lùng như Đường Ngạo Sương, đều bị chủ nhân chinh phục được.
Chơi đùa bên đống lửa một lúc, giải tỏa tâm trạng mệt mỏi.
Đêm càng lúc càng tối.
Trăng lên cao, thời điểm giết người bắt đầu.
"Đi, xuất phát!"
Trần Phi dập tắt lửa, để Michelia dẫn đường!
Hai người đi về phía biệt thự nơi gia đình Smith tọa lạc, chính xác mà nói, đó là biệt thự riêng của Hoắc Định! Đây là nơi hắn sống một mình và cũng là nơi Lục Nghiên bị giam cầm.
Cũng chính là như vậy, nên bảo vệ vô cùng yên ổn. Ban đầu, Danno cũng không có hỗn loạn như vậy, nếu như không phải do Smith cho qua, cướp biển đó sẽ không dễ vàng vào được. Ngoài ra, trong biệt thự của Hoắc Định vẫn còn đang che giấu tội ác của hắn nên sẽ không phái quá nhiều bảo vệ, để tránh phát hiện ra thứ gì đó.
Trần Phi và Michelia đang âm thầm lẻn vào trang viên của Hoắc Định.
Ngay lập tức, liền nghe thấy tiếng nữ hài kêu khóc từ lần ôm thứ hai!
"A!"
Lục Nghiên ôm bụng ngã trên mặt đất, khuôn mặt thâm tím, cả người co quắp run lẩy bẩy.
Một tia chớp lóe lên bên ngoài, phản chiếu khuôn mặt gớm ghiếc và đáng sợ của Hoắc Định. Trong tay hắn cầm một cây gậy, một mặt âm trầm nhìn Lục Nghiên, trịnh trọng nói: "Không ngờ tới a, lại có kẻ thật sự dám kiếm chuyện đến đây cứu mày. Nói xem, tao nên trừng phạt mày như thế nào đây?"
Nói xong, Hoắc Định kéo tóc Lục Nghiên lôi vào trong phòng nhỏ tối tăm.
Lục Nghiên điên cuồng giãy dụa, ánh mắt lúc đầu còn đờ đẫn, nhưng vừa đến gần ngôi nhà nhỏ màu đen, trong lòng liền tràn đầy bóng ma.
Hoắc Định mở cửa, đột nhiên có một mùi hôi thối bốc ra, hắn mặc kệ kéo Lục Nghiên đến bên cạnh Annie. Bóp lấy cổ Lục Nghiên dí vào mặt Annie, liền nhìn thấy một con giòi từ lỗ mũi của Annie chui ra.
"Ọe-- !!"
Lục Nghiên bỗng nhiên nôn mửa, cơn buồn nôn nồng nặc khiến cô không thở nổi.
"Mẹ kiếp, sao mày dám nôn vào phòng tao, còn vấy bẩn quần áo của tao, con tiện nhân này !!"
Hoắc Định hai mắt biến sắc, hai bàn tay đập tới, đem khóe miệng Lục Nghiên chảy ra một tia máu.
Nắm đầu Lục Nghiên ấn trên mặt đất.
"Đem đống nôn của mày nuốt trở lại, nhanh !!"
Lục Nghiên gắt gao ngậm miệng, mặc kệ Hoắc Định đánh cô như thế nào, cô chỉ thấp giọng nức nở, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong con ngươi sắp đạt đến cực hạn.
Bên ngoài, tiếng sấm sét và gió tuyết không ngừng rền rú. Thấy Lục Nghiên cứng đầu như vậy, Hoắc Định trong lòng tức giận, lấy dây thừng quấn lấy cánh tay cô, lột sạch quần áo của cô rồi ném lên ban công. Trong phút chốc, cái lạnh cực độ khiến Lục Nghiên rùng mình.
"Đừng nóng vội, ông đây có rất nhiều thời gian chơi với mày!"
Hoắc Định đem một thùng nước nóng đổ lên người Lục Nghiên.
"A--!"
Nước nóng bỏng rát khiến Lục Nghiên kêu lên đau đớn, nhưng nước nóng đã sớm nguội đi, khi gió lạnh thổi qua, trên người cô lại hình thành một lớp băng tinh.
Dưới sự luân phiên nóng lạnh lặp đi lặp lại như vậy, con ngươi của Lục Nghiên chùng xuống, ánh mắt trở nên trống rỗng, ngay cả suy nghĩ cũng tê dại.
Thấy Lục Nghiên im lặng, Hoắc Định bất mãn nhổ nước bọt, "Thật là chán chết."
Nói xong, hắn kéo Lục Nghiên trở lại phòng.
"Răng rắc!"
Mà vừa lúc này, một tiếng kính vỡ đột nhiên vang lên!
Hoắc Định sửng sốt một chút, còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì liền nhìn thấy một bóng đen lao tới!
"Phanh!"
Trần Phi tung một cước, đá thẳng vào tim của Hoắc Định!
"Phốc!"
Hoắc Định giống như bị trúng đạn đại bác, tim trong nháy mắt lõm xuống, máu tươi phún bay ngược ra ngoài! Thân thể hung hăng đập mạnh vào tường, giống như một bãi bùn ngã xuống.
Hắn kinh hãi mở to mắt, chỉ vào Trần Phi vẻ mặt không tin, tức giận nói: "Sao ... sao lại là mày!?"
Lục Nghiên hai mắt đang tan rã đột nhiên hội tụ ánh sáng, nhìn về phía Trần Phi, cơ hồ không thể tin vào mắt mình.
Khi biết mọi thứ là thật, không phải ảo giác, liền không kìm được nước mắt chảy ra.
"Anh Phi ...!"
Cô gào khóc hô lên, như để nói lên những ủy khuất và thống khổ những ngày qua.
Trần Phi mặc một bộ quần áo cho Lục Nghiên, mặt lạnh đi về phía Hoắc Định.
Nhìn thấy Trần Phi đang tràn đầy thịnh nộ, Hoắc Đinh không tự chủ được muốn lùi lại, nhưng lại bị cỗ khí thế này làm cho choáng váng. Nhưng mà, phía sau hắn đã có một bức tường, cho dù hắn có rút lui thế nào cũng không có cách nào rút lui.
"Mày không được chạm vào tao! Cha tao là Thượng nghị sĩ Smith! Nếu mày chạm vào tao, mày sẽ không thể sống sót mà bước ra ngoài!" Hoắc Định đột nhiên hiểu, lại trở nên kiêu ngạo. Trần Phi muốn đi ra ngoài, không phải nhìn sắc mặt hắn sao?
"Xem đó mà làm."
Trần Phi ném một con dao găm cho Lục Nghiên, trầm giọng nói.
Với con dao găm trong tay, trái tim Lục Nghiên như sôi lên.
Nỗi đau đớn và tủi nhục của những ngày này, tất cả đều dồn hết lên đầu. Lục Nghiên gắt gao cắn môi cho đến khi máu đỏ ứa ra.
"Súc sinh, tao muốn mày chết !!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận