Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 85: Barlow đột kích

Trần Phi trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng cũng kích động không kém.
Đem Lục Nghiên mang về cho Lương Đình, liền có thể trở về Đại Hạ.
"Đi! Đến bờ biển!"
Mặc dù đường hầm đã bị sập nhưng cũng chính là như vậy, ngược lại phía trước lại là một mảnh trống trải.
Giẫm lên các lớp băng vỡ vụn mai táng đám người Mino, Trần Phi và hai cô gái rời khỏi đường hầm, và đi lên núi.
Thế nhưng là, khi vừa lên đến đỉnh núi, sắc mặt của ba người đột nhiên thay đổi!
Chỉ thấy hơn hai trăm tên cướp biển đang đổ bộ từ bờ biển và đi về phía bên này!
Mà phía trước nhóm cướp biển này chính là tên cướp biển vĩ đại Barlow và con trai của hắn là Terry!
"Bọn chúng đến bằng cách nào?! Cái này ... Nhiều người như vậy."
Lục Nghiên hai mắt đỏ hoe, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng.
Rõ ràng là hy vọng cùng với ánh bình minh đang ở trong tầm mắt, việc về nhà đã trở thành trong tầm tay, nhưng vì cái gì mà đám ác ma này lại xuất hiện ở đây a? !
"Đám súc sinh này..."
Đôi mắt Michelia lạnh lùng, hàm răng bạc cắn chặt môi đến mức rỉ ra cả máu mới thôi.
Trần Phi cau mày, Terry vậy mà cũng đi theo. Nếu như là hoàn tất việc trao đổi con tin thì không sao, ít nhất mấy chục người trong lồng đều được bình an vô sự. Nhưng nếu là kết quả khác, Trần Phi không dám nghĩ tới!
"Trốn trước, tuyệt đối không thể bị phát hiện! Trì hoãn thời gian, chúng ta nhất định phải trì hoãn thời gian! Thêm một phút, chúng ta sẽ có thêm mọt hy vọng!"
Lúc này, Trần Phi chỉ có thể tiếp tục đánh cược!
Nếu như thành, vậy thì còn có một chút hi vọng sống sót!
Đối mặt với tình huống như vậy, hắn không còn cách nào khác. Đối đầu trực diện chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, mà lợi dụng thiên nhiên thì gần như không có khả năng đem hơn hai trăm tên cướp biển giết. Cơ hội như vừa rồi chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Chỉ có dùng cái kia ...
Barlow vội vàng đi trước, Terry theo sát phía sau.
"Cha, con thực sự đã sai. Là con đã khiến cha mất hơn năm mươi hàng hóa!" Terry nói.
"Ba!"
Barlow trực tiếp một bàn tay quạt tới, giận dữ nói: "Đến bây giờ mày vẫn không biết sai ở điểm nào sao? Năm mươi người kia là cái thá gì !? Thứ trọng yếu nhất chính là Lục Nghiên! Mày có biết ai là người muốn cô ta không? Đó là ngài Smith! Nếu như để mất cô ta, hãy coi chừng cái đầu của mày! Mẹ nó vậy mà mày lại còn muốn chơi Lục Nghiên? Nếu mày còn muốn làm như vậy, chính tay tao sẽ trực tiếp giết chết mày! "
Terry sợ đến mức mất hồn, đây là lần đầu tiên hắn thấy cha mình tức giận như vậy.
Nếu như không phải con tàu chở hàng dừng lại tại một ví trí quá lâu, Barlow căn bản sẽ không thể phát hiện ra được. Nhưng con tàu đã dừng lại và không thể liên lạc được với Mino, hắn liền biết đã có điều gì đó không ổn nên ngay lập tức mang theo con trai mình vừa mới trao đổi được về và đích thân đến.
Sau khi kiểm tra trên tàu chở hàng một lúc, quả nhiên rằng chiếc thùng chứa Lục Nghiên đã bị mất tích.
Lần này, Barlow gần như mất hồn, đến giờ hắn vẫn còn bàng hoàng. Trước khi có thể đem Lục Nghiên bắt lại vào tay, hắn tuyệt đối không dám thả lỏng chút nào. Bởi vì, ngài Smith, là ông chủ của bạo chúa Rosen, khách hàng quan trọng nhất.
Nếu ông ta đem chuyện này làm rối tung mọi thứ lên, hắn, một tên cướp biển với số tiền thưởng tám mươi triệu, còn không đáng để bận tâm a!
Có thể, Rosen sẽ từ bỏ hắn mà không một chút do dự để xoa dịu cơn giận của ngài Smith.
Mà lại ... vấn đề này, bản thân hắn cũng có một trách nhiệm không thể tránh khỏi. Mang theo nhiều người như vậy đi vây quét Trần Phi, kết quả là đây, con tàu cướp biển của chính mình cũng bị Trần Phi cướp đi, cho nên trong lòng Barlow cũng là vô cùng tức giận.
“Hôm nay cho dù có phải lật ngược hòn đảo này lên, cũng phải đem Lục Nghiên tìm về đây cho tao!” Barlow gầm thét lên.
“Cha, vừa rồi hình như có một động tĩnh lớn trong ngọn núi tuyết trước mặt. Chúng ta hãy đến đó nhìn một chút xem.” Terry nói.
Barlow nhẹ gật đầu, dẫn theo một đám cướp biển, vượt qua những ngọn núi phủ đầy tuyết và liền nhìn thấy một đường hầm sụp đổ.
Mà tại rìa, còn có thể nhìn thấy một thi thể với một đôi chân thò ra bên ngoài và cơ thể bị ép dưới lớp băng.
Lập tức, khuôn mặt của Barlow liền biến dạng!
"Đào, đào hết đống băng vụn này lên cho tao !!"
Thuộc hạ nghe vậy, liền nhanh chóng hành động.
Tất cả các tảng băng vỡ đã nhanh chóng được đào lên, khi nhìn thấy thi thể của hơn hai chục tên cướp biển, đứng đầu là Mino và không thấy Lục Nghiên, Barlow đã thở phào nhẹ nhõm. Điều hắn sợ nhất chính là phải nhìn thấy thân thể của Lục Nghiên, nếu như thế thì bản thân hắn cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Một lũ phế vật! Thật là mẹ nó ngu ngốc, ngay cả người cũng không thấy, lại còn bị một thằng nhóc làm mất mặt!" Terry đá vào người Mino với vẻ mặt khinh bỉ.
"Ba !!"
Barlow bỗng nhiên lại vung tay lên tát vào mặt Terry.
"Mày cũng đâu có khá hơn? Nếu mày đã lợi hại như, còn cần ông mày phải đi tới đây bắt người?! Cả mày và Mino đều là hai kẻ phế vật?"
Nói xong, hắn liền vẻ mặt thống khổ nói với thuộc hạ: "Sắp xếp mười người, đào hố chôn tại chỗ an táng cho bọn chúng đi, ai. Sau đó, lại cho gia đình bọn chúng mỗi người một ít tài sản."
Thấy vậy, đám thuộc hạ đều cảm động. Thuyền trưởng quả nhiên rất trọng tình trọng nghĩa, đối với những thuộc hã đã chết của mình ông cũng rất thương đến nỗi ngay cả con ruột của mình cũng có thể đánh.
Ai mà biết được rằng, trong thâm tâm, Barlow đã chửi cả mười tám đời tổ tiên của Mino. Ngay cả chuyện nhỏ con này cũng làm không xong, và bây giờ mình lại phải chùi mông cho hắn, hận không thể đem xương hắn nghiền thành tro.
Nhưng nếu Barlow không phải là người sống tình cảm, làm sao có nhiều thuộc hạ đi theo làm việc cho được, thậm chí sẵn sàng vì hắn bán mạng. Ngay cả mạng sống cũng không còn, còn bị sỉ nhục thì phải thất vọng đau khổ đến nhường nào a?
Cho nên, Barlow vẫn sẽ chơi trò bịp này. Không giống như con trai của mình, Terry, hiển nhiên là một thằng ngốc thực thụ.
"Những người còn lại, tiếp tục tìm tao! Hòn đảo này không quá lớn, chúng ta nhất định có thể tìm được!" Barlow giận dữ hét lên.
Mà ở phía bên kia, trên một sườn núi băng tuyết, Trần Phi đang dùng một chiếc xẻng quân dụng đào xới trên mặt tuyết.
Trên sườn núi đầy gió lớn và không thể đốt lửa trại, hơn nữa, khi Barlow và những người khác đi lên núi, ngọn lửa sẽ bị phát hiện.
Nhưng trong thế giới băng tuyết này, nhiệt độ cơ thể nhất định phải được đảm bảo.
Trên sườn núi gió ngược, lớp tuyết trên bề mặt đều là rời rạc. Sau khi đào một cái hố xong, bên trong là một nền phẳng. Tại cửa hang chồng lên một khối băng cứng không chỉ có thể cản gió mà còn ngăn không cho đối phương nhìn thấy.
Nhưng cho dù vậy, vẫn lạnh lẽo vô cùng. Ở trong động tuyết tối đa có thể chịu được gió lạnh, nhưng tương đương với lúc nào cũng ở trong tủ lạnh a.
"Anh Phi, anh đang đào cái gì vậy?"
Lục Nghiên ngồi xổm trên mặt đất, vừa xoa xoa hai tay vừa hỏi.
Chỉ thấy Trần Phi dùng xẻng để vẽ một đường ở giữa mặt băng tuyết, đem phân thành hai.
Để Lục Nghiên và Michelia ngồi bên trái, Trần Phi bắt đầu đào một cái hố ở bên phải.
“A, em hiểu rồi. Anh Phi, anh định đào một cái hố, sau đó đi vào ngủ, sẽ càng ấm ấp hơn phải không ?” Lục Nghiên hỏi.
"Không phải."
Trần Phi lắc đầu nói: "Ngược lại, cái hố này dùng để hấp thụ không khí lạnh. Không khí lạnh nặng hơn, nên nó sẽ chìm xuống. Nếu lại có một cái hố bên cạnh nơi chúng ta đang ở, không khí lạnh sẽ chìm vào xong hố, chúng ta liền có thể ấm áp hơn một chút. "
Đôi mắt đẹp của Lục Nghiên sáng lên, quả nhiên, cái hố kia của Trần Phi càng ngày càng lớn, cô liền rõ ràng cảm thấy ấm hơn so với lúc trước rất nhiều.
Nhưng vào lúc này, lại nhìn thấy thân hình của Trần Phi đột nhiên lung lay về phía trước!
Suýt nữa thì rơi xuống đất. Dùng cái xẻng quân dụng dựa vào bức tường băng, khó khăn lắm mới có thể ổn định thân hình.
"Chủ nhân, người làm sao vậy?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận