Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 241: Nữ nhân thần bí dưới lòng đất

Đây là mệnh lệnh của bạo chúa Morrison, nhất định phải chết! Thằng nhóc này không biết có danh tiếng gì, lại có thể làm cho bao nhiêu siêu cấp đại cướp biển mất ăn mất ngủ!
Chỉ cần Trần Phi chết trong tay của hắn, như vậy thuyền trưởng Morrison sẽ ban thưởng rất nhiều. Thậm chí, việc hắn trở thành đệ nhất chiến tướng trong ngũ đại tướng quân dưới trướng cũng không phải là chuyện không thể xảy ra!
Nghĩ đến đây, Morrison càng thêm phấn khích, tiếp tục ném những quả lựu đạn xuống đường hầm.
"Ầm ầm!"
Cuối cùng!
Cùng với một tiếng động lớn kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ hầm mỏ sụp đổ theo một tiếng nổ, ngay cả nửa ngọn núi cũng sụp đổ cùng với nó!
Bụi bay đầy trời, và Dennis đã kết án tử hình cho Trần Phi.
“Ở đây trông coi, canh giữ một tuần, nhất định phải đảm bảo tuyệt đối tử vong!” Dennis hết sức thận trọng nói, trong mắt hắn, Trần Phi chính là tiểu cường bất tử, cho dù lúc này đã bị chôn ở trong đường hầm, không thấy tận mắt hắn không yên tâm.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trừ khi phải đem cả ngọn núi này đào lên. Cho nên, Dennis chỉ có thể bảo thuộc hạ canh giữ ở ngoài, nếu sau một tuần không có ai ra ngoài thì chắc chắn hắn đã chết. Một người gần như không thể sống sót nếu không ăn không uống trong một tuần.
Lúc này.
Dưới đáy đường hầm.
Đó là bóng tối hư vô khiến người ta muốn ngạt thở.
Trần Phi mở hai mắt ra, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy một màu đen kịt, đưa tay cũng không thấy được năm ngón, không thấy bất kỳ vật gì. Toàn thân đau nhức, hiển nhiên thương thế không nhỏ. Nhưng lúc này Trần Phi không có tâm trạng quan tâm đến thương thế của mình.
"Michelia, Michelia, em có sao không? Adele!"
"Sống chết của tôi không quan trọng đúng không?"
Nhưng đáp lại là thanh âm của Lý Oánh Oánh, nghe có vẻ đầy tức giận, không giống dáng vẻ của một người bị thương.
"Cô không phải không chết sao?"
Trần Phi không có tâm trạng để tranh luận ,bây giờ hắn chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Michelia và Adele.
"Hai người bọn họ không thể chết được, chỉ tạm thời hôn mê. Ba người chúng tôi đều ngã vào người cậu, có tấm đệm thịt như vậy, cho nên không có việc gì." Lý Oánh Oánh nói.
Trần Phi nghe xong liền hướng đến bên cạnh vuốt ve, quả nhiên Michelia và Adele đều ở bên cạnh, có chút lẩm bẩm, hô hấp cũng không yếu ớt, lúc này mới yên lòng. Nghĩ mà nói, vết thương của mình mới là nghiêm trọng nhất, nhưng cũng không được tính là trọng thương, dưới tình huống như vậy, bảo vệ chị em Michelia, hẳn là không trở ngại.
“Chúng ta ra ngoài kiểu gì bây giờ?” Lý Oánh Oánh hỏi.
Tấm mắt đi tới, tất cả đen như mực. Đừng nói lối ra, đến đây là đâu cũng không biết, khi đường hầm sập xuống, còn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả vẫn còn sống, như thể đã bị rơi xuống một khoảng không nào đó. Cũng không biết có phải đang ở sâu dưới lòng đất, hay là một lối ra nào đó.
“Cô ở đây trông coi hai chị em Michelia, tôi đi kiểm tra tình hình.” Trần Phi nói.
Đương nhiên Lý Oánh Oánh cũng muốn đi theo, dù sao có Trần Phi mới có cảm giác an toàn, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn là gật đầu đồng ý, biết rằng Trần Phi không thể yên tâm để hai chị em họ bất tỉnh ở đây.
Trần Phi đứng dậy, ánh mắt dần dần thích ứng với môi trường tối tăm, có thể nhìn rõ ràng hơn một chút những gì trước mắt.
Đây là khả năng nhìn ban đêm, cũng không phải khả năng đặc biệt nào, chỉ cần thị lực tốt và không bị quáng gà thì mắt sẽ tự động thích nghi với môi trường này sau khi ở lâu. Tất nhiên không thể nhìn rõ, nhưng trong tầm mắt một mét thì nhìn được một chút.
Không lâu sau, Trần Phi phát hiện ra phía trước có một vách đá hình vòng cung.
Hắn lấy con dao găm ra, chém mạnh vào vách đá, một ánh lửa ma sát kim loại lóe lên, Trần Phi sớm biết sẽ có chuyện này, liền sớm nhắm mắt lại. Ánh sáng tồn tại ngắn ngủi này không chỉ không khiến người ta không thể nhìn rõ mọi vật, mà còn khiến Trần Phi khó khăn lắm mới thích ứng được với bóng tối, lại bắt đầu trở nên mù lòa.
Mục đích của việc Trần Phi dùng dao găm chém vào bức tường đá là để đánh dấu ký hiệu. Lập tức, hắn sờ vào vách đá mà đi về phía trước, cho đến gần nửa giờ sau, hắn lại sờ đến một vết lõm!
"Đây là một cái hình tròn, chắc hẳn là do người tạo ra!"
Trong lòng Trần Phi lập tức làm ra phán đoán!
Vì vách đá này quá nhẵn nên không thể tự nhiên hình thành được. Và vòng cung này chính xác là một vòng tròn, tất nhiên phải do con người tạo ra. Trần Phi càng khó hiểu, rốt cuộc là ai? Mở ra một nơi rộng lớn như vậy trong lòng đất để làm gì?
"Hô, người sống?"
Đột nhiên, một thanh âm nói vang lên!
Trần Phi tim đập dữ dội, thanh âm truyền đến quá đột ngột. Nghe như giọng của phụ nữ, nhưng khàn khàn, âm điệu rất lạ!
"Chăng lẽ, thật sự có quỷ nháo a?!"
Kỳ quái, dưới lòng đất này làm sao có người được?
"Tôi không phải quỷ, tôi là người."
Sau đó, thanh âm kia liền đáp lại lời lẩm bẩm của Trần Phi.
Lần này, hắn có thể nhận thức rõ ràng rằng đây là một người phụ nữ . Tiếng khàn khàn lúc trước, sau lần mở thứ hai đã trở nên tốt hơn rất nhiều, giọng điệu trở nên bình thường khiến sống lưng Trần Phi có chút rùng mình.
Chẳng lẽ là do quá lâu không có mở miệng, mới đưa đến thanh âm khàn khàn?
Người phụ nữ này đã bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi? Thật sự là người sống sao?
Lúc này trong lòng Trần Phi có một vạn câu hỏi vì sao, từ trước đến nay luôn là người quyết đoán, lúc này lại ngu ngơ một chỗ, không biết phải làm sao. Dù sao, hắn chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy bao giờ.
"Qua đây, đến giữa tế đàn."
Giọng người phụ nữ lại vang lên, lần này trở nên rất nhỏ, rốt cục khôi phục trở lại bình thường.
Nguyên lại đây là một cái tế đàn sao?
Còn tưởng đây là một sân bãi hình tròn, lại gần nhìn kỹ còn có thể thấy một số phù chú tối nghĩa khó hiểu, thật có chút giống tế đàn, điều này càng làm cho Trần Phi cảnh giác. Lúc này hắn chỉ cảm thấy một trận gió u ám, trên đời này chăng lẽ thật sự có quỷ a?!
"Qua đây, đến bên cạnh tế đàn a."
Ngay lập tức, Trần Phi không chút dọ dự lặp lời lời nói.
Hắn không người ngu, bảo mình qua liền qua? Cho dù người này không phải quỷ, khẳng định cũng là phần tử nguy hiểm, nếu không làm sao có thể bị vây dưới lòng đất?
"Tôi không tới được."
"Rầm rầm-"
Giọng nữ nói, như để chứng minh rằng cô ấy không thể di chuyển, liền làm ra một chút động tĩnh.
Khi Trần Phi nghe xong, liền có thể nhận ra đó là âm thanh của xích sắt. Chẳng lẽ, người phụ nữ này bị xích vào giữa tế đàn? Làm sao cảm giác càng ngày càng tà môn a?
"Không qua được thì quên đi, tôi về nhà trước, tạm biệt."
Cuối cùng, Trần Phi quyết định không quan tâm đến chuyện không phải của mình, mặc kệ người hay quỷ, dù sao thì cứ giả vờ như chưa từng đến đây, không rước họa vào thân là được.
"Cậu không thể quay lại, phía trên đường hầm là lối ra duy nhất, hiện giờ nó đã bị chôn vùi. Bây giờ toàn bộ tế đàn chỉ còn lại duy nhất một lối ra, tôi cũng biết lối ra đó. Nếu cậu không làm theo những gì tôi nói, vậy thì cũng chỉ có thể chờ chết ở đây. "
"Thật sao, tôi không tin."
Trần Phi phớt lờ người phụ nữ, bắt đầu tìm đường ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận