Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 183: Biển cả lạnh giá

Người phụ nữ này chính là một đội trưởng tiểu đội cướp biển, một đội trưởng của đại cướp biển Fehrman dưới trướng của bạo chúa thứ sáu Eric. Hôm nay xuất hiện ở đây, chính là do gia đình Smith mời đến để giúp đỡ làm việc.
Sau khi Casey bị Trần Phi bắt được, mặc dù hắn đã trả về, nhưng rõ ràng là hắn không thể tiếp tục được giao cho xử lý quặng mỏ. Smith liền liên hệ với Fehrman một đại cướp biển khác dưới trướng của Eric.
Fehrman ban đầu là một trong những cướp biển mạnh nhất dưới trướng của Eric, trong tay có một ngàn thuộc hạ. Ngay khi Michelia vừa đến đe dọa, Smith đã sử dụng quyền lực của mình, lặng lẽ vận chuyển người của Fehrman từ hải quan đến, đồng thời mang theo một vũ khí hủy diệt lớn! Mục đích là để phá hủy tòa báo Wales!
Lúc này, thuộc hạ của Fehrman đang phong tỏa khắp bờ biển, theo dõi bất kỳ con tàu nào có thể xuất hiện. Chỉ cần việc này làm tốt, Smith sẽ có thể giao mỏ cho hắn.
Fehrman mặc một bộ đồ tây, khóe miệng là bộ râu cá trê, đỉnh đội mang theo một cái mũ phớt và đeo găng tay da đồng thời cầm thêm một cây trượng, nhìn hoàn toàn không giống cướp biển tí nào, ngược lại càng giống quý tộc.
"Thưa ngài, một tàu chở hàng đã tiến vào hải vực biến cảng."
Một thuộc hạ đến đây báo tin, đồng thời còn phải làm cái lễ, tôn kính hô lên.
Đây là quy định của Fehrman, không được phép gọi hắn là thuyền trưởng. Mặc dù thuộc hạ của hắn vẫn thường xuyên gọi như vậy, nhưng khi giáp mặt thời điểm, đều phải gọi là 'Ngài'. Người ta đồn rằng Fehrman trước đây là quỷ tộc, là bởi vì gia tộc sa sút mới phải ra biển làm giặc, nhưng hắn luôn mang trong mình trái tim của một quý tộc.
“Hãy để ý theo dõi, nếu có bóng dáng của cô gái đó, nếu cô ta muốn đến gần con tàu, trực tiếp khai hỏa.” Fehrman nói.
Trên tàu chở hàng, Trần Phi đang ngồi bên trong kho hàng dựa vào tấm vải, từ khe hở có thể nhìn ra bên ngoài.
Đột nhiên, Trần Phi cảm thấy có nhiều ánh sáng đang chiếu về phía bên này, lập tức trong lòng giật mình. Chẳng lẽ hành động của hắn bị phát hiện?
Khi Trần Phi còn đang nghi ngờ, hắn liền nhìn thấy một làn sóng dao động trong biển đen, từ xa đến gần. Nhìn kỹ lại, Trần Phi lập tức sửng sốt.
"Michelia!"
Trần Phi lúc này lập tức hét lên.
Ngay cả trong bóng tối, hắn cũng có thể nhận ra người con gái làm cho mình nhớ nhung này.
"Chủ nhân?!"
Michelia cũng sững sờ một lúc, còn đang nghĩ đến việc lặng lẽ trèo lên tàu, nhưng không ngờ rằng chủ nhân thật sự đang ở trên tàu, niềm vui trong mắt sắp trào ra.
Ngay lập tức, cô liền muốn trèo lên tày.
Nhưng đúng lúc này, một ánh đen tuần tra đã soi thẳng vào Michelia.
"Chủ nhân, nhanh nhảy xuống tàu mau!!"
Michelia cơ hồ là theo bản năng, lập tức la lớn.
Giữ trăm phần trăm niềm tin vào cô, Trần Phi không nói hai lời, trực tiếp lao xuống, nhảy vào trong biển cả.
"Oanh!"
Một giây sau, quả đạn pháo cực mạnh đã dội thẳng vào kho hàng. Theo âm thanh của vụ nổ vang lên, toàn bộ chiếc tàu chở hàng bắt đầu rung chuyển!
"Oanh!"
Giữa những tiếng hò hét kinh hoàng của đám đông, một quả đạn pháo khác rơi trúng chiếc tàu chở hàng. Hiển nhiên, Fehrman không có ý định lưu thủ, mà là muốn triệt để đánh chìm chiếc tàu chở hàng, để Michelia không có khả năng sống sót.
"Tình hình thế nào?!"
"Có cướp biển tập kích!"
"Nhanh, nhảy xuống biển!"
Tất cả thuyền trưởng và thủy thủ đoàn đều sững người, bọn họ chưa bao giờ bị cướp biển tấn công ở gần cảng như vậy. Tất cả đều chỉ là công nhân bán thời gian, ai lại muốn chìm cùng con tàu? Tất cả đều cầm thiết bị cứu sinh, trực tiếp nhảy xuống biển trước khi chiếc tàu chở hàng bị chìm, nhanh chóng bơi về phía bờ!
Thế nhưng, khi phát hiện bên bờ đứng đầy người với súng đạn đầy đủ, bọn họ vừa đến gần, đối phương không nói hai lời, trực tiếp động thủ!
Trong khoảnh khắc, bờ biển đầy tiếng la hét, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng hải vực!
Trần Phi cùng Michelia vẫn còn ôm nhau trong nước biển, vẫn cảm giác được lực trùng kích to lớn, thậm chí nước biển đều bị đạn pháo làm cho nhấp nhô.
Sau khi sặc vài ngụm nước biển, lúc này mới tỉnh lại.
"Em có bị thương không?!"
Trần Phi khẩn trương lo lắng, cẩn thân kiểm tra tình trạng của Michelia từ trên xuống dưới.
"Michelia không sao đâu! Chủ nhân, người không bị thương chứ?" Michelia cảm thấy ấm lòng khi thấy việc đầu tiên của chủ nhân là kiểm tra tình trạng của mình.
"Làm sao em lại thành dạng này? Có người truy sát a?" Trần Phi ôm Michelia, tranh thủ thời gian rời xa tàu chở hàng. Vì tàu chờ hàng sắp chìm, nếu tiếp tục ở bên cạnh, sẽ bị tàu chở hàng mang theo chìm xuống đáy biển.
"Chủ nhân, là như thế này..."
Michelia nói ngắn gọn, bằng tốc độ nhanh nhất kể cho Trần Phi nghe những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.
"Tôi đã nói em đừng đặt mình vào tình huống nguy hiểm."
Trần Phi gõ nhẹ vào trán Michelia, xắn tay áo lên, "Đây là nơi vừa rồi bị thương a? Còn đau không?"
“Vết thương nhỏ, thương nhỏ, chủ nhân, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách lên bờ, ở dưới nước biển lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Michelia trong lòng cảm động, mình đem sự tình làm hỏng, chủ nhân không những không trách cứ, ngươc lại còn quan tâm như vậy.
"Xung quanh nơi này đều không thể đi lên."
Trần Phi cau mày, hắn rõ ràng điều gì sẽ xảy ra nếu cố gắng lên bờ, máu tươi sẽ nhuộm đỏ cả vùng biển. Rõ ràng, đám cướp biển này đang muốn giải quyết triệt để.
"Hô, vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận