Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 398: Gia đình cô em họ

Trần Phi vốn định từ chối, nhưng hắn phát hiện hai thứ này đều có năng lượng ba động nhàn nhạt, hiển nhiên là bảo vật có giá trị.
Đặc biệt món đồ cổ kia chính xác là bộ tranh vẽ, chính là bức “Bát Tuấn Đồ” thời Đại Tống. Mà chiếc vòng tay tĩnh xảo này lại được làm Tử Thúy Ngọc quý giá, đưa cho dì nhỏ cùng dượng không thể nào tốt hơn.
"Vậy cháu từ chối thì bất kính."
Trần Phi cũng không già mồm, hắn biết rằng với thân phận của Hoắc lão, tiền bạc chẳng là gì đối với hắn, nếu mình không nhận ngược lại sẽ làm hắn không thoải mái.
Quả nhiên, nhìn thấy Trần Phi nhận món quà, Hoắc lão cũng nở nụ cười.
Lúc này, người qua đường gọi xe cấp cứu đã đến, nhân viên y tế sau khi đi xuống thấy Hoắc Hiền không có việc gì, đều là kinh ngạc cùng cảm tạ, dù sao thân phận của Hoắc Hiền cũng không phải bình thường.
"Hoắc lão, vẫn là để chúng tôi kiểm tra cơ bản cho người đi."
Bác sĩ cấp cứu đưa Hoắc lão lên xe cấp cứu, sau khi kiểm tra xong, liền vô cùng kinh ngạc khi phát hiện: "Hoắc lão, người rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì."
"Làm sao có thể?"
Hoắc Hiền lập tức ngây ngẩn cả người.
Chính hắn là người hiểu rõ thân thể của mình nhất, nội thương của hắn ngay cả đội bác sĩ hàng đầu cũng không thể chữa khỏi, cho nên hắn chỉ có thể thử vận may xem có thể tìm được cổ y hay không, dùng cổ pháp cùng cổ dược để trị liệu.
Nếu không, Hoắc Hiền đã không đến phố đồ cổ tìm dược liệu.
Nhưng bây giờ chỉ vỏn vẹn là một viên thuốc, lại có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cũ?
Đây rốt cục là thần dược gì a?
Vốn dĩ Hoắc Hiền còn tưởng rằng Trần Phi chỉ đem hắn cứu tỉnh lại, kéo lại chút thời gian cho mạng già để còn đi kiếm thuốc, không nghĩ tới vậy mà lại có thể chữa khỏi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Hiền càng cảm kích, đây mới thật sự là ân cứu mạng, hai phàm vật đưa cho Trần Phi trước đó căn bản không tính là cái gì, cũng không biết làm sao báo đáp.
Nhưng khi Hoắc Hiền ra khỏi xe cấp cứu, Trần Phi đã biến mất.
"Anh bạn nhỏ đâu rồi?"
"Hắn nói mình có việc bận, vừa rồi cháu cũng đã trao đổi số liên lạc với hắn, hắn nói chờ khi đến Giang Bắc sẽ liên hệ với cháu." Hoắc Khê Uyển nói.
Nhìn bóng lưng Trần Phi rời đi, trong lòng cô cũng có chút tò mò, tiểu thanh niên này rốt cuộc là thân phận gì? Mặc dù tại phương diện võ đạo không có thành tích, nhưng nhãn lực lại vô cùng tốt, còn có thể xuất ra thần dược chữa bệnh.
Một khi con gái tò mò về một người con trai, liền đã bước ra một bước chân nguy hiểm...
Khi Trần Phi trở lại Bích Thủy Sơn Trang, đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã sang trọng đậu dưới biệt thự, lập tức, Trần Phi ý thức được, chỉ sợ là gia đình của dì nhỏ đã tới. Bởi vì Bích Thủy Sơn Trang quản lý rất nghiêm ngặt, trừ khi chủ nhân cho phép, nếu không muốn tiến vào tuyệt đối là không thể.
Quả nhiên, Trần Phi vừa mở điện thoại ra liền nhận được tin nhắn của Lâm Thiến Nhân, nói cô đã sớm về nhà, lúc này đang ở trong biệt thự trong sơn trang tiếp đón gia đình cô em họ, bảo mình nhanh chóng trở về.
Trần Phi trên tay cầm món quà, còn chưa kịp tiến vào, liền thấy một chiếc xe thể thao sang trọng khác đã đỗ bên ngoài sơn trang, chỉ thấy Từ Khuynh Thành tự mình xuống xe đưa cho Trần Phi một hộp quà.
"Đây là bản album mới nhất của Thi m, bên trong còn có chữ ký của cô ấy cùng với lời chúc mừng cho cô em họ của cậu." Từ Khuynh Thành nói.
"Từ tổng, cô tới thật đúng lúc, cô em họ của tôi vừa vặn mới đến. Cảm tạ cô đã phiền toái tự mình đưa tới đây, đi lên ngồi một chút đi." Trần Phi nhận lấy hộp quà, nói.
"Công ty còn có việc bận rộn, tôi không đi lên ngồi được."
Từ Khuynh Thành áy náy cười một tiếng, chào tạm biệt Trần Phi rồi rời đi.
Trên thực tế, ngay cả bản thân cô cũng không biết, nếu Trần Phi không có vị hôn thê, cô có nguyện ý vào trong hay không? Nhưng nghĩ đến những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, Từ Khuynh Thành đem những ý nghĩ này bỏ lại sau lưng, lái xe rời đi.
Trần Phi mang theo quà vào nhà.
Liền thấy cả gia đình cô em họ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Cô em họ Sở Mộng Vũ, kém Lâm Thiến Nhân một tuổi, là thanh xuân thiếu nữ, mặc quần đùi hoa, tất trắng tôn lên đôi chân rất mảnh khảnh, chân đi giày da đen, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt vẫn đỏ và sưng.
Hiển nhiên là vừa mới khóc xong, hiện tại vẫn đang dựa vào Lâm Thiến Nhân.
Chắc hẳn là vừa mới biết được chuyện đã xảy ra với Lâm gia trong một năm nay, cảm thấy rất đau lòng.
Mà ở bên cạnh, là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, sắc mặt nghiêm nghị cứng ngắc, khí chất bình tĩnh uy nghiêm, lúc này sắc mặt ủ rũ, trong sâu thẳm ẩn chứa oán hận nồng đậm, hiển nhiên đây chính là dượng Sở Hưng Quốc.
Bên cạnh Sở Hưng Quốc, có một phụ nữ trẻ tuổi chưa đến bốn mươi, nhưng nhìn như mới ngoài ba mươi, hiển nhiên là bảo dưỡng rất tốt, còn đang lấy khăn giấy lau nước mắt, lộ ra vẻ rất khó chịu.
Cô ấy chính là dì nhỏ Hứa Vân Tú.
"Được rồi em gái, còn có dì cùng dượng, các người cũng đừng tức giận, không phải hiện tại cháu đã yên ổn rồi sao?"
Lâm Thiến Nhân thay vào đó an ủi ba người.
Sau đó, cô liền nhìn thấy Trần Phi đã về.
Lập tức đứng lên giới thiệu gia định em họ.
"Đây là Trần Phi, chồng chưa cưới của cháu, cũng là cha của Tiểu Niệm."
Nghe Lâm Thiến Nhân giới thiệu, cô em họ Sở Mộng Vũ ngay lập tức hung hăng nhìn Trần Phi một cách hung dữ, ánh mắt giống như lưỡi dao.
Dượng Sở Hưng Quốc cũng không có thiện cảm với Trần Phi, chỉ là biểu hiện không rõ ràng như Sở Mộng Vũ.
Chỉ có dì nhỏ Hứa Vân Tú vẫn mỉm cười với Trần Phi.
Trần Phi nhìn thấy biểu cảm của họ, liền biết rằng trong lòng họ khẳng định đang trách tội chính mình, thời điểm Lâm Thiến Nhân chịu khổ mình lại không ở bên cạnh.
Kỳ thật bản thân Trần Phi vẫn vô cùng áy náy, cho nên hắn sẽ không bởi vì thái độ của họ mà cảm thấy bất mãn, ngược lại vẫn rất bình tĩnh chào hỏi.
"Dượng, dì nhỏ, em họ, đây là quà gặp mặt của cháu tặng cho ba người."
Trần Phi cũng không lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lấy món quà ra. Mặc dù có thể không thay đổi được nhận thức của họ về bản thân nhưng ít nhất cũng là cách xã giao.
"Cảm ơn Tiểu Phi."
Hứa Vân Tú là người đầu tiên nhận được món quà, cô lo lắng rằng chồng và con gái mình sẽ không cho Trần Phi mặt mũi, sẽ khiên Trần Phi lúng túng. Cho nên dẫn đầu tiếp nhận, để chồng và con gái làm theo sau.
Cô là em gái của mẹ Lâm Thiến Nhân, mẹ của Lâm Thiến Nhân qua đời sớm, vì vậy quan hệ của Hứa Vân Tú cùng Lâm Thiến Nhân rất thân thiết. Yêu ai yêu cả đường đi nước bước, cho nên cũng không muốn trách móc gì Trần Phi.
Thấy Hứa Vân Tú nhận quà, Sở Hưng Quốc và Sở Mộng Vũ cũng làm theo.
"Oa, Tiểu Phi, cháu thật là có lòng, vậy mà lại là vòng tay Tử Thúy Ngọc, một gam Tử Thúy Ngọc lên tới 70.000 khối tiền, mà chiếc vòng điêu khắc này lại nặng đến ba trăm gam, giá trị liên thành a."
Hứa Vân Tú kích động nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận