Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 184: Về sau có nghe lời hay không ?

Michelia thở ra bạch khí, hiển nhiên là đang rất lạnh. Nước biển gần như không độ, cứ một mức ngâm ở trong đó có thể gây hạ thân nhiệt nghiêm trọng.
"Đổi hướng."
Trần Phi trong lòng hung ác!
Hắn nhìn thấy hàng chục ánh đèn rọi vào bờ, và rõ ràng là bọn cướp biển đang đề phòng nghiêm ngặt để không cho mọi người cập bến.
Trong trường hợp này, nếu như muốn lên bờ, đó chính là chào đón cái chết. Cách duy nhất để đi là thay đổi hướng, và bây giờ hướng duy nhất là nơi con tàu cướp biển của Fehrman.
"Chủ nhân, chúng ta thật sự sẽ bơi đến bên cạnh Fehrman sao? Không phải là dê vào miệng cọp a?" Michelia có chút chột dạ, không ngờ Trần Phi lại chủ động đến gần tàu cướp biển Fehrman, cố gắng từ đáy tàu bơi qua. .
"Chỉ có thể liều một phát! Có câu nói là nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Fehrman và đám thuộc hạ đều tập trung vào cảng, bọn chúng chăvs chắn không ngờ rằng chúng ta sẽ từ đáy tàu của bọn chúng bơi qua. Đây chính là tư duy ngược chiều", Trần Phi nói.
"n, em nghe chủ nhân!"
Michelia gật đầu, đây là cách duy nhất bây giờ!
Trần Phi đã nhận thấy điều đó trước đó khi tất cả các đèn rọi vào bờ, chỉ có duy nhất vị trí con tàu của bọn chúng là tối.
Bởi vì Fehrman cho rằng, người muốn lên bờ nhất định chỉ có thể hướng về phía bờ du lịch, và chỉ cần tất cả các đèn phong tỏa bến cảng, liền có một lần vất vả nhàn nhã suốt đời.
Tận dụng cơ hội này, Trần Phi mang theo Michelia bơi đến và đúng như dự đoán, sau khi tiếp cận tàu của Fehrman, cũng không có bị phát hiện. Ngay sau khi hít thở sâu, cả hai cùng lặn xuống nước, nhanh chóng lặn xuống đáy tàu của Fehrman.
Phía sau không có ánh sáng, trời tối đen như mực, Trần Phi và Michelia nhanh chóng lên bờ, lập tức rời khỏi bờ biển, đến trước một khu rừng rậm.
"Mau đem áo lông cởi ra hong khô!"
Trần Phi nhóm lửa dưới gốc cây, cởi áo khoác và bắt đầu hơ trên đống lửa.
Michelia nghe lời làm theo, nhưng điều đó lại khiến Trần Phi trợn tròn hai mắt. Chiếc áo lông màu hồng nhạt dần cởi ra, chỉ còn lại một chiếc quần lót.
"Đồ ngốc, trời lạnh như vậy, mặc thêm quần áo vào a."
Ngay lập tức, Trần Phi đen cô gái ôm vào lòng, cả hai ôm chặt nhau trước đống lửa. Họ không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ôm nhau, để có thể cùng nhau sưởi ấm trong gió lạnh về đêm.
"Mặc ít mới là tốt a, chủ nhân nếu đau lòng, không phải chỉ cần ôm cẩu cẩu là được sao?"
Michelia ngoan ngoãn dụi đầu vào Trần Phi, cảm giác được Trần Phi ôm vào lòng khiến cô như mê mẩn.
"Chủ nhân, chúng ta đi giải cứu Lục Nghiên như thế nào? Ngay cả tòa soạn báo cũng bị bọn chúng đánh bom rồi." Michelia ngẩng đầu hỏi.
"Liền tối nay, đánh thẳng tới nhà Smith!"
Trần Phi lông mày tràn đầy tàn nhẫn!
Những người trong gia tộc Smith chắc hẳn không bao giờ tưởng tượng được rằng hắn sẽ tới cửa vào lúc này. Chính xác mà nói, chúng không biết rằng Trần Phi đã đến, ngay cả khi chúng biết về sự tồn tại của Michelia, cũng chỉ coi như đã chết trong biển cả!
Phải thừa dịp bất ngờ!
Vẫn còn sớm, mới chín giờ, Trần Phi dự định đêm khuya sẽ xuất phát. Trước ánh lửa rực rỡ, đôi má ửng hồng của thiếu nữ như được phản chiếu.
Trần Phi không thể nhịn được, hôn một cái.
"A"
Mặt Michelia đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, quyến rũ nói, "Trên người chủ nhân có mùi của con gái, em ngửi ra rồi."
"Ách, có lẽ đó là ảo giác a."
Trần Phi cảm thấy có chút chột dạ, lợi hại vậy sao? Liền có thể ngửi thấy mùi của người khác?
"Hừ, không! Michelia không thể sai được."
"Vậy thì ý của em là tôi sai?"
"Không, không dám..."
“Em nói không dám, có nghĩa là trong em vẫn cảm thấy tôi sai a.” Trần Phi hừ một tiếng, một tay ôm lấy cô, ngửi mái tóc dài màu vàng của cô, có mùi thơm nhẹ.
"Michelia sai rồi!"
Cô gái sợ Trần Phi tức giận, tranh thủ nghiêm túc nói.
"Em sai, lúc trước tôi đã nói gì với em rồi? Có phải gió thoảng bên tai a? Để em chỉ cần nghe ngóng thông tin và đừng mạo hiểm. Kết quả như thế nào? Nếu hôm nay tôi không đến thì có phải hay không là chết cóng ở dưới biển? ”Trần Phi một mặt nghiêm túc.
"Em, em muốn giải cứu Lục Nghiên. Khi chủ nhân đến, cũng không cần vất vả. Vốn là đã có cơ hội tốt, nhưng không ngờ bên kia lại ra tay tàn độc như vậy ..." Michelia cụp mắt nói. .
"Phải luôn nghĩ đến trường hợp đối phương càng hung ác, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Lần này em không nghe lời, tôi rất tức giận." Trần Phi nói, đưa tay đẩy cô ra, nói: "Quần áo hong khô rồi, có thể mặc, tránh xa tôi ra một chút. "
"Michelia không!"
Michelia vành mắt đỏ hoe lao tới, nhưng Trần Phi đã tránh sang một bên, khiến cô vồ hụt. Cô liền lổm ngổm quỳ trên mặt đất, cái trán đè chặt xuống đất, "Chủ nhân, Michelia sai rồi, ô ô..."
Sự lạnh lùng của Trần Phi đối với cô mà nói, tựa như là tiến vào Địa Ngục. Sự quan tâm trước đó khiến cô hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ lại đau đớn bấy nhiêu.
Đột nhiên, một cảm giác không trọng lượng ập đến, lại lần nữa toàn thân ấm áp, được Trần Phi ôm vào lòng.
"Về sau có nghe lời hay không?"
Trần Phi giúp cô lau nước mắt, lại giúp cô mặc áo lông vào, cẩn thận kéo khóa lại.
Vừa rồi hắn chỉ muốn dạy cho cô một bài học, tự tiện hành động là quá mạo hiểm. Trần Phi cũng không phải là sợ Michelia liều lĩnh, gây tổn thất cho người khác. Thay vào đó, hắn lo lắng rằng cô sẽ gặp nguy hiểm. Nếu chẳng may là nguy hiểm đến tính mạng thì như thế nào, có thể cứu vãn được a?
Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, Trần Phi lại mềm lòng. Dù sao cô cũng vì mình suy nghĩ, làm sao có thể hạ quyết tâm giáo huấn được.
"Nghe, nghe!"
Michelia gật đầu lia lịa, kém chút đem đầu óc lắc ra.
"Tôi chỉ muốn em nhớ kỹ cảm giác này, nếu không có tôi, em có khó chịu không? Vậy nếu em chết, tôi cũng khó chịu. Hiểu không?" Trần Phi xụ mặt, lạnh giọng nói.
Thế nhưng những lời quan tâm này, dừng lại bên tai Michelia, lại tràn đầy ấm áp.
"Biết, biết!"
Cô thề trong lòng rằng sau này sẽ không bao giờ làm điều gì khác ngoài mệnh lệnh của chủ nhân, để chủ nhân không phải lo lắng.
"Được rồi, trên thực tế, lần này hành động, đích thật là ... Có cùng tiếp xúc với hai cô gái, tôi thẳng thắn. Tuy rằng, có chút không rõ ràng nguyên nhân, nhưng tóm lại, tôi đã ngoại tình với người khác, đó là lỗi của tôi. "Trần Phi thú nhận.
"A? Chủ nhân, tại sao lại nói với em điều này? Michelia chỉ là nói đùa thôi. Chủ nhân thích làm gì thì làm a." Michelia ngoan ngoãn nói.
"Em không ăn giấm sao?"
"Ngô? Tại sao Cẩu Cẩu lại muốn ăn giấm?"
Trần Phi véo mũi cô nói: "Điều đó có nghĩa là em không quan tâm a, nếu em yêu tôi, làm sao lại không ăn giấm a? Xem ra là tình yêu chưa đủ lớn a."
"Yêu! Michelia yêu chủ nhân!"
Michelia vùi đầu vào người Trần Phi, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, như muốn nóng lòng chứng minh, thế nhưng lại không biết làm thế nào cho phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận