Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 82: Cầu tuyết chết người

Trần Phi cực kì tức giận, biết đối phương sớm muộn gì cũng đến, nhưng sao không đợi ông đây ăn sáng xong rồi hẵng đến a?
"Fuk, mẹ kiếp, có giỏi cùng đến đây!"
Trần Phi trực tiếp gào lên ở phía sau, sau khi cố ý thu hút sự chú ý của đối phương, hắn dắt hai cô gái đi lên núi tuyết.
"Bọn chúng ở đằng kia, đuổi theo cho tao !!"
Mino với khuôn mặt tím tái hét lên.
Đám người bọn chúng đều đã cóng đến mức không thể chịu được. Đêm quá, một số người thậm chí còn bị chết cóng.
Không chỉ là có rét cóng, mà còn phải chịu áp lực tâm lý. Mặc dù bọn chúng là người truy đuổi, nhưng con tàu chở hàng vẫn còn đang dừng lại ở đó thì sẽ là một tổn thất rất lớn. Nếu hôm nay còn không bắt được Lục Nghiên, thì sự việc sẽ bị bại lộ trước mặt thuyền trưởng Barlow. Đến lúc đó đám người Mino chắc chắn sẽ gặp phải tai ương.
Kết quả là Mino đã dẫn đầu đám đông, trực tiếp đuổi theo về hướng của núi tuyết với tốc độ nhanh nhất.
Trên núi tuyết, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với bụi cây bên dưới.
Lúc này, cả hai cô gái đều rùng mình vì lạnh, Trần Phi còn khá hơn một chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu.
"Anh Phi, em, em lạnh quá, cảm giác hô hấp đều khó khăn."
"Hô, hô, cẩu cẩu cũng lạnh quá a..."
Gương mặt xinh đẹp của hai cô gái đều bị đông cứng đến mức bắt đầu chuyển sang màu đen bầm.
"Tôi sẽ giải quyết đám người Mino trong vòng một giờ. Cố gắng chịu đựng." Trần Phi nói thẳng.
"Chủ nhân, người thật là lợi hại a!"
Michelia trực tiếp bắt đầu khen ngợi, cho dù ngay cả khi cô không biết Trần Phi dùng thủ đoạn gì.
Lục Nghiên thì lại rất ngạc nhiên, trên người Trần Phi chỉ có một khẩu súng lục, còn bên kia khoảng ba mươi người đều được trang bị đầy đủ. Trong hoàn cảnh như vậy còn có thể sống được đã là tốt lắm rồi, làm sao hắn có thể đem toàn bộ đối phương tiêu diệt trong vòng một giờ a?
Tuy trong lòng khó tin, nhưng cũng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy lời nói của Trần Phi như có ma lực, khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng.
Lúc này, Trần Phi đột nhiên dừng lại.
Trước mặt có một vết băng nứt, giống như là đem một dãy núi chia cắt ra, ở giữa chỉ có một khối băng hẹp, nối liền hai bên.
“Hai người, nhanh cởi hết quần áo bên trong đưa cho tôi!” Trần Phi đột nhiên nói.
Nghe vậy, Lục Nghiên lập tức sững sờ, hai má không khỏi đỏ lên.
Sao tự nhiên lại muốn cởi quần áo a? Không chỉ có rét lạnh mà ở đây còn có một chàng trai a ...
"Chủ nhân, cho người!"
Ngược lại với Lục Nghiên, Michelia liền không có một chút do dự, không một chút vướng bận gì, cứ thế đem quần áo trong lột sạch, đưa hết quần áo cho Trần Phi rồi lại đem chiếc áo bông mặc vào.
Nhìn thấy Trần Phi đang buộc tất cả quần áo lại với nhau, Lục Nghiên lập tức hiểu hắn đang làm gì, liền làm theo với gương mặt đỏ bừng. Thân thể trắng như tuyết run lên lẩy bẩy trong gió lạnh, sau khi đưa quần áo cho Trần Phi, cô cũng nhanh chóng mặc thêm áo bông vào.
Chỉ thấy rằng Trần Phi cũng cởi bỏ áo ngắn tay và buộc cả ba mảnh quần áo lại với nhau như một sợi dây thừng.
"Nào, buộc vào trên cổ tay."
Trần Phi đem một đoạn 'dây thừng' buộc vào tay Lục Nghiên, rồi nói với cô: "Cô có thể băng qua cây cầu tuyết này được rồi đó. Đi từ từ thôi, đừng giẫm lên nó quá mạnh, nếu như nó bị đứt, tôi sẽ giữ cô lại."
Cây cầu tuyết phía trên vết nứt băng rất mỏng manh, có thể gãy bất cứ lúc nào. Do đó, người đi trên đó là cực kỳ nguy hiểm.
Lục Nghiên liền lập tức căng thẳng.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh đuổi theo từ phía sau càng ngày càng gần, cô trực tiếp nhắm hai mắt bước tới cây cầu tuyết.
Hữu kinh vô hiểm, bình yên sẽ đến trước mặt. Sau khi nới lỏng quần áo trên cổ tay, Trần Phi liền thu chúng trở lại.
"Đến lượt cô."
Trần Phi nói với Michelia.
Kết quả là Trần Phi chưa kịp động thủ, khuôn mặt nhỏ bé của Michelia đã đỏ bừng, đem 'dây thừng' buộc vào cổ mình.
"Chủ nhân, đến dắt cẩu cẩu a"
Sau khi Michelia nói xong, liền bước nhanh qua cầu tuyết mà không có một chút sợ hãi. Sau đó cô vẫy tay với Trần Phi, "Chủ nhân, mau tới đây!"
Trần Phi trực tiếp buông tay, hít sâu một hơi rồi bước lên cầu tuyết.
“Chủ nhân, tại sao người lại nới lỏng quần áo !!” Michelia đột nhiên trở nên lo lắng. Nếu cầu tuyết bị gãy, Trần Phi sẽ trực tiếp rơi vào vết nứt của băng, và sẽ không có bất kỳ cơ hội cứu giúp, đó chính là vạn kiếp bất phục.
"Sức lực của các người không thể chống đỡ được sức nặng của tôi. Nếu tôi rơi xuống, mà các người lại nắm lấy quần áo cũng sẽ bị kéo xuống theo." Trần Phi nói.
"Vậy thì Michelle sẽ cùng chết với chủ nhân!"
"Nói gì đó hữu ích đi a."
Trần Phi không muốn chết, nhưng nếu như có chuyện không may xảy ra, hắn cũng không muốn liên lụy đến bọn họ.
Tuy rằng nếu hắn chết đi, các cô cũng sẽ khó sống, nhưng đó lại là chuyện khác.
"Răng rắc..."
Đúng lúc này, một âm thanh lanh lảnh vang lên, từ dưới chân truyền đến!
Hô hấp của Trần Phi liền cứng lại! Ngay cả nhịp tim cũng muốn đình chỉ!
âm thanh này lớn đến nỗi ngay cả Lục Nghiên và Michelia cũng có thể nghe thấy. Mà lúc này, Trần Phi vẫn còn đang ở giữa cầu tuyết!
"Phù phù!"
Michelia trực tiếp quỳ gối trong tuyết, chắp tay trước ngực, ngẩng đầu và nhắm hai mắt cầu nguyện với Chúa.
Lục Nghiên cũng căng thẳng nắm chặt tay, nước mắt sắp trào ra. Nếu cầu tuyết bị gãy, Trần Phi sẽ rơi xuống, cô cũng không biết làm sao mình còn có dũng khí để sống sót.
Trần Phi hít sâu một hơi, dứt khoát nhắm mắt lại, đột nhiên nhanh chóng lao về phía trước!
Một năm giây bứt tốc chạy lại giống như là một thế kỷ dài dằng dặc !
Lại có hai âm thanh răng rắc vang lên, nhưng cầu tuyết cuối cùng vẫn không bị gãy! Trần Phi rốt cục đã đến phía đối diện một cách an toàn!
"Chủ nhân!!"
Michelle lập tức kinh hỉ nhào tới.
"Anh Phi!"
Lục Nghiên thậm chí cũng không kìm được sự phấn khích của mình, chạy đến ôm Trần Phi. Chờ đến khi ý thức tỉnh lại, hai má cô bỗng chợt ửng hồng. Làm sao mình có thể hành động như vậy a? Anh Phi sẽ đem mình nghĩ như thế nào? Có nghĩ rằng mình là một gái hư sẽ chủ động cho đàn ông ôm ấp yêu thương không a?
Ngay lập tức, cô lại nhận ra rằng Anh Phi đều đã chơi một cách xưng hô như vậy với cô gái nước ngoài nhỏ bé này, vậy chắc cũng sẽ không quan tâm đến chi tiết nhỏ đấy a.
"Đứng lại cho tao!"
Lúc này, đám người Mino lại lần nữa đuổi tới.
Nhìn thấy Trần Phi đối diện, hắn không nói hai lời, liền vung tay lên!
Lập tức, khoảng hơn ba mươi người lao về phía cây cầu tuyết!
"Răng rắc!"
"A a a- !!"
Cây cầu tuyết vốn đã đến cực hạn, dù chỉ một người cũng khó có thể đỡ được, nhưng bây giờ lại có rất nhiều người lao lên cùng một lúc!
Không lâu sau khi đám nhân tài vừa lao tới cầu tuyết, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, tất cả đều lập tức rơi xuống!
Những tiếng la hét sợ hãi chói tai vẫn kéo dài một lúc lâu trước khi biến mất.
Có thể tưởng tượng được độ sâu của khe băng này! Quả thực chính là địa ngục tăm tối!
Lần này, tám người chết!
Lục Nghiên trong lòng khiếp sợ không thôi, trước đó cô vẫn đang suy nghĩ xem Trần Phi sẽ đối phó với bọn họ như thế nào. Hóa ra, chính là nó! Đối mặt với một lượng kiến thức khổng lồ về thiên nhiên như vậy, hiển nhiên nó liền có thể trở thành vũ khí của hắn, mạnh hơn bất kỳ loại súng ống nào!
"Thằng khốn, thằng khốn chết tiệt !! Tao muốn mày phải chết !!"
Mino hoảng sợ một lúc, nhưng may mắn thay vừa rồi hắn vẫn rất cẩn thận, không có trực tiếp tiến lên trước.
Bất chợt, hắn liền trực tiếp cầm lên một khẩu súng nhắm ngay Trần Phi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận