Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 92: Nội loạn bắt đầu

Đôi mắt của Barlow đỏ rực, giống như điên dại!
"Oanh!"
"Oanh!"
Lúc này, lại là hai tiếng pháo kích vang lên, con tàu liền rung chuyển dữ dội!
"Rút lui, đi gặp thuyền trưởng Rosen, để hắn đòi lại công đạo cho chúng ta !!"
Mặc dù Thuyền trưởng Barlow đã rất tức giận nhưng lúc này cũng không dám đuổi theo sâu, không ai biết phía trước có bao nhiêu mai phục, nếu đối đầu trực diện thì hắn cũng không phải là đối thủ của Libby. Chỉ có thể đến gặp thuyền trưởng Rosen trước.
Sau khi Barlow rời đi, Trần Phi và Lilith mới từ góc tối bên trong hòn đảo nhỏ đi ra, liếc nhìn nhau.
"Bước đầu tiên đã thành công viên mãn."
Trần Phi cười cười, nói.
Đem Terry giải quyết, trả thù được cho Michelia. Nhưng hắn biết rằng vấn đề vẫn chưa kết thúc, và mỗi bước tiếp theo mới là mấu chốt cùng quan trọng.
"n, Tiểu Thất, đi thu xếp đi, tìm người đem hàng hóa phân tán ra, bán với giá thấp cho Big Dog. Còn có, gọi cho gián điệp trên tàu Big Dog, rạng sáng hãy đến và đưa cho Big Dog một món quà nhỏ, ha ha. ”Lilith ra lệnh.
Big Dog là một trong những đội trưởng dưới trướng của bạo chúa Rosen, dưới trướng của hắn có ba trăm thuộc hạ, sức mạnh cũng nhỉnh hơn Barlow một chút, xem như cùng đẳng cấp với Moretti đã chết trước đó.
Tiểu Thất nghe vậy, nhẹ gật đầu, ngay lập tức hành động.
Lilith nhìn khuôn mặt Trần Phi, vẻ mặt lạnh lùng và có khí chất khác hẳn dưới ánh trăng.
Cô thực sự không ngờ rằng, mọi thứ dường như lại diễn ra theo đúng kế hoạch của Trần Phi.
Chẳng lẽ, chỉ trong vòng một tuần, hắn thực sự có thể quật đổ được Rosen sao?
Đây chính là một trong mười tên bạo chúa trên biển, Lilith không dám nghĩ tới. Bây giờ mới chỉ thực hiện được bước đầu tiên, và không thể bỏ qua bước tiếp theo. Nhưng những gì mà nam thanh niên này thể hiện cũng đủ khiến anh bàng hoàng.
"Tiếp theo chỉ cần chú ý, nhắc người chuyển hàng cẩn thận, nguy trang thành người của thế lực khác, đừng để cho Big Dog nghi ngờ. Được rồi, hôm nay chúng ta có thể tạm thời nghỉ ngơi." Trần Phi nói.
Lilith nhẹ gật đầu, cả nhóm thận trọng lái tàu rời khỏi vùng biển này, chờ sau khi trở về lãnh thổ của chính mình, mới thay lại quần áo và đem theo thuộc hạ trở về tàu.
Trần Phi cũng quay trở lại tàu của Lilith, và đi đến thẳng phòng y tế.
"Chủ nhân!"
Gặp được Trần Phi, Michelia như được tiếp thêm sinh lực, liền muốn đứng dậy. Thế nhưng là bị vết thương ảnh hưởng, lại cau mày ngã xuống trên giường.
"Đừng nhúc nhích."
Trần Phi đến bên giường, nhìn thấy Michelia bộ dạng không tốt, liền nói: "Súc sinh Terry đã chết. Đừng lo lắng, cha hắn cũng không thể trốn thoát được lâu, còn Rosen, bọn chúng đều sẽ phải chết. Tôi đã hứa với em, sẽ để cho bọn chúng phải trả bằng máu, nói được thì làm được. "
Nghe thấy lời nói của Trần Phi, vành mắt Michelia đỏ lên.
"Được rồi, có gì mà phải khóc a? Cả ngày hôm nay đều mệt rồi, tôi đi ngủ đây."
Trần Phi nói xong, trực tiếp cởi áo khoác ra và ném sang một bên, leo lên giường bệnh của Michelia, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, liền chuẩn bị đi ngủ.
"Chủ nhân, chủ nhân ... ngài không thể như này a!"
Đôi má của Michelia ngay lập tức đỏ đến bốc khói, thậm chí còn không thể hô hấp nhẹ nhàng.
"Tôi không thể như thế nào?"
Gương mặt cô tràn đầy ngượng ngùng, đôi mắt xanh lóng lánh, trong lòng Trần Phi khẽ giật mình. Cô bé này thật sự là rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn Michelia nhẹ nhàng run rẩy, giống như một con thỏ sợ hãi, Trần Phi không khỏi nở nụ cười: "Yên tâm đi, bây giờ em vẫn đang bị thương, tôi sẽ không xuống tay với em cho đến khi em khỏi hẳn đâu a."
"Ngay cả sau khi khỏi hẳn cũng không được..."
Michelia lắc đầu, lúng túng nhỏ giọng.
“Hừ, chức danh chủ nhân này thật là không có mặt mũi a, lại còn có thể bị cự tuyệt.” Trần Phi giả bộ không vui.
"Không, không phải như thế!"
Michelia luống cuống, bất chấp đau đớn quay người lại, nước mắt lưng tròng, "Michelle rất thích chủ nhân. Nhưng là, Michelle rất bẩn thỉu, không xứng với chủ nhân..."
"Nếu em còn như thế một lần nữa, tôi cũng sẽ không cần em nữa."
Trần Phi xụ mặt nói.
Nghe thấy Trần Phi nói không muốn mình, sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch, vội vàng lắc đầu, "Không nói, không nói nữa! Chủ nhân đừng vứt bỏ ta, được không." ? "
"Vậy thì phải xem sau khi em khỏi hẳn, có chịu nghe lời hay không a."
Trần Phi xấu xa cười nói.
“Michelle nhất định, nhất định sẽ mau chóng khỏe lại.” Michelia hai má đỏ bừng nước, còn nói thêm: “Nếu như chủ nhân thật sự muốn, hiện tại cũng có thể, em không sợ đau.”
"Cô bé ngốc, tranh thủ thời gian ngủ đi."
Đương nhiên bây giờ Trần Phi sẽ không làm cái gì, thậm chí một điểm tiện nghi cũng không chiếm, dù sao chấn thương của Michelia thực sự rất nghiêm trọng. Chỉ là ý chí của cô rất mạnh, mới có thể có tinh thần như vậy. Nhưng Trần Phi không biết rằng, hắn lại chính là nguồn sức mạnh tinh thần của Michelia.
Ngày hôm sau.
Đảo Rosen.
Đây vốn là một hòn đảo hoang, nhưng do bị Rosen chiếm đóng nên giờ nó đã đổi tên và trở thành căn cứ của Rosen.
Bởi vì phía trước hòn đảo này có rất nhiều đảo nhỏ, nên có thể dễ dàng ngăn chặn tàu qua lại, ở trên biển là một nơi dễ phòng thủ và khó bị tấn công. Chính vì vị trí được trời ưu ái như vây, Rosen mới chọn nơi này làm căn cứ.
Lúc này, trong một lâu đài giữa đảo, trong phòng nghị sự.
lớn, trên dây chuyền có một đầu lâu, trông vô cùng dọa người!
Người này chính là cướp biển vĩ đại Rosen!
Mà ở hàng ghế bên dưới phòng nghị sự, sáu tên đội trưởng dưới trướng hắn đều đã có mặt.
Hai người đầu tiên là Barlow, người đang tràn đầy giận dữ trên gương mặt và Libby, lại là một mặt bất đắc dĩ.
"Thuyền trưởng Rosen, Libby đã giết con trai tôi và cướp chiếc tàu chở hàng của tôi. Ngài nhất định phải cho tôi, nếu không tôi sẽ không thể nuốt trôi cục tức này!", Barlow nói với Rosen.
"Fuk, mẹ nó đánh rắm!"
Libby tóc dài cầm roi đột nhiên tức giận nói: "Người hôm qua tấn công cậu hoàn toàn không phải là thuộc hạ của tôi! Tôi làm chuyện này để làm cái gì? Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nhìn thấy chiếc tàu chở hàng của cậu.!"
Thấy hai bên lại sắp cãi nhau, Rosen siết chặt tay lại và nói: "Barlow, tôi rất tiếc về cái chết của Terry. Nhưng là, ở trong đó phải chẳng có sự hiểu lầm gì không? Có lẽ, có một ai đó đã đóng giả Libby, cũng khó nói a?"
Nghe vậy, Barlow không nhịn được liền lập tức nói: "Vậy thì con trai tôi sẽ chết một cách vô ích? Hàng hóa liền ném đi hay sao? Thuyền trưởng Rosen, điều này không thể không nói đi?"
"Tất nhiên là không. Chúng ta sẽ cùng nhau điều tra và tìm ra kẻ chủ mưu thực sự đằng sau màn." Rosen trầm giọng nói.
Hắn nhận thấy rằng có điều gì đó kỳ lạ trong vấn đề này. Đây là khứu giác của những kẻ mạnh mẽ, giác quan thứ sáu đã được tôi luyện qua vô số trận chiến sinh tử. Tuy nhiên, lại không thể được nói cụ thể.
Nhưng bây giờ, nhất định không thể để sinh ra nội loạn. Ổn định Barlow là chìa khóa, sau tất cả, con trai hắn vừa mới chết.
"Đúng vậy a, chúng ta đều là anh em, làm sao có thể giết lẫn nhau đâu?"
Lúc này, Big Dog cũng đứng lên nói. Trong miệng hắn có hai chiếc răng rất dài, giống như răng chó nên được gọi là Big Dog.
Cơn thịnh nộ trong lòng Barlow như là một hơi kìm nén không thể diễn tả ra, khiến cho người ta đều cảm thấy ngột ngạt.
Mà vừa vào lúc này, một đàn em của Barlow bối rối bước vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận