Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 69: Ai chạy sẽ chết

Tuy nhiên, ngay những giây tiếp theo, Trần Phi đã nhào tới và tát vào mặt con hàng này một cú tát trời giáng.
"Ba!"
"A a !! Ai mẹ nó dám đánh tao!"
Người này đau đớn kêu lên, trừng to mắt nhìn lại, liền gặp được gương mặt lạnh lùng của Trần Phi.
"Trần Phi? Sao mày lại ở trên hòn đảo này? Sao nhiều ngày rồi mà không thấy mày? Lại còn dám đánh cả ông mày? Mày có biết đại ca của tao là Nguyên Minh Cao không! Tới rất đúng lúc, cùng ông mày đi vào , trước tiên hãy cho Anh Nguyên đập một trận và công nhận làm đại ca, như vậy mày mới đủ tư cách để vào nhóm cùng bọn tao! Còn cái tát vừa rồi, chút nữa ông mày sẽ trả lại gấp mười lần! "
Người này hùng hùng hổ hổ kêu gào, nhưng lời còn chưa dứt, một bóng dáng xinh đẹp đã bước tới.
"Phanh!"
Michelia đột nhiên tung một cú đá vào bụng hắn, liền thấy con hàng này thảm thiết kêu 'A' một tiếng và ngã trên mặt đất ôm bụng, không ngừng nôn ra nước chua.
“Dám mắng chủ nhân, muốn chết a.” Michelia trừng mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn trở lại sau lưng Trần Phi.
Mấy con ngựa ô bên cạnh đều kinh hãi, không ngờ cô gái mà Trần Phi mang theo lại hung dữ như vậy.
Trần Phi trực tiếp đi thẳng vào hang, chỉ thấy Nguyên Minh Cao lúc này đang thân mật với vài cô gái, tất cả đều đang du ngoạn trên biển. Hiển nhiên, trên hòn đảo này, ai là người nắm giữ quyền lực, những cô gái này cũng chỉ có thể phụ thuộc vào người đó.
"Trần Phi? Mẹ nó, sao mày ở trên hòn đảo này? Ai cho mày đến đây? Không thấy ông đây đang làm chính sự sao?"
Nguyên Minh Cao cả người trông gầy còm công với khuôn mặt tiều tụy trông không khác gì một con chuột. Hắn sững sờ khi đột nhiên nhìn thấy ba cô gái sau lưng Trần Phi, lập tức nuốt nước bọt, mắt nhìn thẳng!
Mấy cô gái xung quanh hắn nhan sắc cộng lại cũng không bằng một người sau lưng Trần Phi a.
“Ha ha, mày đúng là thằng nhóc hiểu chuyện, biết đem nữ nhân đến biếu cho đại ca!” Nguyên Minh Cao cao hứng không thôi.
Mà nữ nhân bên cạnh hắn tràn đầy thù địch, hừ lạnh một tiếng: "Trần Phi, mày thật đúng là đồ phế vật, phải dựa vào việc bán nữ nhân để có thể đi theo Nguyên đại ca!"
Hiển nhiên, bọn họ đều lo lắng rằng những cô gái xinh đẹp đứng sau Trần Phi sẽ đe dọa đến địa vị của họ. Tài nguyên trên đảo rất có hạn, nếu Nguyên Minh Cao không để ý tới các cô, vậy chỉ có thể chết đói.
"Xem ra, mày thực sự không biết chữ "chết" được viết như thế nào?"
Lâm Thiến Nhân cầm khẩu AK47 nhắm thẳng vào Nguyên Minh Cao, ánh mắt tràn ngập ớn lạnh.
Nguyên Minh Cao sững sờ một lúc, rồi phình bụng bật cười, nước mắt đều muốn trào ra.
"Ha ha ha ha, Lâm Thiến Nhân, có phải đầu cô có hố không a? Cầm một cái đồ chơi đến dọa tôi? Cho rằng tôi sợ..."
"Phanh!"
Tiếng súng vang lên, đá vụn trên vách đá bay tán loạn.
Tiếng cười ngông cuồng của Nguyên Minh Cao đột nhiên im bặt, con mắt trừng to, tiếng vang bên tai gần như suýt chút nữa khiến hắn điếc cả tai. Những cơn đau do đá vụn bắn vào mặt đã nói lên cho hắn biết rằng tất cả những điều này là sự thật.
Mấy cô gái bên cạnh lúc này đều sợ choáng váng, thậm chí có người còn bị dọa sợ chảy ra cả rượu vàng.
Sau khi Nguyên Minh Cao định thần lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nuốt nước bọt, chê cười nói:"Lâm Thiến Nhân, cái đồ này hóa ra là thật a. Lợi hại lợi hại, nhưng con gái nghịch súng rất nguy hiểm, nhanh đưa nó cho tôi, tôi có thể bảo vệ cho các bạn. "
"Sao mày ngu như vậy, làm sao lại có thể lớn lên được a?"
Lâm Thiến Nhân con ngươi như phát lạnh, khí thế đáng sợ của cô đột nhiên phát ra, khiến cho Nguyên Minh Cao suýt chút nữa chảy ra rượu vàng.
Hắn có chết cũng không hiểu được, hoa khôi của trường hắn mấy ngày nay đến cùng đã phải trải qua những gì, sao lại có thể đáng sợ đến như vậy?
Michelia định đi lên động thủ nhưng lại bị Trần Phi kéo lại. Thấy được băng vải trên vai cô thấm máu, liền nhíu mày.
"Vết thương sắp bung ra rồi, còn muốn đi đánh người? Đứng sang một bên đi."
Nghe được Trần Phi lời nói, Michelia sững sờ một chút, ngoan ngoãn lui về phía sau Trần Phi, khóe miệng khẽ cười, đây là chủ nhân đang quan tâm mình sao?
“Tam Hổ, mấy ngày nay ai đánh cậu. Bây giờ cậu tự tay đòi về gấp mười lần!” Trần Phi nói với Hùng Tam Hổ.
Nghe vậy, sắc mặt của Nguyên Minh Cao đột nhiên trở nên khó coi.
Mấy con ngựa ô bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh bên trong, lập tức muốn bỏ chạy. Bọn họ bắt nạt Hùng Tam Hổ suốt, nếu trả lại gấp mười lần thì không phải bị đánh đến ngốc a?
"Phanh!"
Thế nhưng một tiếng súng đã vang lên, khiến họ sợ hãi phải dừng lại.
"Ai chạy sẽ chết."
Giọng nói thờ ơ của Trần Phi vào tai họ như thể ma quỷ đang thì thầm. Tất cả đều không dám cử động.
Hùng Tam Hổ gãi đầu, đi tới trước mặt Nguyên Minh Cao, thành thật nói: "Nguyên Minh Cao, A Phi là bạn của tôi, nên tôi phải nghe lời bạn của tôi. Tôi xin lỗi, có thể hơi đau một chút, bạn cố gắng chịu đựng a."
Hắn cười a a, nói xong liền đấm nhẹ một cái, trực tiếp đánh vào bụng của Nguyên Minh Cao.
Theo âm thanh 'phanh' vang lên, Nguyên Minh Cao lập tức ngã xuống đất, cuộn tròn như một con tôm, không ngừng nôn ra nước chua.
Nhìn nắm đấm trông nhẹ nhàng, nhưng suýt chút nữa là muốn nửa cái mạng của hắn!
“Phi, Anh Phi, chờ một chút, để cho Tam Hổ dừng lại một chút, tôi giao hết cho cậu những gì tôi có, van xin cậu đừng đánh nữa!” Hắn thống khổ nói và chỉ vào một góc trong hang.
Trần Phi bước tới và thấy đó là một nửa con dê nướng. Xem ra mới nướng hôm nay thôi, vận may nhóm này khá lắm, vậy mà có thể bắt được dê, lập tức hài lòng gật đầu.
"Adele, ca nói không sai a, lập tức có thịt nướng ăn."
Xé một miếng thịt lớn cho Adele, đôi mắt sáng của cô bé đều muốn phình to ra , nhanh chóng chộp lấy miếng thịt dê nướng và ăn nó. Tuy không có gia vị nhưng ăn vẫn rất ngon.
Trần Phi lại cho Lâm Thiến Nhân, Lạc Băng, và Michelia nhiều hơn nữa, và hặt nhặt chân cừu lên và gặm nó.
“Tam Hổ, mau tranh thủ thời gian đánh đi a, tôi sẽ giữ lại một phần cho cậu. Đánh xong rồi đến ăn a.” Trần Phi cùng đoàn người đi ra khỏi sơn động, ngồi ở bên ngoài ăn cơm.
Bên trong không ngừng truyền đến tiếng gào thét của Nguyên Minh Cao.
"Ách a!! Tôi không phải đem đồ ăn cho các người rồi sao?"
"Bị đánh, Anh Hổ, tôi sai rồi!"
"Phốc, lại đánh nữa shit đều muốn phun ra a!"
Đám ngựa ô ở bên ngoài nghe tiếng hét, đều run như cầy sấy, nhao nhao đến cầu tình Trần Phi.
"Anh Phi, anh có thể bỏ qua chuyện được không?"
"Đúng vậy a, đúng vậy a, chúng ta đều là đồng học. Làm như vậy không thích hợp a, đúng không?"
"Không sai, chúng ta phải cùng nhau một chỗ sinh tồn a! Không ai rời bỏ ai a."
Đám ngựa ô nhao nhao nói, ra vẻ rất lợi hại.
"Đồng học? Hùng Tam Hổ và chúng mày không phải là đồng học sao? Vậy chúng mày đối xử với Hùng Tam Hổ như thế nào?" Trần Phi cười lạnh: "Về phần không ai rời bỏ ai, chúng mày có vẻ như đang đánh giá quá cao bản thân mình đi?"
Đám người nhao nhao đều không nói nên lời, lúc này Hùng Tam Hổ đã đánh xong Nguyên Minh Cao, bước ra khỏi sơn động, hỏi Trần Phi: "A Phi, trước kia hai nữ nhân cũng đánh tôi, có cần phải đánh trả lại không?"
"Nói nhảm, tranh thủ thời gian đi a."
Trần Phi trực tiếp nói, tiếng hét của hai cô gái lập tức từ bên trong truyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận