Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 202: Tiếng mèo kêu

"Làm ơn, thế nhưng lại không có tác dụng gì. Mỗi khi tỉnh dậy, cô ấy đều gọi tên của cậu, nếu không lại rơi vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Ai ...!" Lương Đình thở dài.
Đúng lúc này, một bóng người gầy gò vọt ra từ gian phòng.
Trần Phi sững sờ, kém chút đều không có nhận ra.
Tất cả những gì hắn nhìn thấy là hình ảnh bẩn thỉu của Lục Nghiên, mái tóc dài từ đầu mềm mại giờ đều tán loạn sau lưng. Khuôn mặt xinh đẹp đầy phờ phạc. Toàn bộ hốc mắt đều có chút lõm xuống, đó là biểu hiện của trạng thái tinh thần kém đến cực độ.
"Cái này……"
Không ngờ chỉ trong vài ngày, cô ấy đã biến thành dạng này.
Khi Lục Nghiên nhìn thấy Trần Phi, đôi mắt đờ đẫn ban đầu của cô ánh lên tia sáng.
"Anh Phi, anh đã về rồi!"
Chỉ thấy cô lao tới, ôm chặt lấy Trần Phi không buông. Giống như người sắp chết đuối vớt được cọng rơm cứu mạng.
Trần Phi chỉ có thể để mặc cho cô ôm, mặc dù muốn đẩy ra nhưng hắn biết tâm trạng của cô sẽ càng tệ hơn, cũng nhìn thấy Lương Đình đang nhìn mình với ánh mắt cầu xin, hiển nhiên, cô ấy cũng chỉ có thể coi Trần Phi là cọng rơm cứu mạng của Lục Nghiên.
"Về phòng nghỉ ngơi đi."
Trần Phi trực tiếp kéo Lục Nghiên trở về phòng.
“Anh Phi, em sẽ không ăn không ngủ, nếu không anh sẽ vụng trộm rời đi, giống như lần trước a.” Lục Nghiên giữ chặt lấy Trần Phi không buông tay, vểnh lên miệng nhỏ nói.
"Không nghỉ ngơi thì làm cái gì? Em bây giờ đang rất mệt mỏi, cần phải ngủ thêm mới được. Với cả tôi cũng không phải vụng trộm rời đi, tôi vẫn còn có nhiệm vụ phải làm, em cũng biết a." Trần Phi nhẹ nhàng nói, sợ kích thích cô.
"Em không quan tâm!"
Lục Nghiên đột nhiên kéo quần áo của mình, chui đến người Trần Phi, run giọng nói: "Anh Phi, chúng ta có thể làm một số chuyện thú vị! Thật sự, em không kém bất kỳ ai!"
Trần Phi cau mày, đẩy Lục Nghiên ra, trầm giọng nói: "Tiểu Nghiên, làm sao em lại trở nên như thế này."
Hắn không phải là dạng người nhìn thấy ai cũng nghĩ phát sinh chút chuyện. Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của Lục Nghiên, Trần Phi lại càng không thể giậu đổ bìm leo, đó có phải là sự tình mà người làm?
"Tại sao! Anh Phi, em cũng không thua kém Lâm Thiến Nhân hay bất kỳ những cô gái nào? Tại sao anh lại ghét bỏ em! Em trở nên như thế này là vì tìm anh! Anh có biết không a ?!"
Lục Nghiên bị Trần Phi đẩy ra, hai mắt đỏ bừng, có chút cuồng loạn.
Đặc biệt là khi nói về Lâm Thiến Nhân, giống như thứ mà cô yêu quý nhất đã bị ai đó lấy đi, trong con ngươi hiện lên đầy hận ý, thậm chí là ... Oán độc.
Khi Trần Phi nhìn thấy ánh mắt của Lục Nghiên, hắn cảm thấy có chút đáng sợ.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn thở dài.
Mặc dù hắn không cảm thấy, việc Lục Nghiên ra khơi tìm hắn và bị bắt, là trách nhiệm của mình, nhưng sự việc đã đến nước này, Lục Nghiên cũng là một nạn nhân. Cho dù là cô là thành phần gieo gió gặt bão, nhưng cũng rất đáng thương. Sau khi bị tổn thương tâm lý, mới có một bóng đen như vậy, Trần Phi vẫn rất bao dung với cô.
"Bất kể có vấn đề gì, tôi đều là bạn của em. Em hãy nghỉ ngơi thật tốt và chăm sóc cơ thể của mình đi. Khi nhiệm vụ của tôi hoàn thành, tôi sẽ cùng em trở về Đại Hạ du sơn ngoạn thủy, thế nào? Hay em về trước đi, khi tôi về Đại Hạ chắc chắn sẽ liên lạc với em.” Trần Phi cam kết.
Mặc dù hắn không muốn dính dáng quan hệ nam nữ với cô, nhưng cho dù những người bạn bình thường, Trần Phi vẫn sẵn sàng giúp cô thoát ra khỏi bóng tối. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Phi có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
"Em…… Được rồi."
Lục Nghiên muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu. Tuy nhiên, trong sâu thẳm con ngươi của cô lại lóe lên một tia u ám.
Chẳng mấy chốc, Lục Nghiên liền ngủ say.
Trần Phi lúc này cũng đã toàn thân kiệt sức, mấy ngày nay chém giết cùng tính toán đã khiến thần kinh của Trần Phi căng thẳng. Dù sao, chỉ cần có chút không cẩn thận, liền có thể tử vọng.
Trở về phòng, Michelia đã chuẩn bị nước tắm.
"Chủ nhân, để Michelia tới hầu hạ ngài tắm rửa."
Michelia vào phòng tắm trước, mặc áo choàng tắm, ngượng ngùng nói với Trần Phi.
Trần Phi khẽ gật đầu, ngồi vào trong bồn tắm, tận hưởng đôi tay mềm mại xoa bóp, xoa dịu thần kinh mệt mỏi, cứ thế này mà ngủ thiếp đi.
"Chủ nhân, Michelia thế nào?"
Cô gái nhỏ giọng hỏi, hồi lâu không nghe thấy phản hồi, nhanh chóng nhìn thì phát hiện Trần Phi đã nhắm mắt lại, đã ngáy ngủ rồi.
"Thế này không ngủ được a, phải lên giường mới được."
Michelia tự lẩm bẩm giúp Trần Phi lau khô giọt nước, mặc dù Trần Phi khá nặng nhưng cô luyện nhu thuật quanh năm nên vẫn rất khỏe, có thể cõng Trần Phi lên giường mà không hề có chút áp lực nào.
Sáng hôm sau.
Trần Phi tỉnh dậy, liền cảm thấy hơi đau ở thắt lưng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Đêm qua hắn ngủ say đến nỗi nửa đêm đều không tỉnh giấc. Nhíu nhíu mày, cẩn thận hồi tượng một chút,, đêm qua, hắn có một vài giấc mộng không rõ ràng.
Cái mũi ngửi ngửi, Trần Phi phát hiện trong phòng dường như có một mùi lạ, đồng thời lẫn với mùi của máy làm mát không khí.
"Chủ nhân, ngài đã dậy rồi, ăn điểm tâm đi!"
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cửa phòng bị đẩy ra, Michelia bước vào như một cô con dâu nhỏ, má vẫn ửng hồng, trên tay cầm một cái đĩa với bánh mì nướng và sữa trên đó.
Cô hơi cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Trần Phi.
"Cảm ơn."
Trần Phi không nghĩ nhiều.
Thấy chủ nhân bắt đầu ăn sáng không để ý gì, Michelia mới yên tâm.
"Chị ơi, vì cái gì đêm qua chị cứ một mực học mèo kêu meo meo a?"
Lúc này Adele mông lung dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, kỳ quái nhìn Michelia, thì thào nói.
"Cái ... Cái gì mà mèo kêu, Tiểu Adele, em đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Em đang mơ rồi!" Mặt Michelia trong nháy mắt liền đỏ bừng, vội vàng nói.
"Không có a, em nghe rất rõ ràng."
"Lại nói nhảm?"
"Adele không có ..."
"Chị đã nói em buổi tối ngoan ngoãn ngủ đi, nhìn chị đánh em!"
Michelia xuất ra uy nghiêm của mình, liền muốn lao tới để đánh bại pp của Adele. Con bé sợ đến mức không dám lên tiếng, cũng chưa từng thấy chị gái kích động như vậy bao giờ, tranh thủ thời gian ngậm miệng lại. Thế nhưng, tối qua thực sự không có nghe lầm! Rõ ràng là học mèo kêu cả đêm a!
Nhìn hai chị em đùa giỡn, Trần Phi cười nhẹ.
Ánh nắng từ cửa sổ tràn vào, rọi vào nụ cười của Michelia. Thật tốt biết bao nếu khoảng thời gian này có thể dừng lại mãi mãi?
Không!
Như thế vẫn chưa đủ.
Trần Phi đột nhiên nhận ra rằng hắn vẫn muốn Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng nữa!
Những việc này vẫn đang chờ Trần Phi hoàn thành! Mặc dù khoảng thời gian vui vẻ như vậy rất ngắn ngủi, nhưng nó có thể tẩy rửa tâm hồn mệt mỏi của Trần Phi.
"Chủ nhân, ngài khi nào thì xuất phát a?"
Lời hỏi thăm của Michelia đã kéo Trần Phi trở lại hiện thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận