Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 191: Vô lại đàm phán

Sáng sớm, một con tàu chở hàng xuất hiện ở mặt nước biển.
"Đây là con tàu mang theo đạn pháo."
Chu Thịnh giải thích để mọi người cảm thấy thoải mái.
Trần Phi sửng sốt một chút, "Con tàu này hình như là cải tạo từ tàu chiến của Mỹ? Vậy những kẻ bán đạn pháo này là ai a?"
Bởì vì có quan hệ với ông già, cho nên Trần Phi đối với những thiết bị chiến đấu này khá là quen thuộc. Có thể nhìn ra trong nháy mắt.
"Thử nghĩ xem? Còn ai có thể bán đạn dược trên biển?" Chu Thịnh cười lạnh.
Trần Phi trong lòng hiểu như.
"Có vẻ như sự hỗn loạn ở vùng biển này chính là thứ mà họ muốn thấy. Chỉ bằng cách này, mới có thể tiếp tục bán đạn dược. Chậc chậc, những thứ đơn giản này có thể tiêu tốn một trăm triệu đô la mỹ, số tiền này cũng đến quá nhanh." Trần Phi cũng cười lạnh theo.
"Không phải sao? Bọn họ không muốn biển cả khôi phục lại hòa bình. Quên đi, nói nhiều cũng vô ích. Dù sao bề ngoài bọn họ cũng không tham gia, thậm chí còn muốn tiêu diệt cướp biển. Bất quá chỉ là bắt hai kẻ không đau không ngứa làm điển hình, lừa gạt một chút kinh phí mà thôi. " Chu Thịnh thản nhiên nói, hiển nhiên đối với hắn mà nói, đây là ngựa quen đường cũ.
"n."
Trần Phi cũng ngừng nói, loại chuyện này, chỉ có cách khôi phục bình yên cho biển cả mới có thể chấm dứt, nếu không nhất định sẽ không thể ngăn cản.
Đột nhiên Trần Phi phát hiện ra nhiệm vụ tối mật đã đảm nhận khó khăn hơn hắn tưởng.
Những tên bạo chúa biển cả này chỉ là bóng tối bên ngoài. Đằng sau bọn chúng là vô số đôi bàn tay to lớn màu đen và vô số lợi ích liên minh. Những gì hắn đang đối mặt chỉ là một sợi dây thép nhỏ, nếu tôi không cẩn thận, chính là vạn kiếp bất phục!
Nhưng dù thế nào đi nữa, Trần Phi không bao giờ bỏ cuộc.
Lâm Thiến Nhân vẫn đang đợi hắn ở Đại Hạ!
“Ngài Chu, đạn pháo của ngài ở đây.” Một người đàn ông mặc âu phục trắng bước đến với nụ cười của một doanh nhân.
"n, cảm ơn, Yura."
Chu Thịnh gật đầu, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm ăn với người này.
Trần Phi đi lên quẹt thẻ đen, tiền nhanh chóng được chuyển đến, chính là đơn giản như vậy.
“Rất hân hạnh được hợp tác, rất mong có cơ hội tiếp tục hợp tác lần sau.” Yura cười tươi hơn nữa, chỉ một vụ giao dịch đơn giản như vậy hắn đã kiếm lời hàng chục triệu.
Sau khi toàn bộ đạn pháo được vận chuyển đến tàu cướp biển của Chu Thịnh, Yura đã lái tàu bỏ đi.
Trần Phi trong lòng chỉ cảm thấy trớ trêu, tuy rằng biết thân phận của đối phương và sự vướng bận của quyền lợi, nhưng để đạt được mục đích, hắn chỉ có thể giao dịch với đối phương.
Trong hai ngày tiếp theo, tiếng pháo tiếp tục dồn dập.
Cuối cùng đến ngày thứ ba, Fehrman hai mắt thâm quầng, cố gắng kiềm chế lửa giận cùng kiệt lực trong lòng, bất lực nói: "Nói, để cho Trần Phi tới nói chuyện với tao."
Fehrman đã không ngủ trong ba ngày hai đêm, mỗi khi hắn vừa nheo mắt, một tiếng nổ lại vang lên. Trừ khi hắn hoàn toàn phớt lờ vụ đánh bom và chìm vào giấc ngủ. Nhưng đó là hành động tìm chết- - Ai mà biết được liệu Trần Phi có đột ngột lên bờ hay không?
Nếu Trần Phi giết đến tận cửa và hắn vẫn đang ngủ, chẳng phải là bị bắt sống sao?
Khi quyền chủ động tấn công nằm trong tay đối phương, hoàn toàn lâm vào tiết tấu của đối phương, chỉ có thể bị ép nghênh chiến, không có bất cứ quyền chủ động nào.
Vốn tưởng rằng nếu hỏa lực pháo của Trần Phi đã cạn kiệt, hắn liền có thể giành lại thế chủ động. Nhưng sau hai ngày này, vẫn không hề có ý định dừng lại a.
Trần Phi vừa nhận được tin tức, chuẩn bị lập tức lên bờ.
"Anh , em đi với anh!"
Michelia nói.
Đây là yêu cầu của Trần Phi, trước mặt người ngoài chỉ có thể gọi hắn là anh trai. Nếu không, sẽ trông khá quái dị. Trần Phi không quan tâm, nhưng hắn không muốn người khác nhìn Michelia với ánh mắt xem thường.
"Không cần, các người đều ở trên thuyền. Đi cùng nhau ngược lại là không tốt. Tôi đi một mình là an toàn nhất." Trần Phi nói.
Khi mọi người nghe những lời đó, tất cả đều biết rằng những gì Trần Phi nói đều có đạo lý.
Nếu đều đã lên bờ, tất cả lợi thế của bọn họ sẽ không còn, đảo là sân nhà của đối phương, đối phương nhân số gấp ba lần chính mình, bọn họ khả năng trực tiếp bị bao vây, tương đương với giao thế chủ động và rơi vào tù.
"Anh chủ nhân"
Michelia mặc dù hiểu đạo lý nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được, lo lắng Trần Phi đi một mình, cô bước tới kéo tay áo Trần Phi, nũng nịu thì thầm vào tai hắn.
"Em sớm như vậy quên tôi nói cái gì?"
"Michelia biết, Michelia nghe lời."
Cô gái biến sắc, nhanh chóng trở lại boong tàu, trong mắt tràn đầy lo lắng lưu luyến không rời. Nhưng khi cô nghĩ đến đêm đó ở trong rừng rậm, chủ nhân đã nói nếu cô không nghe lời, sẽ không cần chính mình, cô cũng không còn dám nói nhiều nữa.
Trần Phi thở dài một hơi, cô bé này nũng na nũng nịu, thật sự là để cho người ta không chịu nổi a! Quả thực là một tiểu yêu tinh!
Sau khi đến đảo, Trần Phi được Rose đón và đưa đến văn phòng của Fehrman.
Fehrman mặc âu phục và cầm cà phê trên tay, trông vẫn rất ra vẻ quý ông lịch lãm.
“Ngài Fehrman, mấy ngày nay có vẻ ngủ không ngon a, đều có quầng thâm ở mắt.” Trần Phi cười cười, ngồi đối diện với Fehrman.
Nghe vậy, Fehrman bấu chặt tay vào chăn bông và nghiến răng trừng trừng nhìn Trần Phi, tại sao không thể ngủ ngon, chẳng lẽ trong lòng mày không biết rõ a?
"Trần Phi, cậu không sợ tôi giết chết cậu sao?"
Giọng của Fehrman đều đều, nhưng những gì hắn nói ra lại thật u ám. Hắn đối với Trần Phi lúc này thật sự là tràn đầy sát khí, đã ba ngày hai đêm bị quấy nhiễu đến phát điên cuồng.
"Ha ha, không sợ."
Trần Phi nhẹ nói: "Nếu tôi chết, hòn đảo này chỉ sợ sẽ bị quấy rối không ngừng a."
"Các người không thể có hỏa lực vô hạn."
Fehrman trầm giọng nói, mặc dù hắn không biết có bao nhiêu đạn trên tàu của Trần Phi, nhưng dù thế nào đi nữa thì nó cũng không thể là vô hạn.
"Vậy thì sao?"
Trần Phi không quan tâm, "Nếu hỏa lực không đủ thì không quấy rầy nữa. Chờ đến lúc đủ không phải là tiếp tục được sao? Chẳng lẽ ngài lại có biện pháp di dời quặng mỏ đi chỗ khác a?"
Nghe vậy, bộ râu của Fehrman như muốn dựng lên vì tức giận. Hắn không ngờ tới, thân là cướp biển, đã gặp qua đủ loại người, lại còn có thể gặp phải kẻ còn không biết xấu hổ như này.
"Nhưng ngược lại, tôi thì khác. Tôi không có tài sản gì nên chỉ có một nhóm anh em đi chơi trên biển. Vậy ngài muốn đả kích tôi? Điều đó là không thể a." Trần Phi từ tốn nói, rất có một bộ dáng lưu manh bất đắc dĩ, để Fehrman không còn lời nào để nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận