Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 388: Chữa trị cho Michelia

“Cũng không biết đến cùng chị đã làm cái gì, để cho tất cả pháp bảo trên người phải chịu khổ thay.” Trần Phi bĩu môi nói, mặc kệ là bình lưu ly hay đan lô đều không còn là trạng thái đỉnh phong.
Nhất là bình lưu ly, trực tiếp rớt từ cấp mười xuống cấp một!
"Chuyện cũ khó nói..."
Đông Phương Ngọc xua tay làm bộ như người từng trải, nói: "Nhóc con như cậu đừng có được voi đòi tiên. Nếu cấp độ của bình lưu ly quá cao, lấy cảnh giới của cậu căn bản cũng không sử dụng được. Mà vừa văn tụt xuống cấp thấp, còn có thể cùng cậu trưởng thành."
Trần Phi nghe xong, liền cảm thấy vô cùng có lý.
Cũng giống như Michelia, vì để chữa lành vết thương, cô ấy đã uống một giọt lưu quang chất lỏng, và kết quả là đến bây giờ vẫn còn hôn mê.
Lúc này, chỉ thấy Thanh La đã khoanh chân ngồi xuống, ném một phần dược liệu mà Đông Phương Ngọc đưa cho vào đan lô, đốt lửa dưới lò luyện đan lên, bắt đầu luyện chế.
Lập tức cô liền phân chia ra các loại dược liệu tùy theo điều kiện nhiệt độ khác để cho vào, khi thì lửa nhỏ, khi thì lửa to, khi thì lửa vừa...
Theo quá trình luyện chế đan dược tiến triển, đầu Thanh La bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa, tập trung toàn bộ tinh thần để khống chế lửa, khiến tâm trí cô kiệt quệ.
Trần Phi nhìn xem đều mệt mỏi, đồng thời có thể nhìn thấy sự tán thưởng trong con mắt của Đông Phương Ngọc.
Có vẻ như cô ấy khá tán đồng với kỹ thuật luyện đan của cô gái này.
"Có thể dùng lửa thường luyện chế đến trình độ này, đã là rất có thiên phú, tôi quyết định thu cô làm đệ tử. Vừa vặn bù đắp lỗ hổng về đan dược cấp thấp mà tôi quên."
Trần Phi không còn gì để nói.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được,không phải thứ gì càng cao cấp càng tốt, mà phải phù hợp với bản thân mới là tốt nhất.
Giống như là lưu quang chất lỏng, nếu đẳng cấp của bình lưu ly quá cao, cơ thể mình sẽ không thể chịu đựng được vì năng lượng quá mạnh, mà nếu không dùng được thì còn có lợi ích gì?
Cái gì cũng vậy, phỏng chừng Đông Phương Ngọc chưa từng cung cấp cho mình bất kỳ đan dược nào, nguyên nhân là thứ cô ấy có cũng chỉ có thể sử dụng ở cảnh giới cao, đối với bản thân mình cũng không có ích lợi gì.
Nhưng Thanh La thì khác, tất cả những gì cô ấy biết đều là những đan dược cấp thấp, có ích lợi rất lớn đối với Trần Phi.
Trong lúc trò chuyện, đan dược cũng đã được Thanh La luyện chế hoàn tất.
Chỉ thấy có một viên tiểu đan màu xanh biếc nằm trong Cửu Ngọc Tinh Lô, mùi thơm từ viên tiểu đan tỏa ra khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Đây là Tôi Thể Đan..."
Thanh La dùng hai tay dâng đan dược lên cho Đông Phương Ngọc kiểm tra.
Đan dược được chia làm mjười cấp, Tôi Thể Đan là đan dược cấp một, mặc dù là cấp thấp nhất, nhưng đối với người mới bắt đầu mà nói, lại là hữu dụng nhất, rất tốt để đánh cơ sở.
Đông Phương Ngọc sở dĩ yêu cầu Thanh La luyện chế Tôi Thể Đan tự nhiên là có mục đích.
"Không tồi không tồi, đạt tới thượng phẩm, có tư cách làm đồ đệ của tôi."
Bất kỳ đan dược nào được luyện chế cũng sẽ được phân chia thành thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm dựa theo chất lượng của nó. Tuy là cùng một loại đan dược, nhưng bên trong chứa đầy tạp chất, bề ngoài mấp mô, thậm chí ngay cả mùi dược liệu cũng không có, cho dù là luyện thành cũng chỉ là hạ phẩm mà thôi.
Mà viên đan dược Thanh La vừa luyện chế ra, vẻ ngoài ấm áp như ngọc, có ánh xanh nhàn nhạt, trong suốt như pha lê, thoang thoảng mùi dược liệu, có thể gọi là hoàn mỹ.
"Sư phụ sư phụ!"
Thanh La quả quyết đổi cách xưng hô.
Từ lúc nhìn thấy Cửu Ngọc Tinh Lô, cô đã biết Đông Phương Ngọc không phải người thường, nhận người như vậy làm sư phụ chỉ có lợi chứ không có hại.
“Đệ tử có thể luyện ra đan dược phẩm chất này đều là nhờ Cửu Ngọc Tinh Lô của sư phụ.” Thanh La rất khiêm tốn nói, nhưng cũng không phải chỉ là nịnh nọt, bởi vì sự thật chính là như thế.
"Thật biết nói chuyện."
Đông Phương Ngọc thích nghe những lời như vậy. Lập tức thay đổi chủ đề: "Từ nay về sau, mỗi ngày cô sẽ luyện chế ba viên Tôi Thể Đan cho Tiểu Niệm dùng. Tiểu Niệm còn nhỏ, bắt đầu bồi dưỡng từ bây fiờ sẽ tạo thành một cái hoàn mỹ nền tảng."
Trần Phi đột nhiên bừng tỉnh, nguyên lai luyện chế đan dược cấp thấp này là vì con gái mình, trong lòng có chút kích động, nếu như có thể đánh cơ sở vững chắc từ nhỏ, như vậy thành tựu sau này nhất định là bất khả hạn lượng.
Trần Phi tuy còn trẻ, thế nhưng sau khi có con gái thì chính là một người cha, ai lại không muốn con mình tốt đâu?
"Việc này làm phiền các người."
Trần Phi cảm kích nói.
Hắn cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc Tiểu Niệm, cộng thêm bây giờ Lâm Thiến Nhân cũng đã bắt đầu lập nghiệp, Tiểu Niệm hoàn toàn do mấy người ở Bích Thủy Sơn Trang chăm sóc, vì vậy hắn vô cùng cảm kích.
Sau đó Trần Phi trở lại phòng ngủ, thăm hỏi Michelia vẫn đang mê man, chỉ thấy sắc mặt cô mười phần điềm tĩnh, cũng không có vẻ là thống khổ, Trần Phi mới cảm thấy đỡ đau lòng.
"Chị gái này thần kinh bị tổn thương, hình như có thể chữa khỏi. . ."
Thanh La cẩn thận quan sát, nói.
"Thật?!"
"Thật sao thật sao......?"
Trần Phi lập tức trở nên phấn khích, không nghĩ tới Thanh La còn có khả năng này.
Adele nhỏ bé bên cạnh cũng kích động hai mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhìn Thanh La với vẻ khao khát hy vọng.
"Tôi có thể thử một lần sao?"
Thanh La nhìn Trần Phi với ánh mắt dò hỏi, cô không dám đảm bảo chắc chắn 100%, nhưng cô muốn thử.
Đặc biệt là khi cô tiếp xúc với đôi mắt khao khát và hy vọng của Adele nhỏ bé, áp lực của Thanh La lại càng tăng lên. Chỉ cảm thấy nếu không chữa được, cô gái nhỏ sẽ rất thương tâm.
"Đương nhiên!"
Trần Phi nguyện ý để Thanh La thử một lần, mặc dù Kim Ngọc Niệm Châu có thể bồi bổ thần kinh, nhưng ai biết mất bao lâumới có thể tốt đâu? Nếu là có thể tỉnh dậy ngay lập tức, đó đương nhiên là kết quả tốt nhất.
"Nếu Michelia có thể tỉnh lại, vậy mổ viên Kim Ngọc Niệm Châu sẽ cho cô. Đeo nó trên người có thể tập trung tinh thần, mỗi ngày cô luyện đan đều sẽ rất mệt mỏi, có Kim Ngọc Niệm Châu sẽ cải thiện được rất nhiều." Trần Phi nói.
Chức năng lớn nhất của Kim Ngọc Niệm Châu đới với Trần Phi là giúp Michelia tỉnh dậy. Mà nếu Thanh La có thể được chữa khỏi, vậy Kim Ngọn Niệm Châu này cho Thanh La cũng là chuyện đương nhiên.
"Cảm ơn!"
Thanh La vui mừng khôn xiết, tác dụng của Kim Ngọc Niệm Châu này đối với cô là rất lớn. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có nó, nhưng Trần Phi đã đề nghị tặng nó cho chính mình, quả thực chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Ngay sau đó, chỉ thấy Thanh La lấy ra một bộ ngân châm từ ba lô nhỏ của mình.
"Đây chính là Thái Ất Thần Châm sao?"
Trần Phi nhìn xuống, hơi ngạc nhiên.
Thanh Lạc nhẹ gật đầu.
"Nha, pháp khí này thực sự là thứ tốt, nếu như y thuật của cô tu luyện đến cực hạn, lại có này bộ ngân châm này, liền có thể giúp người cải tử hoàn sinh. Bất quá cũng cần võ đạo chèo chống, về sau ngoại trừ luyện đan liền cùng tôi đi tập võ đi, muốn trở thành một luyện đan sư lợi hại nhất định phải bước vào võ đạo."
Đông Phương Ngọc đang quan sát bên cạnh, từ từ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận