Ta Tại Hoang Đảo Cứu Vớt Mỹ Nữ

Chương 106: Tôi không cho phép cậu chết

Đám cảnh vệ ở bến cảng lúc này hoàn toàn choáng váng!
Bọn chúng đã nhìn thấy nhiều cướp biển như vậy từ bao giờ? Phải biết, cướp biển không dám tùy tiện đổ bộ lên bờ, điều này tương đương với việc phá vỡ quy tắc ngầm. Về sau sẽ rất khó lăn lộn trên biển.
Bởi vì, điều này sẽ dẫn đến việc chấm dứt việc hoạt động ở những khu vực này, đồng thời cũng chống lại những tên cướp biển ở những vùng biển lân cận. Đây là điều mà tất cả những tên cướp biển đều không muốn đối mặt. Làm chuyện như vậy đương nhiên sẽ bị chèn ép. Thậm chí, nó sẽ được giải quyết trong nội bộ.
Lúc này, đám cướp biển này lại dám xông lên đánh nhau với cảnh vệ!
Trần Phi và Chu Định, những người đang bị bao vây, lúc này cũng đang sững sờ.
"Tại sao lại là hắn!?"
Chu Định thấy thế, lập tức giật mình!
"Ai?"
Trần Phi Cường mừng rỡ, nhìn về phía nơi phóng hỏa, chỉ thấy một người với bộ ria mép độc đoán, dẫn đầu đám cướp biển, cùng cảnh vệ đánh nhau, hướng bên này đi tới.
"Tôi ... em trai tôi. Em trai ruột của tôi."
Chu Định thở dài nói.
Trần Phi sửng sốt một chút, người cầm đầu hơn ba trăm cướp biển này hóa ra là em trai của Chu Định?
Quy mô này tương đương với người treo thưởng mộ trăm triệu Moretti! Đây là một tên đại cướp biển a.
Tại sao, có một người em trai như thê này, lại phải nhìn mặt người khác sống a? Nếu quan hệ lẫn nhau không tốt, vậy tại sao lại mạo hiểm lớn như vậy, phá lệ đáp xuống cứu người?
Nhìn thấy trong lòng Trần Phi nghi hoặc, Chu Định nói: "Rất nghi hoặc phải không? Nếu cậu có hứng thú, tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Chu Định cố ý nói như vậy, bởi vì hắn nhìn vào trạng thái của Trần Phi, hiện tại đang rất tồi tệ. Cho nên, nhất định phải để hắn giữ vững tinh thần.
Trần Phi gật đầu.
Trong tiếng ầm ầm vang lên, Chu Định như đang nhớ lại điều gì đó, khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Cậu biết tại sao tôi lại muốn rời khỏi Đại Hạ không? Kỳ thực, làm sao tôi muốn rời bỏ quê hương của mình a? Là em trai tôi, Chu Thịnh đã phạm tội. "
"Tôi lớn hơn em trai tôi mười tuổi, cha mẹ lại mất sớm nên một mình tôi nuôi hắn. Mười tám tuổi, Chu Thịnh mới bước chân vào xã hội. Đúng như tên gọi, hắn còn trẻ và tràn đầy năng lượng, bởi vì không chịu được cảnh bị nợ lương, còn bắt nạt công nhân nhập cư nên đã tức định đem người ... Sau đó đành phải bỏ trốn, tôi cũng chỉ có một người thân như vậy nên dứt khoát đi cùng. "
"Chờ khi nhập cư trái phép đến đây, hắn không muốn cùng tôi làm việc, liền chạy ra biển , lúc đó tôi đã nói, chỉ cần hắn dám làm cướp biển, tôi sẽ không có người em trai như hắn. Hắn không nói gì thêm, chỉ nói với tôi, "Nổi tiếng hoặc chết. Nhưng tôi sẽ không chết."
"Thế là tôi ở lại đây, sau này lúc tôi đang rửa bát thì gặp ... Vợ tôi, rồi có con gái, tôi cũng đổi nghề vệ sĩ. Coi như tôi không gặp qua hắn trong mười mấy năm rồi a. "
Khuôn mặt của Chu Định càng thêm phần tang thương.
Trần Phi có chút sững sờ, không ngờ chú Chu còn có quá khứ như vậy.
Hai anh em có sự khác biệt lớn về tính cách như vậy. Nhưng ngay lập tức, Trần Phi đã mỉm cười. Trên thực tế, Chu Định không phải là một kẻ hèn nhát. Mọi hy sinh và nhường nhịn hắn đều dành cho gia đình. Do đó, gia đình chính là vảy ngược của hắn.
Khi gia đình bị tổn thương, người đàn ông trung niên 40 tuổi này bộc phát ra thú tính của mình.
Lúc này, tiếng lửa giao tranh đã dần dần ngừng lại. Rõ ràng, đám cảnh vệ nhỏ bé ở cảng này không là gì trong tay của hàng trăm tên cướp biển.
"Anh, đi thôi!"
Chu Thịnh đầu râu ria xồm xoàm chạy tới, tuy rằng mười năm không gặp Chu Định, nhưng giữa bọn họ cũng không có một chút lạnh nhạt.
Ngay lập tức, hắn nhìn thấy Trần Phi, người bê bết máu bên cạnh.
"Chàng trai này đã đỡ một phát cho tôi, mau cứu chữa!"
Chu Thịnh nghe lời, ánh mắt nhìn Trần Phi lập tức thay đổi, hắn nhanh chóng kêu lên: "Bác sĩ, nhanh lên!"
Hai người da nâu lập tức chạy đến, kiểm tra vết thương của Trần Phi và nói rằng hắn đã mất máu quá nhiều và cần truyền máu. Ngay lập tức, liền khiêng Trần Phi lên tàu.
"Dùng máu của tôi! Tôi nhóm máu O!"
Lúc này, Lạc Băng vội vàng chạy tới.
Lúc trước ở tàu ngầm, cô đã nhìn thấy trận chiến ở cảng và biết rằng nhóm cướp biển này có thể đến đây để cứu người. Vì vậy, cô đã đặt cược một ván, và nó thực sự đã thành công.
Hầu hết mọi người đều không biết nhóm máu của mình, lúc này việc đi xét nghiệm máu sẽ rất phiền phức và mất thời gian. Đối với Trần Phi, mỗi giây đều vô cùng quan trọng. Vì vậy, Lạc Băng với tư cách là bình máu di động, lập tức có thể truyền máu cho Trần Phi!
Nhìn thấy Trần Phi bê bết máu và sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt của Lạc Băng đột nhiên rơi xuống. Theo sát bên người Trần Phi, móng tay đều ấn chặt bàn tay.
"Hắc, thằng nhóc này, tuổi không lớn lắm, mà cô gái đang đi theo nó cũng là một người trọng tình trọng nghĩa a."
Chu Thịnh kéo Chu Định: "Đi thôi, nếu như đợi bọn cảnh vệ vây lại, e rằng không ra được."
Mặc dù họ có hơn ba trăm người, nhưng dù gì thì họ cũng là cướp biển, và đây không phải là sân nhà của họ. Có rất nhiều nguy hiểm nếu tiếp tục nán lại.
"Tôi sẽ đem thi thể của chị dâu cậu đi. Cậu về trước đi." Chu Định nói.
"Anh, tôi không thích nghe nói như vậy. Các anh em, đi thôi!"
Chu Thịnh ra lệnh, tất cả những tên cướp biển lao vào bờ theo hắn.
"Dẫn đường a!"
Chu Thịnh hét lên với Chu Định.
“Đây là việc riêng của tôi.” Chu Định trừng mắt nhìn em trai mình, hắn biết đây là một rủi ro lớn, vì vậy hắn không muốn kéo Chu Thịnh xuống.
"Đánh rắm, tôi không ở đây để giúp anh. Nếu không phải cháu gái liên lạc, tôi cũng không rảnh rỗi đến mức tới đây."
Chu Thịnh nhẹ nhàng nói, lời tuy thế, nhưng ai cũng hiểu. Nếu không phải vì máu mủ tình thâm, tại sao lại đến đây?
"Quả nhiên là Tiểu Tuệ."
Chu Định lắc đầu bất lực, hắn biết rằng em trai mình kỳ thực đã vụng trộm đến xem qua mình, nhưng mỗi lần chỉ cùng Tiểu Tuệ gặp mặt. Hắn tưởng rằng có thể giấu giếm, nhưng Chu Định đã biết từ lâu.
Hai người anh em, cũng không nhiều lời.
Trước khi bị đám cảnh vệ bao vây, bọn họ phải tới được ký túc xá với tốc độ nhanh nhất, dọc đường mọi người đều kinh hãi!
Hàng trăm tên cướp biển với vũ khí! Cứ tung hoành ngoài đường thế này, là chuyện chưa từng xảy ra từ trước đến nay!
Không bao lâu, đoàn người đã chạy tới ký túc xá, Chu Định khiêng người vợ đã chết của mình, cùng Chu Thịnh lao ra ngoài.
Lúc này, đám cảnh vệ đã vây giết tới đây!
"Cang cang cang ...!!"
Trong nháy mắt, ngọn lửa lại bùng lên!
Cùng lúc đó, trong phòng y tế trên tàu cướp biển.
Trong quá trình phẫu thuật, dù phải truyền máu liên tục nhưng Trần Phi vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch. Một mảnh đạn đã văng vào lá phổi. Nó cần phải được lấy ra ngoài, rủi ro cực kỳ lớn!
"Trần Phi, tiểu quỷ thối tha, tôi không cho phép cậu chết ...!"
Bên cạnh giường mổ, sắc mặt Lạc Băng xanh xao không ngừng hét lên với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Trên tàu cướp biển cũng không có điều kiện khử trùng, vì vậy Lạc Băng không cần thiết phải tránh.
Cô vừa bị rút không ít máu, hiện tại đang rất yếu, nhưng cô không thể nghỉ ngơi được. Trần Phi không qua khỏi cơn nguy kịch, làm sao cô có thể nghỉ ngơi được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận