Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 117: Lâm Thiến Nhân trở về Đại Hạ

"Theo tình báo của chúng ta, hành vi của Triệu Càn Khôn đối với Lạc Băng rất có chừng mực, sau khi hắn đánh cho Alonso mất sức chiến đấu, còn để Lạc Băng tự mình động thủ chấm dứt hận thù, điều này cho thấy hắn hiểu rất rõ về gia cảnh của Lạc Băng. Mà cuối cùng, Lạc Băng lại rời đi cùng hắn mà không có bất kỳ sự phản kháng nào." Tiểu Thất đem tất cả tình báo kể cho Trần Phi.
“Bất kể như thế nào, tóm lại, tôi phải gặp được Lạc Băng mới cảm thấy yên tâm.” Trần Phi cau mày nói.
Dù sao, nơi cô ấy đến là một nơi rất nguy hiểm. Nếu không thể tận mắt nhìn thấy Lạc Băng, Trần Phi cũng không thể yên tâm được.
Hơn nữa, đây không phải là ác ý, chỉ là người tình báo chỉ nhìn thấy trong chốc lát, ai biết sau khi Lạc Băng bị bắt đi, còn có chuyện gì sẽ xảy ra?
"Chủ nhân, ngài nên chữa khỏi vết thương trước a, ngài thử nghĩ xem, bây giờ nếu vết thương lại tái phát, chẳng phải sẽ càng khó gặp được chị Lạc Băng hơn a? Đảo Quân Lâm, cũng phải cứ muốn đi là đi được, đúng không? ”Michelia ôn nhu thuyết phục.
“n… tôi muốn đi đến căn cứ trên biển trước.” Trần Phi nói.
Hắn muốn nói cho Lương Đình biết thông tin này, dù gì cô ấy cũng là thành viên của tổ chức đặc thù nên có lẽ là có cách. Hơn nữa, đã nhiều ngày rồi, còn không có gặp Lâm Thiến Nhân.
“Được rồi, chị gái tôi sẽ đưa cậu đến đó, đừng lo lắng.” Tiểu Thất nói.
Trần Phi gật đầu, hắn và Lilith chỉ là quan hệ hợp tác, nhất định sẽ không một mực ở trên thuyền của cô, như vậy không phải sẽ trở thành cướp biển sao?
Theo con tàu tiếp tục tiến lên, Trần Phi cũng rất phấn khích.
Dù mây đen trong lòng vẫn còn đó, nhưng vẫn còn đó một tia bình minh. Lâm Thiến Nhân có thể chữa khỏi chứng u sầu của Trần Phi. Bát cứ chuyện gì với cô dường như đều giảm bớt áp lực, điều này càng khiến Trần Phi không khỏi mất kiên nhẫn muốn gặp Lâm Thiến Nhân.
Con tàu nhanh chóng liền đến bên ngoài căn cở bí mật.
Đây là một hòn đảo nhỏ với một tòa nhà giống như một lô cốt, khi Lương Đình nhìn thấy tàu cướp biển từ trong lô cốt đi ra, thần kinh của cô bỗng trở nên căng thẳng, như lâm đại địch, nói với Lục Nghiên nói: "Ở yên đây, đừng đi ra ngoài!"
Lục Nghiên căng thẳng, không ngờ tới tàu cướp biển lại có thể tìm được căn cứ, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lại chợt sửng sốt, chỉ vào màn hình, kinh ngạc nói: "Chị, nhìn xem, đó là Trần Phi, Trần Phi đã trở về!"
Thấy vậy, Lương Đình càng thêm cau mày: "Tại sao hắn lại ở cùng cướp biển? Chẳng lẽ hắn là cướp biển sao? Hay là bị cướp biển bắt làm con tin?"
"Chị nói cái gì vậy! Hắn làm sao có thể là cướp biển a? Em có thể trở không phải vì hắn sao? Hừ, dì không được phép nói xấu hắn a." Lục Nghiên lập tức không phục, nói giúp cho Trần Phi.
"Con bé thối tha, em mà vẫn như này, sau này làm sao gia nhập tổ chức được? Bị người bán đi lúc nào cũng không biết a!" Lương định mặc dù không còn cảnh giác với Trần Phi như trước, những vẫn không tin tưởng trăm phần trăm.
Kỳ thực, cái này cũng không thể trách được cô, năng lực của Trần Phi trông không giống một sinh viên mới tốt nghiệp. Những người đồng trang lứa vẫn mải miết tìm việc, còn chàng trai này thì sao? Đều có thể chiến đấu với những tên cướp biển trên biển.
"Ai nha, dì Lương, bất kể nói thế nào, tổ chức không phải đã gửi thư sao, vẫn phải cho Trần Phi xem a? Cho nên, chúng ta nhanh chóng ra ngoài đón hắn đi!"
Lục Nghiên mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, chạy đến bờ biển.
Hùng Tam Hổ cũng đang ở trên bờ biển, vừa nhìn thấy Trần Phi liền ngây ngô nở nụ cười.
"Tam Hổ."
Trần Phi xuống tàu chào hỏi.
Chu Thịnh đi cùng, hai mắt sáng lên nói: "Bằng hữu của cậu, thoạt nhìn dáng vẻ quả là một hảo thủ, rất có tiềm lực. Nếu huấn luyện đàng hoàng, e rằng trong tương lai chỉ sợ sẽ là cao thủ."
Lilith khẽ gật đầu, hiển nhiên, cô cũng nhận ra vóc dáng của Hùng Tam Hổ.
Trần Phi đương nhiên biết rõ Hùng Tam Hổ chưa từng huấn luyện chiến đấu, nếu không, với thể chất của hắn, hiệu quả chiến đấu của hắn nhất định sẽ bùng nổ. Nếu không nhờ vào tài năng thể chất của anh hắn, trường đại học đã không tuyển thẳng.
Lúc này Lục Nghiên cũng đi ra, vừa nhìn thấy tình trạng của Trần Phi, trong lòng cô lập tức run lên!
"Anh Phi, anh bị sao vậy !?"
Cô chạy thật nhanh tới, cảm thấy vô cùng đau lòng khi nhìn thấy trên người Trần Phi đang đeo băng và máu đỏ không ngừng rỉ ra. Đưa tay xoa vết thương cho Trần Phi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Chuyện nhỏ, Thiến Thiến đâu."
Trần Phi không có tâm tình để ý tới tình huống của chính mình, khẩn trương hỏi.
"Cái này……"
Lục Nghiên cong môi, trong lòng cảm thấy có chút chua xót. Đôi mắt cũng có chút ảm đạm, dường như có chuyện gì đó khó nói.
"Có chuyện gì à?"
Trần Phi đột nhiên cau mày, trong lòng nảy sinh một linh cảm xấu. Theo lý mà nói, ngay cả Lục Nghiên cũng biết rằng mình đang ở đây, vì vậy nếu Lâm Thiến Nhân đi cùng, chắc chắn đã sớm ra ngoài gặp mình.
"Anh hỏi dì Lương đi, em không biết nói như thế nào."
Lục Nghiên cúi đầu, rầu rĩ nói.
Trần Phi ngay lập tức lao về phía lô cốt, không thèm nhìn Lục Nghiên. Răng ngà cắn chặt vào môi, trong mắt hiện lên ý vị phức tạp, hai tay nắm chặt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khi Lương Đình nhìn thấy Trần Phi với nhìn vẻ mặt vội vàng, trong lòng đã biết hắn muốn nói gì, liền còn lên tiếng trước, "Lâm Thiến Nhân đã về rồi, cha cô ấy đã cử một chiếc chuyên cơ đến đón. Còn để lại cho cậu một lá thư. "
"Cái gì?!"
Trần Phi lập tức chấn động, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc. Cơ hồ không thể tin vào tai mình, trong lòng lúc này có cảm giác trống rỗng như bị khoét một mảnh.
Ngay lập tức, lại có một chút buồn cười. Rõ ràng là hắn hy vọng Lâm Thiến Nhân có thể bình an trở về, nhưng bây giờ cô ấy đã quay trở lại, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.
“Cậu cũng muốn trở về à?” Lương Đình hỏi.
Lục Nghiên cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần Phi, trong mắt có chút hy vọng, trước đó cô vốn có thể đi theo máy bay của Lâm Thiến Nhân trở về, nhưng cô lại quyết định ở lại đây.
Mặc dù cô đã nói với bố và dì rằng việc tham gia tổ chức đặc thù là ước mơ của mình, nên sẽ ở lại căn cứ trên biển, rèn luyện cùng dì Lương. Nhưng mục đích thực sự, chỉ có Lục Nghiên mới biết, là vì cái gì.
Cô đã không thể chịu đựng được nữa, cô sợ Trần Phi bây giờ sẽ quay lại Đại Hạ để tìm Lâm Thiến Nhân, vì vậy cô định nói gì đó, nhưng Trần Phi đã nói trước.
"Tôi tạm thời không thể trở về được, chị Lương Đình, tôi muốn nói với chị một chuyện, Lạc Băng đã bị thuộc hạ của Diệp Quân Lâm đưa đến đảo Quân Lâm, và chính Triệu Càn Khôn đưa cô ấy đến đảo Quân Lâm." Trần Phi đè nén sự ngột ngạt trong lòng, đem tình báo nói ra.
Lương Đình sững sờ một lúc, "Diệp Quân Lâm? Triệu Càn Khôn? Làm thế nào mà cô ấy lại dính dáng đến bọn họ? Lạc Băng rốt cuộc là ai? Những kẻ kia, sẽ không tùy tiện xuất thủ. Bọn họ tuyệt đối không phải xuất thủ vì lợi ích hay là tiền. Lạc Băng bị mang đi, chắc chắn là phải liên quan đến thân phận của cô ấy! "
"Không biết."
Trần Phi lắc đầu nói: "Tóm lại, tôi sẽ không trở về cho đến khi gặp được Lạc Băng."
Ngoài ra, coi như hắn trở về, có ý nghĩa gì sao?
Trần Phi nghĩ hơi nực cười, hắn là một chàng trai nghèo ở Đại Hạ, chỉ là tạo hóa trêu người, để hắn và Lâm Thiến Nhân lưu lạc trên một hoang đảo. Cho nên, hắn mới có cơ hội thể hiện tài năng của mình, để Lâm Thiến Nhân phải thích mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận