Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 692: Đánh đòn phủ đầu!

Rắn Hổ Mang lập tức liền thống khổ kêu thảm, chỉ thấy cái khí tức màu đen kia bắt đầu quanh quẩn từ lòng bàn chân của hắn mà lên, toàn bộ hai chân đều biến thành bạch cốt âm u, một mực thôn phệ đi lên, cuối cùng kèm theo tiếng kêu gào thê lương trở thành một bộ khô lâu rơi xuống mặt đất.
Trong chớp nhoáng toàn bộ sân bãi đều trở nên tĩnh mịch, Bàng Đức cầm đầu hơn trăm người vừa mới lên đảo liền mở to hai mắt nhìn, kinh hãi không thôi nhìn xem một màn này, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hiển nhiên, kiểu chết của Rắn Hổ Mang quá kinh khủng, để bọn họ đối với hòn đảo này sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt, mỗi người đều nghĩ đến phải chăng nếu mình tiếp tục hướng về phía trước cũng sẽ biến thành cái bộ dáng này.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Bàng Đức, dưới tình huống như vậy chỉ có người dẫn đầu làm ra chỉ thị mới có thể ổn định tâm quân, nhưng Bàng Đức cũng kinh ngạc. Hắn thân là ngũ tinh Võ Hoàng, là cái nhân vật cực mạnh, thế nhưng chưa từng có nhìn thấy qua cái trận pháp kỳ quái này.
"Trúc Diệp Thanh, ngươi còn có cái tình báo gì...... Đáng chết!"
Bàng Đức vừa nói được một nửa đột nhiên không thấy bóng dáng Trúc Diệp Thanh đâu, lập tức liền hiểu được, đây là do Trúc Diệp Thanh làm phản muốn dẫn nhóm người của mình lên hòn đảo này, một giây sau, sau lưng liền truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Tất cả mọi người lập tức giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con tàu bọn họ ngồi đến đây chìm trong biển lửa, hiển nhiên tất cả thuốc nổ phía trên đều bị Trúc Diệp Thanh dẫn nổ, mà Trúc Diệp Thanh thì lặng yên dùng tàu ngầm dự bị biến mất không thấy gì nữa.
"Con phản đồ này!"
"Chúng ta không có thuyền sẽ không cách nào rời đi!"
"Đáng chết a, trận pháp này thật sự là quá quỷ dị!"
Những thành viên tổ chức S vừa lên hòn đảo đều hoảng hồn, hiện tại ngay cả đường rút lui bọn họ cũng không có, bởi vì tàu đã bị hủy trong khi bọn họ lại không thể bay, ngoại trừ Bàng Đức ra, ai cũng không cách nào trong thời gian ngắn rời đi hòn đảo này.
"Có cái gì mà phải sợ hãi, có ta ở đây, bất kẻ đối thủ nào đều sẽ phải phi hôi yên diệt."
Những lời này của Bàng Đức ngược lại là cho mọi người một viên thuốc an thần, hắn chính là chỗ để tất cả mọi người dựa vào, đây chính là một vị ngũ tinh Võ Hoàng, cho dù là một mình đứng trong đại quân thì chiến đấu cũng là đỉnh tiêm sức.
"Mọi người phân tán hành động, thăm dò toàn bộ hòn đảo, nhất định phải đem tên đạo chích đang trốn lôi ra, sau đó đem hắn nghiền thành tro!"
Bất quá mặc dù Bàng Đức nói như vậy, nhưng trên thực tế hắn cũng phi thường kiêng kị hắc khí vừa rồi giết chết Rắn Hổ Mang, cho nên mới sẽ để mọi người phân tán ra. Kỳ thật cũng không phải là đi tìm địch nhân bên trên hòn đảo này, mà là để bọn họ đi trước làn binh gỡ mìn.
Mặc dù bọn thuộc hạ này cũng minh bạch đạo lý trong đó, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên, dù sao đây là mệnh lệnh của Bàng Đức, ai dám chống lại? Chống lại chắc chắn sẽ chết, trong khi tiến lên phía trước dò đường có lẽ còn có một tia sinh cơ.
Lập tức những tiếng kêu thảm thiết của đám người không ngừng vang lên trên hòn đảo, chỉ nghe được ở các chỗ đều tiếng tru kinh khủng, hắc khí không ngừng phát ra, đem mọi người nuốt chửng thành từng cỗ bạch cốt.
"Những thứ đồ chết tiệt này đến cùng là cái gì?!"
Bàng Đức không ngừng nhìn thấy thuộc hạ chết thảm, trong lòng càng thêm cổ quái, trong nháy mắt hắn thực sự nghĩ muốn rời đi nơi này, bởi vì không chừng trên hòn đảo này cũng chả có ai, chỉ là lưu lại một cái trận pháp ở đây để đối phó hắn, có lẽ tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Bá!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một cái mâm tròn ba màu hiện ra, bay thẳng về phía hắn. Còn không có biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, Bàng Đức lập tức liền cảm nhận được bên trong cái mâm tròn này ẩn chứa năng lượng kinh khủng.
Cơ hồ là theo bản năng liền dùng tay vỗ, mặt đất trước người lập tức đột nhiên nhô lên một cái vách tường, ngăn cản trước mặt Bàng Đức, ngay lập tức tiếng nổ mãnh vang lên!
"Oanh!"
Luân Bàn Bạo Đạn trong nháy mắt nổ tung, vách tường đá Bàng Đức ngưng tụ ra căn bản là không ngăn cản nổi vụ bạo tạc kinh khủng này, trực tiếp hóa thành bột mịn.
Năng lượng ba động cũng xung kích vào trên người Bàng Đức để cuồng phún máu tươi bay ngược ra ngoài, cho dù là cường giả Võ Hoàng có được năm triệu khí huyết trở lên, dưới vụ bạo tạc này cũng tổn thất hơn một triệu khí huyết.
"Phốc! Khụ khụ...... Đáng chết, súc sinh!! Có gan liền ra quyết tử nhất chiến vưới ta!"
Bàng Đức phẫn nộ la ầm lên, lúc đầu hắn còn tưởng rằng phía trên hòn đảo này chỉ có cơ quan trận pháp, không có người, nhưng sau khi trải qua lần bị thương này mới hiểu được, địch nhân đích thật là đang trốn ở trên hòn đảo này, đang chờ thời khắc tung ra một kích trí mạng.
Trần Phi đương nhiên sẽ không giống đồ đần cứ như vậy lao ra, hiện tại hắn chỉ cần lợi dụng độn địa thuật trốn một nơi, sau đó chờ cơ hội tung ra Luân Bàn Bạo Đạn oanh kích Bàng Đức.
Trong hồ lô có ba cái, Trần Phi dự định trước khi chính thức khai chiến sẽ tung ra hết. Chỉ cần nổ trúng, mỗi một cái Luân Bàn Bạo Đạn đều có thể tiêu hao hết hơn triệu điểm khí huyết của Bàng Đức.
Đây là chiến thuật của Trần Phi, cũng không phải là mỗi một lần chiến đấu đều sẽ phóng ra con át chủ bài cuối cùng, chỉ cần là con bài có hiệu quả là hắn sẽ tung ra. Cũng tỷ như hiện tại, Trần Phi ngưng tụ bất luận cái chiêu thức gì đều sẽ sinh ra năng lượng ba động khiến cho đối phương định vị.
Nhưng nếu sớm sử dụng Luân Bàn Bạo Đạn sẽ khác, đó chính là chiêu thức không sinh ra tiếng động, Bàng Đức hoàn toàn không biết hắn ra từ chỗ nào.
Một kích của Trần Phi thành công, còn lại hai lần, cũng là lặng yên từ từng phương hướng quăng ra, tiếng nổ 'Ầm ầm' kinh khủng vang ra, Bàng Đức trở nên cực kì chật vật khắp nơi, trên người đều là máu tươi.
Bộ dáng phong quang không thôi lúc mới tới so với bây giờ là một trời một vực, lúc này tựa như là một huyết nhân, bị ba quả đạn pháo chỗ oanh trúng khiến cho hắn hiện tại chỉ còn lại hai triệu khí huyết, chiến đấu còn chưa có chân chính bắt đầu đã tổn thất lớn như thế.
Bàng Đức giận dữ không thôi, nhưng là lại không thể làm gì. Hiện tại duy nhất cần làm chính là lập tức rút lui, nhưng hắn nào có thể chịu như vậy?
Trên trăm thuộc hạ mang đến hiện tại đã bị những hắc khí kia chơi cho gần hết, mà mình cũng thụ thương không nhẹ, đây quả thực là ăn thiệt thòi lớn, nếu cứ như vậy chạy trối chết như chó nhà có tang, vậy lão đại tổ chức S hắn cũng đừng có làm nữa.
Ở đằng sau một tảng đá nào đó, Michelia dùng kính viễn vọng nhìn xem một màn này chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, trong lòng không nói ra được kích động.
Bàng Đức chính là nguồn gốc của tội ác, hắn cũng là kẻ cầm đầu hại thiếu nữ thành bộ dạng này. Mỗi người của tổ chức S đều đáng bị thiên đao vạn quả, chết không đáng tiếc, lúc này Bàng Đức đã vô cùng chật vật, Michelia chỉ cảm thấy gia hỏa bị như này vẫn là chưa đủ.
Diệp Điềm Điềm cũng là một mặt hưng phấn, nàng chỉ đơn thuần là ở đây xem kịch, bởi vì với thực lực cảnh giới Võ Vương của nàng tuyệt đối không có tư cách tham dự chiến đấu như vậy, trước đó Trần Phi đã dự định để cô bé này rời đi, nhưng có nói gì Diệp Điềm Điềm cũng không chịu, cũng chỉ đến giúp nàng tìm một chỗ trốn.
"Súc sinh, ngươi đến cùng có dám ra đánh với ta một trận hay không!?"
Bàng Đức còn đang điên cuồng kêu gào, nhưng trong lòng đã làm ra dự định, nếu là Luân Bàn Bạo Đạn lại tới một lần nữa, vậy hắn nhất định phải lập tức rút lui. Dù cho lần này tổn thất nghiêm trọng cũng tuyệt đối không thể ham chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận