Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 140: Michelia rơi xuống biển

Trần Phi cũng híp híp mắt lại, hiện tại vẫn là gió êm sóng lặng, mắc dù trời có thể mưa nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện của tương lai. Khi trời yên lặng, điều quan trọng hơn là giữ cho tinh thần luôn phấn chấn, nếu không, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ không còn sức lực để giải quyết.
Nhíu mắt, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi Trần Phi bị gió lạnh đánh thức, hắn phát hiện toàn bộ đại dương đã đổi màu!
"Ôi chúa ơi!"
Khi Trần Phi nhìn thấy điều này, lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ nhìn thấy biển và bầu trời xanh ban đầu, bây giờ nó đã trở nên đen kịt! Trên bầu trời là những đám mây đen không ngừng nhấp nháy ánh điện, trông rất đáng sợ. Tiếng sấm chớp cuồn cuộn, gió không ngừng thổi! Sóng trên mặt biển cuồng bạo, sóng gió cuộn trào, thấp nhất đều cao hơn một thước! Dưới những con sóng như vậy, chiếc thuyền gỗ trông vỗ cùng nhỏ bé và bơ vơ!
Mặt biển đen kịt giống như một hố đen vực thẳm, như thể toàn bộ chiếc thuyền gỗ nhỏ sẽ bị nuốt chửng.
Một tia chớp xuyên qua đám mây đen, như muốn chia cắt toàn bộ bầu trời thành một nửa! Ánh sáng chợt lóe qua bầu trời!
Một khoảng lặng ngắn, gần năm giây sau đó.
"Ầm ầm !!"
âm thanh khủng khiếp của sấm sét dường như muốn phá tan bầu trời, mãnh liệu đánh xuống!
Dù là Trần Phi đã bịt tai Michelle bằng cả hai tay, nhưng cô lúc này cũng tỉnh táo lại. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trầm mặc một hồi rồi khẽ run lên. Thật khó để che giấu nỗi sợ hãi sâu bên trong. Lúc này mới thể hiện rõ trước mặt thiên nhiên rộng lớn, con người chỉ là những sinh vật nhỏ bé.
"Đừng sợ, Michelia nhỏ bé, chủ nhân ở đây."
Cảm nhận được sự trấn an của Trần Phi, Michelia lập tức bình tĩnh lại rất nhiều. Ngay cả khi đối mặt với cảnh tượng kinh hãi như vậy, chỉ cần cô nghe thấy giọng nói của hắn ở bên cạnh, trong lòng sợ hãi đều tan biến.
"Đây, ăn chút gì đi."
Trần Phi miệng lớn ăn thịt dê, và đem một cái đùi đưa cho Michelia.
Cô sững sờ, không ngờ lúc này chủ nhân vẫn có tâm tư nghĩ đến chuyện ăn uống. Nghĩ đến điều này, sự kính nể trong lòng của Michelia dành cho Trần Phi càng trở nên to lớn.
Kỳ thật Trần Phi cũng không nghĩ nhiều như vậy, ý tưởng của hắn rất đơn giản, càng gặp phải khó khăn càng phải ăn càng nhiều. Ngay cả cơ thể của mình cũng không bảo đảm được, thì làm sao có đủ khả năng để đổi phó với những nguy hiểm?
Một bên nhai thịt, một bên uống nước, Trần Phi đem bụng lấp đầy trước. Dưới ảnh hưởng của hắn, Michelia cũng không hoảng loạn nữa, mà cũng cùng ăn thịt.
"Chủ nhân, chúng ta sẽ bị sét đánh hay không a?"
Cách đó không xa, sấm sét đang cuồn cuộn, Mặc dù đang ăn nhưng Michelia vẫn luôn chú ý đến tình hình bên đó. Nếu như sét đánh thì không dễ chơi. Ít nhất cũng là một chấn thương nghiêm trọng. Lại ở hoàn cảnh này, kết quả chắc khác nào cái chết.
"Có khả năng."
Trần Phi nuốt miếng thịt dể vào miệng, đến bên chiếc thuyền gỗ nhỏ, nhặt mái chèo lên và bắt đầu chèo.
Ở trong một khu vực đầy sấm sét như vậy, không có cái gọi là "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ sét đánh." Thiên lôi cũng không quan tâm đúng sai hay không, nếu cứ di chuyển lung tung trong khu vực sấm sét, chắc chắn sẽ bị đánh chết. Vì vậy, cách tốt nhất là nên ra khỏi khu vực này càng sớm càng tốt.
“Em đến giúp!” Michelia vội vàng cầm mái chèo lên, cô cảm thấy chỉ dựa vào Trần Phi thì chắc chắn sẽ không nhanh bằng hai người. Ai biết được sét đánh khi nào?
"Không, một người là đủ rồi, em tiếp tục ăn đi. Đám mây đen này cách chúng ta khoảng hai cây số. Nếu giữ khoảng cách này, hẳn là sẽ không quá nguy hiểm." Trần Phi nói.
"Chủ nhân, ngài còn có thể nhìn thấy được mây đen cách bao xa a, thật là lợi hại!"
"Đồ ngốc, nghe thấy tiếng sấm sau năm giây, căn cứ theo tốc độ âm thanh, nó là khoảng hai cây số." Trần Phi gõ vào trán Michelle.
"Chủ nhân biết thật nhiều kiến thức a, Michelle rất ngốc, cũng chưa bao giờ đọc sách. Michelle đã từng hy vọng rằng mình có thể đọc, nhưng không có cơ hội ..." Michelia bĩu môi, đôi mắt cụp xuống ảm đạm.
Trần Phi có chút đau lòng, sau khi kéo chiếc thuyền gỗ nhỏ ra khỏi khu vực sấm sét, hắn ôm cô và nói: "Xin lỗi, tôi không nên gọi em là đồ ngốc. Em không ngốc chút nào. Là tôi sai rồi."
Khi phê bình một người cần suy nghĩ thấu tình đạt lý, không phải ai cũng có điều kiện như mình. Có lẽ theo quan điểm của Trần Phi, hắn chỉ là một cần câu nghèo nàn trong một xã hội văn minh. Nhưng như mọi người đều biết, đối với Michelia, cuộc đời làm nghề chài lưới nghèo khó của hắn lại là một giấc mơ.
Ai cũng có thể có những lúc chán ghét cuộc sống của chính mình và cảm thấy rất nhàm chán và vô cảm. Nhưng phải biết rằng ngay cả một cuộc sống mà bạn không thích cũng có thể giống như thiên đường trong mắt một số người.
"Chủ nhân, xin đừng nói như vậy a!"
Michelle sững sờ, không ngờ Trần Phi lại xin lỗi mình, lập tức cảm thấy được sủng ai!
"Em muốn đọc sách sao?"
"... Muốn. Nhưng, không còn cơ hội. Giờ em chỉ muốn em gái mình có chỗ ăn học. Sau này đừng như em, không có nơi ở cố định, như một công cụ lang thang khắp nơi. Nhưng em là một hộ đen, nên sẽ không có dung thân cho em, cũng vô pháp giúp em gái được đọc sách. "
"Khi nhiệm vụ của tôi hoàn thành, tôi hứa sẽ cho Adele một nơi để đọc sách. Em không phải là một công cụ, tôi là bến cảng và nơi trú ẩn của em, đây chính là lời hứa của tôi."
"Cám ơn, cám ơn chủ nhân."
Hàm răng bạc của Michelia cắn chặt môi, và những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài, cô cảm động không thể tả. Bây giờ, cho dù Trần Phi kêu cô đi chết, cô cũng tuyệt đối sẽ không cau mày một chút nào.
Nhưng sự bình lặng trước cơn bão cuối cùng cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Sấm sét qua đi, mưa to gió lớn đến!
"Rầm rầm!!"
Mặc dù Trần Phi đem chiếc thuyền gỗ nhỏ ra khỏi khu vực sấm sét, nhưng mưa bão lại không thể chống lại được. Những hạt mưa dữ dội đập vào người như những viên đạn dày đặc dưới gió, khiến cho làn da đau nhức!
Tiếng sầm rền rĩ, mưa to như trút nước. Gió giật cuốn sóng, khiến cho cả vùng biển nổi sóng gió, sóng cao đã cao tới ba thước rồi! Trong một môi trường kinh hoàng như vậy, con thuyền gỗ nhỏ bé như giọt nước giữa đại dương, với những thăng trầm dữ dội của sóng biển, nó mong manh như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Trần Phi ôm Michelia trong tay và dựa vào thuyền gỗ.
"Mẹ nó thật xui xẻo. Vừa ra khơi, liền gặp phải loại thời tiết ma quái như này!"
Còn nghĩ rằng nếu may mắn, hắn có thể đến đảo công hội suôn sẻ trong ba ngày. Bây giờ có vẻ như đó chỉ là một điều ước. Bây giờ không phải là may mắn, mà là tệ một cách nực cười, đến mức không thể tồi tệ hơn!
"Chủ nhân, nhìn xem!"
Đôi mắt của Michelia đột nhiên hoảng sợ mở to, chỉ thấy một con sóng khổng lồ cao hơn năm mét, đang đập tới!
Trần Phi giật mình, hắn cầm lấy mái chèo và chèo một cách điên cuồng, cố gắng tránh con sóng khổng lồ này. Nhưng cho dù Trần Phi dùng hết sức, cũng chỉ tránh được con sóng mạnh nhất, hậu quả vẫn khiến chiếc thuyền gỗ nhỏ lên xuống bảy mươi độ!
"A a !!"
Michelia kêu lên và rơi thẳng ra khỏi chiếc thuyền gỗ nhỏ vào vùng biển tối tăm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận